Chương 43: Tôi đã lớn

Một bức tường thành khổng lồ màu xám bạc cao sừng sững, mây bao quanh đỉnh tường, xa xa là những dãy nhà cao tầng, trước khi bước vào có thể tưởng tượng thành phố siêu lớn này phồn hoa cỡ nào, thỉnh thoảng còn có máy bay trực thăng bay qua bay lại trên bầu trời.

Đây là lần thứ hai Triệu Ly Nông nhìn vào Căn cứ trung ương.

Lần trước cô ngồi trên tàu và nhìn từ phía xa, nhưng lần này Triệu Ly Nông đã xuống tàu.

Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn bức tường cao trước mặt, thở dài: “Bức tường ở đây cao hơn những căn cứ khác.”

“Bình thường.” Hà Nguyệt Sinh không chút kinh ngạc: “Căn cứ trung ương có rất nhiều người, hơn nữa một khi có chuyện gì xảy ra, hậu quả sẽ rất thảm."

"Học muội!" Ngụy Lệ ngồi ở đầu tàu vừa xuống khỏi tàu đã chạy về phía bọn họ bên này: “Đi, chị mời mọi người ăn cơm!"

"Cậu ấy còn phải nhanh chóng ôn tập." Nghiêm Tĩnh Thủy, người không biết đã đi ra từ lúc nào, nghiêm mặt nói: “Cuối tháng sẽ đến kỳ thi sát hạch cán bộ trồng trọt."

Ngụy Lệ quay đầu lại, nói không nên lời: “Chỉ là một bữa cơm mà thôi. "

Nhưng Triệu Ly Nông vẫn từ chối đề nghị của Ngụy Lệ: "Học tỷ, em phải về nhà trước."

"Được rồi, chị sẽ mời Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh ăn tối trước." Ngụy Lệ mặc dù tiếc nuối nhưng vẫn chịu lùi một bước: “Chờ sau khi em đậu sát hạch, chúng ta sẽ ăn mừng sau."

Đoàn người đi vào cổng của Căn cứ trung ương, sau đó thì tách ra.

Ngụy Lệ và Nghiêm Tĩnh Thủy đều có xe đến đón, Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng đi theo Ngụy Lệ lên một chiếc xe việt dã.

Triệu Ly Nông ở lại cuối cùng, cô theo dòng người tiến vào Căn cứ trung ương.

Đường phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc chính là bố cục, tựa hồ cùng với các thành phố ở hiện đại không khác mấy, xa lạ chính là người qua lại, tinh thần hình dáng khác hẳn với thế giới ban đầu.

Sau khi đi bộ khoảng hai mươi phút, cô tìm thấy trạm xe buýt bên đường.

Triệu Ly Nông đứng dưới biển báo trạm dừng xe buýt một lúc lâu, đọc từng địa danh trên biển báo, cuối cùng nhìn thấy một chiếc xe buýt 802 đang trên đường đến khu vực hạ nội thành*.

*phía dưới trung tâm thành phố

Lại qua mười phút, cô cũng chờ được xe 802 đến.

Triệu Ly Nông lên xe buýt, bắt chước những người phía trước, giơ tay lên và dùng tay trái dán chiếc vòng bạc lên màn hình xe buýt, theo một âm thanh "tích" kêu lên, tài khoản của cô bị trừ 20 điểm.

Xe buýt công cộng có quá nhiều người, không còn ghế trống, cô đành vịn lên vòng đứng giữa lối đi, xung quanh cũng có người tán gẫu, nhưng phần lớn đều im lặng.

"Kỳ thi sát hạch cán bộ trồng trọt sắp đến, con trai tôi năm nay cũng sẽ tham gia ."

"Thật sao? Chờ thi đậu cán bộ trồng trọt, cuộc sống gia đình ông sẽ trở nên tốt hơn."

"Cái gì cuộc sống tốt hay không tốt, quan trọng là sau đó nó có thể an toàn, có thể có thủ vệ quân che chở."

Triệu Ly Nông quay đầu lại, nhìn thấy hai người già hơn sáu mươi tuổi đang cao giọng nói chuyện, những người xung quanh họ cũng bị thu hút, trong đôi mắt của họ hoặc ít hoặc nhiều lộ ra tia hâm mộ.

Có thể tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt, bản thân cũng đã là thợ trồng trọt, trong nhà mua đồ ăn còn có chiết khấu, ai mà không ước ao.

Trên đường đi, hai người bọn họ không ngừng nói chuyện.

Triệu Ly Nông đứng ở lối đi và yên lặng lắng nghe, có chút phân tâm, nếu cha mẹ cô ở đây, có lẽ họ cũng sẽ nghĩ như vậy.

Suy nghĩ của họ luôn đơn giản, hy vọng rằng cô sẽ nổi bật hơn mọi người, không bị người khác coi thường, nhưng tiếc là ... cô vẫn chưa đạt được điều đó.

Xe buýt công cộng dừng rồi lại chạy, có người xuống có người lên, cảnh sắc thành phố hai bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu thay đổi, dần dần từ đô thị phồn hoa biến thành một con đường tối tăm đổ nát.

[Đã đến khu vực hạ nội thành, mời hành khách xuống trạm.]

Xe buýt phanh dừng lại, phát ra âm thanh thông báo.

Triệu Ly Nông từ cửa sau bước xuống, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, cửa xe buýt lập tức “Đùng” đóng sầm lại, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy luồng khí thải của xe buýt để lại.

Xung quanh rõ ràng là nhà cao tầng, nhưng khắp nơi đều có mùi tro tàn, rác rưởi, giấy vụn truyền đơn bay khắp nơi trong gió, trên đường biển báo cũng mờ mịt.

Một đèn LED quảng cáo lớn được dựng lên trên cột điện thoại, ba ký tự "Hạ nội thành" nhấp nháy qua lại như thể có gì đó trục trặc, nhưng nửa bên trái của từ "Thành" từ đầu tới cuối vẫn không hề sáng lên.

Triệu Ly Nông kéo rương hành lý đi về phía trước, nhưng vừa bước vào khu vực hạ nội thành, ngay lập tức có thể cảm thấy một số ánh mắt soi mói từ trong bóng tối rơi vào người cô.

Có sự hiếu kỳ đơn thuần, cũng có ác ý vô cớ.

Triệu Ly Nông chỉ xem như không biết, nhưng một tay trong túi nắm chặt thanh chủy thủ.

Điều bắt mắt nhất ở hạ nội thành chính là những tòa nhà cao tầng dày đặc thoạt nhìn nối tiếp nhau, hầu như không có phạm vi chiếu sáng, giống như tòa nhà bắt tay* mà Triệu Ly Nông đã từng nhìn thấy. Nhưng ở đây nó dày đặc hơn và đồ sộ hơn.

*Tòa nhà bắt tay là những ám chỉ những tòa nhà bên TQ có khoảng cách quá gần không tuân thủ các quy định. Một số người mô tả rằng cư dân trên cùng một tầng của hai tòa nhà liền kề có thể bắt tay bằng cách mở cửa sổ.

—— Trầm mặc, ảm đạm.

Triệu Ly Nông chỉ đi được một đoạn ngắn, nhưng hai từ này đã lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Tòa nhà số 6, tòa nhà số 7... tòa nhà số 9.

Cuối cùng, Triệu Ly Nông dừng lại trước tòa nhà số 9. cô nhìn lên tòa nhà cao ít nhất 50 tầng, và nhớ lại địa chỉ mà cô nhìn thấy trên phiếu chuyển phát nhanh.

Cô nhớ rằng Phong Hòa sống ở tầng hầm 21.

Triệu Ly Nông bước vào tòa nhà số 9, sảnh trước bên trong bẩn thỉu và cũ kỹ, trên tường có đủ loại dấu vết, thậm chí còn có rất nhiều vết máu, nhưng diện tích cũng không nhỏ, có tám thang máy, bên trong đứng đầy người đang xếp hàng.

“Cô định đi tầng nào?”

Lúc cô đang xếp hàng, một người đàn ông cao lớn lực lưỡng thấp giọng hỏi.

Triệu Ly Nông nhìn xung quanh hai lần, xác nhận rằng người kia đang nói chuyện với cô, cho nên cô đáp: "Tôi đến tầng hầm 21."

"Tầng hầm 21?" Người đàn ông cao lớn nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó anh ta chỉ vào thang máy tại góc xa nhất: “Chỉ có cái thang máy đó mới có thể đi xuống.”

“Cám ơn.” Triệu Ly Nông kéo rương hành lý chen vào góc trong cùng.

Người đàn ông cao lớn lực lưỡng không dừng lại ở đó, anh ta bước ra khỏi đội ngũ, nhìn chằm chằm vào Triệu Ly Nông và hỏi: "Cô làm nghề gì?"

"Sinh viên nông học."

Triệu Ly Nông nói xong, rất rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh có chút thay đổi, cũng thu lại ánh mắt dò xét vô phép tắc.

"Cô học ở Căn cứ nông học số chín bao nhiêu năm rồi? Sau khi tốt nghiệp cô có thể trở thành thợ trồng trọt không?" Giọng điệu của người đàn ông cao lớn lực lưỡng trở nên thoải mái hơn.

Triệu Ly Nông liếc nhìn thang máy, và trước khi đến tầng một, cô nói: "Gần như vậy."

Người đàn ông cao lớn lực lưỡng trầm ngâm hỏi Triệu Ly Nông: “Học ở Căn cứ nông học số chín có khó không? Tôi nghe nói rằng hàng năm rất nhiều sinh viên đã chết ở đó."

Trên thực tế, hàng năm có rất nhiều người ở khu vực hạ nội thành chọn đến Căn cứ nông học số chín, nhưng bất quá bọn họ hoặc chết ở đó, hoặc không bao giờ quay trở lại.

Triệu Ly Nông là sinh viên nông học lần đầu tiên trở lại tòa nhà tái định cư số 9.

“Anh muốn đến Căn cứ nông học số chín à?” Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng, ít nhất cũng phải ba mươi tuổi.

Người đàn ông cao lớn lực lưỡng xua tay liên tục giải thích: “Tôi có một đứa con gái, nếu sau này nó có thể trở thành cán bộ trồng trọt thì sẽ không phải sống cuộc sống khổ cực như vậy nữa, tôi chỉ sợ đến học ở Căn cứ nông học số chín quá khó khăn và nguy hiểm."

So với cuộc sống thoải mái, tất nhiên là sống sót vẫn quan trọng nhất.

"Sau này..." Triệu Ly Nông đột nhiên nở nụ cười: “Có lẽ chờ đến khi con gái của anh lớn lên, có thể sẽ không khó khăn như vậy nữa."

"Đúng vậy, cô nói rất đúng, có thể, có thể sau này sẽ tốt hơn." Người đàn ông cao lớn lực lưỡng lẩm bẩm, có một tia hy vọng yếu ớt lấp lánh trong mắt anh ta.

Khi thang máy đến tầng một, Triệu Ly Nông cùng mọi người đi vào, cô đưa tay ấn tầng hầm 21.

Sau khi đến tầng hầm 21, Triệu Ly Nông có chút sững sờ, cô không ngờ ở một tầng lại có nhiều hộ gia đình như vậy, nhìn thoáng qua gần như không thể nhìn thấy cuối đường.

Triệu Ly Nông do dự một lúc lâu, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cách biết số phòng, bởi vì rõ ràng là không thể hỏi Phong Hòa.

Không thể nào chủ nhân của thân thể này lại không biết nhà của mình ở đâu.

“Tiểu Nông?”

Một giọng nữ không quen lắm từ phía sau truyền đến.

Triệu Ly Nông theo bản năng quay đầu nhìn lại, là Phong Hòa.

Bà ấy ngồi trên xe lăn, nửa người thò ra ngoài, một tay còn cầm túi rác, hình như là muốn đi đổ rác.

Triệu Ly Nông thở phào nhẹ nhõm, cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, xách rương hành lý trên tay bước nhanh về phía trước, cúi người nhận lấy túi rác từ tay Phong Hòa.

——2113.

Triệu Ly Nông không chút dấu vết đảo mắt nhìn thấy số nhà, ghi nhớ ở trong lòng.

"Mấy ngày trước, mẹ muốn hỏi con có trở về hay không?" Sắc mặt Phong Hòa vẫn tái nhợt như trước, so với trong cuộc gọi video xem ra còn gầy hơn một chút, nhưng nhìn thấy Triệu Ly Nông lại rất vui vẻ, hai gò má cũng trở nên hồng hào. "Ngày hôm nay lại nhìn thấy con."

"Tiểu Nông, vứt rác vào thùng rác ngay chỗ rẽ là được." Phong Hòa kéo quần áo của Triệu Ly Nông, đôi mắt bà ấy có chút ướŧ áŧ nhớ nhung: “Con nói với mẹ một chút chuyện ở Căn cứ nông học số chín nhé.”

“...Được.” Triệu Ly Nông buông tay cầm rương hành lý, bước nhanh đến chỗ rẽ, ném túi rác trong tay vào thùng rác lớn.

Khi cô xoay người trở về, Phong Hòa vẫn đang ở cửa nhìn cô.

Triệu Ly Nông ánh mắt nhất thời trôi đi trong giây lát, dù sao cô cũng không phải con gái của đối phương, có loại cảm giác nặng nề không chịu nổi, thậm chí không thể mở miệng gọi Phong Hòa một tiếng mẹ.

Phong Hòa chắc chắn đã nhận ra điều gì đó, hỏi Triệu Ly Nông đã bước đến: "Con có phải là còn giận mẹ không?"

Triệu Ly Nông lắc đầu, đầu tiên đẩy Phong Hòa vào trong căn hộ, sau đó kéo rương hành lý vào và đóng cửa lại.

Căn hộ này rộng khoảng 50m2, có một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh. Không có cửa sổ, chỉ có đèn thắp quanh năm.

Căn hộ tuy dột nát tối tăm nhưng Phong Hòa lại dọn dẹp rất sạch sẽ, phòng khách rất nhỏ, có một chiếc bàn trà bằng gỗ đã bị gãy chân, được đỡ bằng một chiếc ghế đẩu thấp, chiếc ghế sô pha cũng rất cũ, thậm chí vải trên sô pha xuất hiện không ít sợi bị mài mòn, phòng khách còn có một chiếc bàn cũ kỹ, không cao, trên đó có đặt hai khung ảnh.

Triệu Ly Nông bị thu hút một cách vô thức, một bức ảnh chụp Phong Hòa ôm Triệu Ly Nông khi còn nhỏ, lúc này bà ấy đã ngồi trên xe lăn, nhưng không quá gầy. Bức ảnh khác chụp Triệu Ly Nông ở tuổi thiếu niên, phía sau hẳn là tòa nhà số 9.

……Thật giống.

Triệu Ly Nông nghĩ, Ly Nông lúc nhỏ trong hai tấm ảnh này gần như giống hệt với cô ở thế giới ban đầu.

Có lẽ đó là lý do tại sao cô lại xuyên vào trong cơ thể này.

Phong Hòa nhìn theo ánh mắt của cô, ho khan vài tiếng, thở dài: “Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Nông đã lớn như vậy.”

Triệu Ly Nông thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Phong Hòa: “Lần này, khi con trở về, là có chuyện muốn nói với mẹ."

Phong Hòa có chút khẩn trương: “Tiểu Nông, xảy ra chuyện gì?”

“Là chuyện tốt.” Triệu Ly Nông đẩy bà ấy đến bên cạnh bàn trà, tự mình ngồi xuống, hai người nhìn nhau: “Bản tư liệu của mẹ đã cho con lợi ích không nhỏ, cuối năm con sẽ tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt."

Phong hòa sửng sốt, một lát mới phản ứng lại được, bà ấy thân thiết nắm lấy tay của Triệu Ly Nông, có chút khó có thể tin: "Thật sao?"

Triệu Ly Nông hạ mắt nhìn thấy bàn tay nắm lấy tay cô rất gầy, gần như là da bọc xương, cũng rất lạnh, cô hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, khi cô ngước mắt lên, trong mắt đối phương tràn đầy vui mừng và kích động, lại mang theo vài phần hoảng sợ.

"Tiểu Nông, con có thể tham gia kỳ thi sao? Con không gạt mẹ chứ?" Phong Hòa nghi ngờ: “Trước đây mẹ nghe nói rằng nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến cấm mọi người vượt cấp kỳ thi."

"Là nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến đã đề nghị." Triệu Ly Nông rút tay ra, vỗ nhẹ vào tay Phong Hòa để trấn an, giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra trước đó.

"Hóa ra là như vậy..." Phong Hòa nhỏ giọng nhắc lại nhiều lần, sau đó siết chặt tay Triệu Ly Nông: “Mẹ nhớ ông ta, năm đó khi Nghiêm Thắng Biến tham gia sát hạch nghiên cứu viên, ông ta đã ngồi sau lưng mẹ."

"Ngài đã từng tham gia sát hạch của nghiên cứu viên?" Triệu Ly Nông hỏi.

Phong Hòa lắc đầu: "Sớm trước đó mẹ đã đến xem phòng thi, từng gặp qua ông ta. Nhưng vào ngày sát hạch, mẹ đã không đến."

Triệu Ly Nông nhạy cảm phát hiện Phong Hòa không muốn đề cập đến chuyện này, cho nên cô không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói “Trong nhà có bật máy sưởi không?”

Vừa nãy lúc đi vào, cô đã nhìn thấy chiếc máy sưởi trên tường.

Phong Hòa do dự một lúc: "Hôm nay mẹ quên mất."

Trời lạnh như vậy, không thể quên được.

Triệu Ly Nông cũng không nhiều lời, chỉ cúi đầu chuyển một khoản tiền vào tài khoản của Phong Hòa: "Sau này con sẽ trở thành một cán bộ trồng trọt, sẽ không còn thiếu tiền nữa, vì vậy ngài đừng quá tiết kiệm."

Không đợi Phong Hòa kịp nói gì, Triệu Ly Nông đã vươn tay nhặt chiếc chăn trên ghế sô pha, khoác lên người bà ấy, cô nói: "Ngài không phải là muốn nhìn con trở thành nghiên cứu viên sao? Thân thể khỏe mạnh mới có thể nhìn thấy."

"...Đúng vậy, Tiểu Nông nói đúng." Phong Hòa ngơ ngác nói.

Triệu Ly Nông nhìn quanh phòng khách, tìm công tắc máy sưởi và bật nó lên.

Ngồi trên xe lăn, Phong Hòa ngẩng đầu nhìn Triệu Ly Nông đang đứng đó, có chút sững sờ: “Tiểu Nông, con đã khác trước.”

Triệu Ly Nông quay lưng lại với Phong Hòa, sắc mặt đột ngột thay đổi, nhưng rất nhanh đã thu lại, quay người lại và nói: "Con lớn rồi."