"Vượt cấp tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt ?"
Sau khi Triệu Ly Nông đột nhiên buông ra một câu nói, Hà Nguyệt Sinh đạp mạnh phanh xe, Đồng Đồng ngồi ở ghế phụ quay đầu lại lớn tiếng hỏi.
“Ừm.” Triệu Ly Nông theo bản năng giơ tay chống đỡ hàng ghế trước, nhân tiện kéo Ngụy Lệ ở bên cạnh cũng đang đổ nhào về phía trước.
"Không thể nào." Ngụy Lệ đang ngồi ghế sau bên cạnh cô, sau khi ngồi vững vàng thì trực tiếp phủ nhận: “Vượt cấp sát hạch? Nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến là người đầu tiên không đồng ý."
Trước đây có rất nhiều gia tộc nỗ lực muốn vượt cấp sát hạch, cuối cùng tất cả đều bị Nghiêm Thắng Biến một đường phủ quyết.
Triệu Ly Nông liếc mắt nhìn Ngụy Lệ, chậm rãi nói nhẹ: “Đây là kiến nghị của nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến.”
Ngụy Lệ chừng nửa ngày mới phản ứng lại, sau cùng là vẻ mặt mê man: “A?”
Cuối cùng vẫn là Hà Nguyệt Sinh hỏi đến điểm mấu chốt: "Tại sao nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến lại biết đến cậu, còn đặc biệt yêu cầu cậu tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt."
Chuyện Triệu Ly Nông tàn sát câu hỏi treo thưởng của diễn đàn trung ương, ngoại trừ Nghiêm Tĩnh Thủy, không có sinh viên nông học nào biết, dù sao đây không phải phần mà sinh viên nông học thường hay truy cập.
“Tôi đã trả lời một số câu hỏi treo thưởng.” Thấy ba người vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, Triệu Ly Nông chỉ có thể bổ sung: “Trả lời hơi nhiều.”
Ba người trong xe lập tức quay lại mang theo vẻ mặt hiểu rõ.
Đồng Đồng ngồi ở ghế phụ: “Tôi đã trả lời một số câu hỏi.”
Ngụy Lệ ngồi ở hàng ghế sau tiếp lời: “Hơi nhiều.”
Hà Nguyệt Sinh cầm vô lăng tặc lưỡi: “Kết quả đã kinh động đến nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến, sau đó được đặc cách tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt."
"Là tình cờ." Triệu Ly Nông không chỉ một lần suy nghĩ qua toàn bộ sự việc: "Là do nghiên cứu viên La Phiên Tuyết và tôi cùng giải đáp một vấn đề, Viện nghiên cứu nông học Trung ương muốn biết tôi đã giải đáp như thế nào, cho nên mới chú ý đến."
Hà Nguyệt Sinh đã tìm đến câu hỏi đó, sau đó nhìn thấy ai là người cuối cùng có đáp án được tuyển chọn: "Cán bộ trồng trọt này thật thú vị. Ông ta thật sự đã từ bỏ câu trả lời của nghiên cứu viên, lại chọn tiểu Triệu của chúng ta."
Trên thực tế, cán bộ trồng trọt số 34 cho đến nay vẫn chưa xác nhận đáp án cuối cùng cho câu hỏi này, ông ta sẽ chờ đến năm sau cho đến khi vườn lê không bị tái phát bệnh đốm lá nữa, khi đó mới đem tất cả số điểm cấp cho Triệu Ly Nông.
"Dù sao thì cậu nhất định cũng sẽ được toàn bộ Viện nghiên cứu nông học Trung ương ghi nhớ." Ngụy Lệ nói chắc chắn: “Là người đầu tiên được Nghiêm Thắng Biến tạo ra một ngoại lệ, cái mác này hấp dẫn hơn nhiều so với các nghiên cứu viên bình thường."
Triệu Ly Nông: "..."
Đêm đó khi giải đáp câu hỏi, cô nghĩ rằng sẽ thu hút sự chú ý, nhưng không ngờ lại thu hút sự chú ý của người đứng đầu.
Mỗi khi nghĩ tới, nếu Triệu Ly Nông biết rằng có một nghiên cứu viên cũng trả lời câu hỏi đó, chắc chắn cô sẽ không bao giờ giải đáp ngay câu đó.
“Ly Nông, cậu có nắm chắc không?” Đồng Đồng quay đầu hỏi cô.
“Tạm thời không biết.” Triệu Ly Nông không quá hiểu rõ phạm vi sát hạch cán bộ trồng trọt.
Ngược lại, Ngụy Lệ lại tự tin hơn nhiều: "Nhất định có thể vượt qua, cũng không phải là sát hạch nghiên cứu viên."
Liên quan đến vấn đề này, Triệu Ly Nông có để trong lòng nhưng không quá coi trọng, ngày ngày cô vẫn chăm chút cho vài mẫu đồng ruộng trước đây của mình để chuẩn bị cho thành tích cuối kỳ sắp tới.
Nhưng có người lại vô cùng coi trọng.
Chu Thiên Lý vẫn chưa trở lại Căn cứ nông học số chín, nhưng ông thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho cô.
"Nghiêm tổ trưởng nói rằng em có một nền tảng cơ sở vững chắc, lại đặc cách cho phép em tham gia sát hạch vượt cấp, theo lý thì sát hạch cán bộ trồng trọt sẽ không có vấn đề gì." Nhưng Chu Thiên Lý không yên lòng: "Nếu em có bất kỳ vấn đề nào cần vào trang web xem thì cứ mạnh dạn xem đi, nếu không đủ điểm ...thì cứ tìm đến tôi."
Nói thì nói như vậy, nhưng phần lớn đáp án của các vấn đề mà Triệu Ly Nông muốn xem thì cô cũng không có quyền hạn vào xem, đối với vấn đề có giá đến 50 vạn điểm, ít nhất thì cô phải trở thành một cán bộ trồng trọt, sau đó mới có thể thanh toán vào xem.
Triệu Ly Nông chỉ gật đầu nói vâng.
Chu Thiên Lý mặt đầy phức tạp: "Em cố gắng nỗ lực, nắm bắt cơ hội lần này."
Đáng tiếc ông không phải nghiên cứu viên về phương diện nông học, bằng không Căn cứ nông học số chín sẽ không kém tiềm năng như vậy, đã nhiều năm trôi qua cũng chưa chính thức đào tạo được một nghiên cứu viên nông học.
Bởi vì năm đó Nghiêm Thắng Biến đã đoạn mất con đường vượt cấp sát hạch, con cái của các gia tộc đều phải vượt qua các bài khảo thí ở mỗi cấp độ, Căn cứ nông học số chín trở thành nơi bọn họ bắt buộc phải vượt qua, đáng tiếc những người này sau khi thi đậu nghiên cứu viên thì lặng thinh chưa bao giờ đề cập đến Căn cứ nông học số chín.
Nói một cách chính xác, từ khi thành lập Căn cứ nông học số chín vào đầu năm dị biến thứ 20, cho đến hiện tại đã là Dị biến năm thứ 41, số lượng nghiên cứu viên chính thức rời khỏi Căn cứ nông học số chín không quá một bàn tay, tất cả đều là nghiên cứu viên sơ cấp, ở Viện nghiên cứu nông học Trung ương cũng chỉ là một nhân viên bình thường.
Khoảng 30 nghiên cứu viên được công chúng biết đến kia, chính là những nghiên cứu viên trung cấp đến cao cấp có thể có quyền phát biểu trong Viện nghiên cứu, nhưng không ai trong số bọn họ xuất thân từ những gia đình bình thường.
Bình thường nhất có lẽ là Chu Thiên Lý, nhưng gia đình ông vẫn có chút gia sản, cha mẹ ông có sản nghiệp ở Căn cứ trung ương, mặc dù là vậy, Chu Thiên Lý vẫn đi theo phương diện chăn nuôi, chuyên nghiên cứu về động vật.
Sau khi phát sinh thực vật dị biến, không thể có tiền là có thể mua tư liệu nông học.
Chu Thiên Lý đã đạt đến cực hạn của mình, ông trở thành viện trưởng của Căn cứ nông học số chín, đó cũng là nhờ vào Nghiêm Thắng Biến cực lực đề cử, bằng không đến hiện tại ông cũng chỉ là nghiên cứu viên cao cấp râu ria trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
Cho dù ông cũng đã từng có những đóng góp to lớn.
Mặc dù Triệu Ly Nông xuất thân từ bối cảnh của một nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên, nhưng cô không phải là thành viên của gia tộc ở Căn cứ trung ương, huống hồ Chu Thiên Lý đã nghe chủ nhiệm nói qua, rằng sinh viên Triệu này luôn sẵn sàng chia sẻ tư liệu của bản thân.
Chu Thiên Lý phảng phất như nhìn thấy một tia hy vọng.
Ngoại trừ viện trưởng Chu Thiên Lý, Khang An Như cũng đặc biệt tìm đến Triệu Ly Nông nói chuyện qua, những gì cô ta nói thực tế hơn.
"Sát hạch cán bộ trồng trọt đối với em chắc sẽ không quá khó." Khang An Như nói: “Tổng cộng có hai vòng sát hạch, vòng đầu tiên là kiểm tra kiến thức nông học, mất một tiếng rưỡi để hoàn thành bài phỏng vấn trên giấy với 16 đề mục chính. Vòng thứ hai là nhận biết bệnh trạng ngay tại hiện trường, có ba đề mục.”
Cô ta do dự một chút, thậm chí còn nói ra nội dung mà bản thân năm đó đã sát hạch.
Sinh viên sẵn sàng chia sẻ tài liệu miễn phí, cô ta thân là một giáo sư, cũng không thể không làm được như vậy.
Triệu Ly Nông đã ghi nhớ từng vấn đề một, cũng nhận lấy phần tâm ý này: "Cảm ơn giáo sư."
Vào cuối học kỳ, còn có một người khác, khiến Triệu Ly Nông không thể không để ý.
“…Ly Nông.”
Nửa đêm, Đồng Đồng đột nhiên gọi Triệu Lệ Nông đang nằm ở giường đối diện.
“Làm sao vậy?” Triệu Ly Nông ngủ không sâu, nghe thấy thanh âm liền mở mắt ra.
Đồng Đồng đang quấn chăn, thận trọng bò dậy, âm thanh vẫn không lớn: “Bên ngoài hình như có động tĩnh, có phải là có... thực vật dị biến hay không.”
Triệu Ly Nông cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe được một ít thanh âm, cô vén chăn lên rời khỏi giường.
Không đợi Đồng Đồng ngăn cản, đèn trong phòng ngủ đã được bật lên.
Triệu Ly Nông mặc quần áo vào: “Để tôi ra ngoài xem một chút.”
“Cậu cẩn thận đó.” Đồng Đồng không còn cách nào khác là nhanh chóng xuống giường, cô ấy đứng tại chỗ xoay người một vòng, cuối cùng nhấc cái ghế lên, chuẩn bị ném tới nếu bên ngoài có động tĩnh.
Triệu Ly Nông đứng ở bên trong cửa nghe một hồi, đại khái nghe ra được bên ngoài có tiếng bước chân đi tới đi lui, cũng không phải âm thanh của thực vật dị biến, cho nên trực tiếp mở cửa.
Đồng Đồng kéo cái ghế, sốt sắng đứng phía sau Triệu Ly Nông.
“Cậu…”
“Nhìn gì thế!”
Triệu Ly Nông kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, Nghiêm Tĩnh Thủy của lớp nông học ban A đang đi tới đi lui trước cửa phòng ngủ của bọn họ.
Nghiêm Tĩnh Thủy không ngờ người bên trong đột nhiên đi ra, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, sắc mặt đỏ bừng, nhưng phần lớn đều bị màn đêm bên ngoài bao phủ.
Nhìn thấy là người, Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm, đặt ghế xuống nói.
Nghiêm Tĩnh Thủy hơi hếch cằm, kiêu ngạo nói: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Triệu Ly Nông chỉ mặc một chiếc áo khoác, cảm thấy hơi lạnh, vì vậy cô gật đầu: “Muộn rồi, bạn học Nghiêm nên về nghỉ ngơi sớm đi."
Sau đó, muốn cùng Đồng Đồng trở về phòng ngủ.
“...Đợi đã!” Nghiêm Tĩnh Thủy có chút sốt ruột hô lên.
Kết quả Triệu Ly Nông vừa quay đầu lại, cô ấy lại trở về dáng vẻ ban đầu, hếch cằm lên: “Tôi, tôi hơi khát nước, có thể vào phòng ngủ của cậu uống chút nước nóng được không.”
Đồng Đồng bên cạnh cảm thấy Nghiêm Tĩnh Thủy rất khó hiểu, đang định trực tiếp kéo Triệu Ly Nông trở về, Triệu Ly Nông lại nói: “Vào đi.”
Ba người cùng nhau vào phòng ngủ, Triệu Ly Nông tìm một cái cốc giấy, rót nước nóng đưa cho Nghiêm Tĩnh Thủy.
Nghiêm Tĩnh Thủy không nhận, cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc cốc giấy trong tay cô, chắc chắn nói: "Đây là chiếc cốc cậu dùng để gây giống."
Cốc gây giống thông thường rất đắt, vì vậy sinh viên ở Căn cứ nông học số chín thích mua cốc giấy giá rẻ để gây giống.
“Rất sạch sẽ.” Triệu Ly Nông vẫn đang đưa cốc nước nóng, không có thu tay về: “Cậu có muốn uống hay không?”
Nghiêm Tĩnh Thủy trầm mặc nửa ngay, đem đồ vật trong l*иg ngực ra đặt ở bàn bên cạnh, hai tay nhận lấy chiếc cốc giấy từ tay của Triệu Ly Nông.
Nhiệt độ của nước nóng xuyên qua cốc giấy truyền đến tay, rất ấm áp, khuôn mày của Nghiêm Tĩnh Thủy giãn ra một chút, bên ngoài quá lạnh.
Cô ấy cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó nhìn quanh phòng ngủ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Triệu Ly Nông, lại lập tức dời đi chỗ khác, tiếp tục uống nước.
Cuối cùng, Nghiêm Tĩnh Thủy uống xong cốc nước nóng, Đồng Đồng đã bò lên giường, quấn chăn ngủ thϊếp đi.
Trong phòng ngủ, hai người đứng bên dưới đối diện nhau mà im lặng.
Cuối cùng, Nghiêm Tĩnh Thủy cầm cốc giấy, quay người rời đi, vội vàng nói: "Uống xong rồi, tôi đi đây."
Nửa đêm, Triệu Ly Nông cũng buồn ngủ, cô vừa mới định đi theo ra để đóng cửa, dư quang lại phát hiện thứ gì đó trên bàn của mình, theo bản năng kéo lấy quần áo của Nghiêm Tĩnh Thủy, nhắc nhở cô ấy: "Cậu không lấy đồ về."
Nghiêm Tĩnh Thủy theo bản năng muốn chạy, nhưng cô ấy không ngờ rằng sức lực của Triệu Ly Nông không nhỏ, kết quả khiến cho cô ấy bị cổ áo len siết cổ, suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Cuối cùng, Triệu Ly Nông cau mày kéo người trở về, một tay cầm lấy thứ đồ được bọc kỹ ở trên bàn, nhét lại cho Nghiêm Tĩnh Thủy, sau đó mới buông ra.
"..."
Nghiêm Tĩnh Thủy bóp nát cốc giấy.
“Bạn học Nghiêm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Triệu Ly Nông hạ lệnh đuổi khách.
Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, trong phòng ngủ không có máy sưởi, thật sự rất khó chịu, hơn nữa ngày mai Triệu Ly Nông còn phải dậy sớm.
Nghiêm Tĩnh Thủy lề mề đi ra khỏi phòng ngủ, cô ấy quay đầu lại nhìn Triệu Ly Nông, rõ ràng là có lời muốn nói.
Thấy thế, Triệu Ly Nông tốt tính đứng ở cửa đợi một lúc.
Tuy nhiên, Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn hếch cằm, trước sau không lên tiếng, như thể đợi Triệu Ly Nông mở miệng hỏi trước.
Cuối cùng, Triệu Ly Nông cũng mở miệng trước: “Ngủ ngon.”
Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ 11-111 đóng lại.
Nghiêm Tĩnh Thủy: "..."
Chiếc cốc giấy trong tay cô ấy lại bị bóp thành một cục.
Nghiêm Tĩnh Thủy hít sâu mấy lần, tự nói với mình rằng không cần làm quen với Triệu Ly Nông.
Nhưng cô ấy không hiểu tại sao Triệu Ly Nông không hỏi cô ấy đến đây làm gì.
Chỉ cần Triệu Ly Nông mở miệng hỏi, cô ấy chắc chắn sẽ nói rằng bản thân đã đi lòng vòng trước cửa rất lâu, sau đó ...
Nghiêm Tĩnh Thủy lặng lẽ quay trở về, những chuyện như vậy cô ấy không thành thạo lắm, rõ ràng là lén lén lút lút đến đây, nhưng cơ thể lại di chuyển cứng nhắc, trong bóng tối lộ ra một luồng "hạo nhiên chi khí"*.
*hạo nhiên chi khí: tinh thần chính nghĩa cương trực, xuất phát từ Mạnh Tử
Cô đi tới cửa sổ phòng ngủ của 11-111, đột nhiên vươn tay mở cửa sổ, ném đồ trên tay vào trong, sau đó đóng cửa sổ lại "đùng" một cái, quay người bỏ chạy.
"Đùng! Đùng ——"
Hai tiếng liên tiếp trực tiếp đánh thức Đồng Đồng, Đồng Đồng lập tức ngồi dậy, nhìn xung quanh: "Sao vậy?"
Triệu Ly Nông bước nhanh đến bên cửa sổ, vừa mở cửa sổ ra, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc tay chân đang chạy trối chết.
Nghiêm Tĩnh Thủy muốn làm cái gì đây?
Triệu Ly Nông nhíu mày xoay người nhặt đồ dưới đất lên, xé cái bọc vải ở bên ngoài ra, cụp mắt nhìn xuống, khi thấy đồ vật bên trong thì không khỏi sửng sốt.
Đây là... một quyển sách ký họa?