- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cắn Câu
- Chương 2: Phần thắng
Cắn Câu
Chương 2: Phần thắng
Editor: Notani
"Không cần." Trình Liệu lại rửa tay, rút khăn giấy ra tùy tiện lau qua hai cái, "Chuyện nhỏ thôi. "
Bị hắn từ chối, Lâm Nguyên Dã cũng không nói gì nữa. Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn chiếc khăn giấy thấm ướt bị người đàn ông vo thành cục ném vào thùng rác ở góc tường.
Khối giấy hoàn hảo rơi vào thùng rác, đường cong cánh tay hơi giãn ra khi hắn dùng lực để lại những hình ảnh không thể quên được trong đầu Lâm Nguyên Dã.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi toilet, trở về khu vực ghế ngồi trong quán bar.
Trình Liệu trở về ngồi chỗ ngồi của mình, Lâm Nguyên Dã nhìn từ xa đã thấy, do anh tự tiện rời khỏi chỗ ngồi lại không có người trông coi, nên ghế đôi trong góc mà anh chiếm được đã bị một người khách xa lạ ngồi vào.
Anh không chút do dự đi tới cạnh Trình Liệu, dừng lại, "Ngại quá."
Cuộc trò chuyện trên bàn đột nhiên im bặt, mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn anh. Lâm Nguyên Dã không có định quay đầu nhìn Trình Liệu, chỉ áy náy nhìn những người khác, "Chỗ của tôi có người khác ngồi, tôi có thể ngồi chung với các anh được không? "
"Không sao không sao." Có một người đàn ông lớn tuổi lập tức lên tiếng, mấy người còn lại nhao nhao di chuyển chỗ ngồi theo lời ông ấy.
Lâm Nguyên Dã có chút kinh ngạc. Đập vào mắt anh là mấy người có tướng mạo thật thà chất phác, anh tưởng với dáng người và diện mạo như Trình Liệu, ít nhất trong những người này hắn là có vị trí cao nhất.
Nhưng sự thật cũng không phải vậy, khi anh đưa ra yêu cầu như thế, người đàn ông trả lời thậm chí còn không hỏi ý kiến của Trình Liệu. Vả lại anh nghĩ tới nghĩ lui cũng thật sự không nghĩ ra, tại sao Trình Liệu cùng ra cùng vào với những người này.
Trừ bộ quần áo của hắn bình thường và rẻ tiền không khác gì với bọn họ, Trình Liệu ngồi ở giữa những người này nhìn qua không hợp chút nào. Nhưng đó không phải là điều anh quan tâm. Được ngồi cạnh người đàn ông như ý muốn, trận bóng đá trực tiếp cũng sắp bắt đầu.
Người phục vụ đi qua đưa loại bia rẻ nhất trong menu đồ uống của quán bar. Lâm Nguyên Dã thấy thế thản nhiên hỏi: "Không phải tối nay ở đây uống rượu miễn phí sao? Sao các anh không gọi rượu đắt tiền hơn? "
Trả lời anh vẫn là người đàn ông hơi lớn tuổi kia, ông ấy nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay ngượng ngùng lắc đầu nói: "Bọn tôi chỉ muốn xem trận đấu bóng đá thôi. "
Lâm Nguyên Dã càng lúc càng khẳng định trong lòng, những người này đều không phải là người tiêu dùng ở những nơi như quán bar. Đối với hầu hết người bản địa ở một thị trấn nhỏ như vậy, quán bar là một nơi quá xa xỉ.
Khi ánh mắt của mọi người bị trận bóng đá trực tiếp hấp dẫn, thì anh cúi đầu lấy điện thoại ra nghịch một lát.
Hòa lẫn với âm thanh bình luận trận đấu trên nền nhạc, người dẫn chương trình trong quán bar cầm micro lên thông báo rằng nếu đội chiến thắng tối nay là Ý, ông chủ sẽ chọn ngẫu nhiên một bàn khách ở đây, mời họ đến uống rượu lần sau.
Và giải thưởng sẽ không giới hạn số lần.
Người hâm mộ Ý ở đây đều vui mừng nhưng niềm vui đó không kéo dài được lâu đã bị phá vỡ bởi bàn thắng đầu tiên của nước Anh.
Lâm Nguyên Dã cầm lon bia ở trước mặt, ngửa đầu uống một ngụm, trong tiếng hoan hô của người hâm mộ Anh, anh nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.
Trình Liệu chẳng mảy may nhíu mày, trái ngược hoàn toàn với những fan cuồng nhiệt kia.
Nhẹ nhàng lắc lư rượu trong ly, cơ thể Lâm Nguyên Dã nghiêng về chỗ hắn ngồi, "Anh thấy đêm nay Ý có thể thắng không? "
Trong quán bar ồn ào, Trình Liệu không nghe rõ lời anh nói, "Cậu nói gì? "
Giống như một mánh khóe nhỏ, Lâm Nguyên Dã tự nhiên dựa vào hắn, sau đó trong lòng tính toán khoảng cách chừng mực, dừng ở cách mặt hắn không xa, lặp lại lời anh vừa nói.
Hắn hình như không nhìn thấu tính toán trong lòng anh, trên mặt cũng không tỏ ra khác thường, "Trận đấu chỉ mới bắt đầu thôi. "
Lâm Nguyên Dã cười ngồi ngay ngắn lại, người bên cạnh dường như cũng không bài xích đυ.ng chạm của người cùng giới.
Vào cuối trận đấu, hai đội trong trận chung kết hòa nhau. Mặt búp bê ngồi đối diện đứng lên, cười hì hì gọi Trình Liệu, "Anh Trình, anh có muốn ra ngoài hút điếu thuốc không?"
Trình Liệu không phản đối, đứng dậy đi theo cậu ta rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn từ từ biến mất, Lâm Nguyên Dã cũng không vội vàng đuổi theo mà vững vàng ngồi trên sô pha nhẫn nại chờ vài phút.
Vài phút sau, anh cũng đứng dậy và rời khỏi ghế ngồi với lý do tương tự.
Anh tìm được Trình Liệu dưới ánh đèn đường trước cửa quán bar. Hắn mặc áo vest đi dép lê giống như là thanh niên lười biếng ở nhà chơi game đến nửa đêm, sau đó xuống lầu đi đổ rác.
Sau khi đổ rác, hắn dành thời gian ngồi xổm dưới ánh đèn bên đường hút một điếu thuốc.
Mà khuôn mặt trẻ tuổi gọi anh với Trình Liệu đang ngồi xổm bên cạnh tìm hắn để lấy bật lửa. Lâm Nguyên Dã chậm rãi thong thả bước lên từ phía sau, đứng dưới ánh đèn đường thở dài.
Khuôn mặt búp bê nghe thấy tiếng nắm cửa thì quay đầu lại, nhận ra khuôn mặt quen thuộc của anh, nhiệt tình lên tiếng hỏi: "Sao anh cũng ra rồi?" "
Lâm Nguyên Dã cũng học theo dáng vẻ của bọn họ, ngồi xổm xuống bên đường, một tay nâng má phân tích: "Tôi thấy trận này, phần thắng của Ý ít quá. "
Khuôn mặt búp bê thích đội đối thủ nên nói không nổi lời an ủi, chỉ đưa cho anh hộp thuốc lá chưa kịp lấy về, "Anh hút không? "
Ánh mắt Lâm Nguyên Dã theo động tác của cậu ta, trước sau dừng trên hộp thuốc lá cùng với bàn tay mà cậu ta đang cầm. Lúc mặt búp bê quay đầu lại dưới ánh đèn đường, Lâm Nguyên Dã có cẩn thận để ý da mặt cậu ta bị rám nắng.
Tuy trông mặt cậu ta rất trẻ, nhưng lúc này khi nhìn tay cậu ta và hộp thuốc lá, làn da trên tay lại ngăm đen và thô ráp, thuốc lá cũng là nhãn hiệu rẻ tiền chỉ có mấy đồng bán trong cửa hàng tạp hóa ven đường.
Không nói mình sẽ không hút thuốc, Lâm Nguyên Dã cười nói cảm ơn vươn đầu ngón tay thon dài mượt mà, rút trong hộp thuốc ra một điếu thuốc lá, động tác tự nhiên kẹp giữa ngón tay.
Khoé mắt Lâm Nguyên Dã thấy cậu ta nghịch bật lửa bằng nhựa trong tay, anh cầm điện thoại đứng dậy bỏ đi, giả vờ đi nhận điện thoại.
Bật lửa rẻ tiền đã hết dầu, Lâm Nguyên Dã nghe mặt búp bê nói với Trình Liệu: "Anh Trình, cho em mượn bật lửa với. "
Trình Liệu đưa tay kẹp điếu thuốc qua.
Đợi mặt búp bê mượn xong lửa, Lâm Nguyên Dã thấy Trình Liệu kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay cắn ở bên môi.
Anh rút điện thoại về, đi tới bên Trình Liệu ngồi xổm xuống, khóe môi hơi nhếch lên hỏi: "Tôi cũng mượn lửa được không? "
Người đàn ông cắn điếu thuốc liếc anh một cái, nói ngắn gọn: "Đưa tay qua đây. "
Lâm Nguyên Dã liền cười đưa bàn tay kẹp thuốc qua.
Người đàn ông không lấy thuốc lá ra khỏi môi, vẫn duy trì động tác cắn thuốc lá cúi đầu.
Hai điếu thuốc lá nhẹ nhàng chạm vào nhau, sương khói lượn lờ, Lâm Nguyên Dã phảng phất cảm giác được, hơi thở ấm áp của hắn đang phun lên mu bàn tay mình. Giữa các ngón tay của Lâm Nguyên Dã rất nhanh đã có ánh sáng đỏ rực bùng lên.
Tay anh giơ giữa không trung không nhúc nhích, tầm mắt chậm rãi lướt qua mí mắt hắn đang rũ xuống, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ, trong đầu không khỏi tưởng tượng nếu như điếu thuốc này mà ngậm trong miệng anh thì sẽ có vị thế nào nhỉ.
Người đàn ông trước mặt này dường như không khó tiếp cận như diện mạo anh tuấn sắc bén của hắn. Anh đã quen với quán bar những con nhà giàu thái độ cao ngạo ở thành phố lớn, Lâm Nguyên Dã thấy đây là một ưu điểm khiến người ta dễ rung động với hắn hơn.
Anh kẹp điếu thuốc vào đầu ngón tay của mình, nhìn nó từ từ cháy hết.
Hai người bên cạnh đang nói chuyện, không hề để ý tình huống bên này của anh. Khi thuốc lá của anh bị đốt đến đầu lọc, Trình Liệu bóp thuốc lá đứng dậy mở miệng: "Vào đi. "
Mặt búp bê theo sát phía sau, không phản đối đứng lên, sau đó nghiêng đầu nhìn Lâm Nguyên Dã hỏi: "Cậu không đi vào à? "
Lâm Nguyên Dã trả lời: "Tôi muốn ở một mình một chút."
Mặt búp bê không nghi ngờ gì mà gật gật đầu, ngược lại nhìn về phía Trình Liệu nói: "Anh Trình, chúng ta——"
"Em đi trước đi, anh vứt rác rồi vào." Giọng điệu Trình Liệu bình thường cắt đứt lời nói của cậu ta.
Mặt búp bê liền đi vào một mình.
Trình Liệu xoay người đi dưới đèn đường, bỏ điếu thuốc lá đang bóp ở đầu ngón tay vào thùng rác bên đường, ánh mắt lạnh nhạt quét về phía Lâm Nguyên Dã vẫn ngồi xổm ở ven đường.
Lâm Nguyên Dã không nói gì, từ trong ánh đèn ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hai giây sau, người đàn ông mặt không cảm xúc dời ánh mắt, "Trận này hai đội đá cầm cự là do nước Anh quá non, không có kinh nghiệm gì. Mà ở phương diện này, Ý tốt hơn Anh nhiều. "
Khuôn mặt Lâm Nguyên Dã đang ngửa lên nhẹ nhàng dừng lại.
"Cho nên." Trình Liệu bình thản nói với anh, "Ý cũng không phải là không có phần thắng. "
Lâm Nguyên Dã mất chút thời gian để tiêu hóa hết ý nghĩa trong lời nói của đối phương. Một lát sau, anh hơi ngạc nhiên hỏi nhỏ: "Anh là đang an ủi tôi à?"
Người đàn ông không trả lời, xoay người muốn rời đi.
Ở phía sau hắn, giọng nói Lâm Nguyên Dã rõ ràng vui vẻ rơi vào trong không khí: "Anh có thể kéo tôi dậy không? "
Trình Liệu theo tiếng nói của anh quay đầu lại, trong đôi mắt đen nhánh nhuốm sự nghi ngờ nhàn nhạt.
"Chân tôi tê rồi." Đối mặt với ánh mắt im lặng của người đàn ông, trong mắt Lâm Nguyên Dã bắt đầu hiện lên ý cười.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cắn Câu
- Chương 2: Phần thắng