- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cắn Câu
- Chương 1: Bóng đá
Cắn Câu
Chương 1: Bóng đá
Editor: Notani
Kim đồng hồ đã qua nửa đêm, trong quán bar nhỏ duy nhất trên thị trấn vẫn còn tiếng ồn ào náo nhiệt vô cùng. Khách hàng ngồi chen chúc trong quán bar, sau 0 giờ chẳng những không bớt đi, mà cùng với sự chuyển động liên tục của rèm cửa bị người bên ngoài vén lên, khách hàng tràn vào trong quán bar ngày càng nhiều.
Rèm cửa lại được vén lên cao, có vài người đàn ông xa lạ bước vào. Người đàn ông hơi lùn đầu tiên xoa xoa tay, giọng điệu hơi dồn dập: "Tôi thấy ngoài cửa có treo một tấm bảng gỗ, sau mười hai giờ tất cả rượu đều được miễn phí..."
Nhân viên phục vụ đứng cạnh cửa nở nụ cười có lệ, nhìn cách ăn mặc thô kệch của mấy người bọn họ, không đợi người đàn ông nói xong đã gật đầu giơ tay ra, ý bảo bọn họ trực tiếp đi vào trong.
Người đàn ông đang hỏi chuyện nói cảm ơn rồi cùng mấy người phía sau đi qua đám người chật chội đến khu vực ghế dài. Lúc này, ghế dài đã kín chỗ, cũng có nhiều khách ngồi ghép bàn với nhau. Cũng may vận khí bọn họ không tệ, vừa lúc có một bàn khách đứng dậy rời đi.
Không để ý đến sự thay đổi của đám đông ở bàn trước, Lâm Nguyên Dã co vào trong góc của ghế đôi chơi điện thoại. Ánh sáng trong tầm nhìn bị che khuất hồi lâu, cuối cùng cũng lộ ra lại ở trước mắt, anh chớp chớp mắt, do nhìn điện thoại lâu trong bóng tối nên đôi mắt dần dần trở nên nhức, nhưng chưa hưởng thụ được ánh sáng lờ mờ quét qua được bao lâu, tầm mắt anh lại tối sầm lại.
Anh theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào ghế dài trước mặt. Hình như vừa rồi, người khách ở bàn phía trước đã đổi từ các cô gái thành mấy người đàn ông trẻ tuổi.
Ánh đèn trong quán bar chảy xuôi biến hóa giống như những đốm sáng bị chia cắt, phản chiếu đủ màu sắc sặc sỡ trên võng mạc, những người ở bàn bên cạnh ngồi khuất sáng nên Lâm Nguyên Dã nhìn không rõ mặt bọn họ.
Nhưng ánh sáng đột ngột bên mặt vừa rồi cũng đủ để cho người bên ngoài thấy rõ Lâm Nguyên Dã đang rụt vào trong góc. Một cô gái trẻ mặc áo đến rốn và chiếc váy chỉ bao lấy mông bưng ly rượu đến, khom lưng cười khanh khách ngồi xuống ở tay vịn sofa cạnh anh.
Bộ ngực trắng nõn phập phồng của cô toàn mùi nước hoa, ở trong tầm mắt Lâm Nguyên Dã nhìn không sót một thứ gì. Dường như người phụ nữ không phát hiện ra, khẽ mở môi đỏ mọng nói với anh: "Anh trai, anh ngồi một mình là đang chờ bạn gái à?"
Lâm Nguyên Dã dời mắt nhìn về phía cô, lời ít ý nhiều trả lời: "Chờ trận bóng đá."
"Anh trai cũng xem Cúp Châu Âu?"Người phụ nữ móc đôi giày cao gót màu đỏ treo trên đầu ngón chân, quơ quơ giữa không trung cười khẽ,"Hôm nay là trận chung kết cuối cùng, nên ông chủ quán bar mới mời mọi người uống rượu miễn phí xem bóng đá, anh trai không uống chút gì sao?
Lâm Nguyên Dã mắt điếc tai ngơ trước lời nói của cô nàng rồi nhướng mày theo thói quen.
Người phụ nữ vẫn chưa từ bỏ, thay vào đó thông minh thay đổi chủ đề khác: "Trận đấu tối nay, anh trai ủng hộ đội nào?"
Lâm Nguyên Dã không hứng thú nâng mí mắt lên, giọng điệu trả lời cho có lệ: "Ý đi."
Không ngờ câu trả lời của anh lại là cái này, người phụ nữ rõ ràng sửng sốt một giây, không khỏi nhắc nhở anh: "Đêm nay là sân nhà của Anh."
"Nước Anh thực sự tấn công rất mạnh." Giọng Lâm Nguyên Dã dừng lại, ngay khi người phụ nữ kia suýt tưởng anh muốn nói lại, anh lại chậm rãi nói hai chữ, "Nhưng mà..."
Giọng anh bị giọng nói trầm thấp ở phía trước át đi: "Nhưng Ý năm nay đã khác rồi, những năm trước bọn họ phòng ngự rất tốt, năm nay có thể coi là công thủ cân đối."
Lâm Nguyên Dã chỉ định tùy tiện lừa gạt lại sửng sốt, tầm mắt nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện ở bàn phía trước, mới phát hiện hắn không phải là đang trả lời tiếp câu nói của mình, mà chỉ là đang trả lời những người khác cùng bàn mà thôi.
Dưới xúc tác của rượu trong không khí, mấy bàn ở cuối đường chéo đã đỏ mặt vì nhà vô địch chung kết đêm nay. Ngày càng có nhiều người hâm mộ gia nhập phe ủng hộ đội tuyển Anh, nhưng có vẻ như một số ít người hâm mộ Ý đã không chịu nổi cú này.
Điều này làm cho Lâm Nguyên Dã một lần nữa thả ánh mắt trở lại trên người đàn ông nói chuyện mấy giây trước.
Anh thấy cái đầu người đó rất cao, rõ ràng chỉ ngồi ở đó nhưng cũng không khó để Lâm Nguyên Dã tưởng tượng trong đầu, lúc đối phương đứng dậy, cả người hắn sẽ là kiểu thân cao chân dài.
Ánh đèn thay đổi màu sắc lướt qua mặt hắn, Lâm Nguyên Dã mơ hồ thoáng thấy đường nét sườn mặt hắn phản chiếu trong ánh đèn, gương mặt anh tuấn sắc bén, sống mũi cao thẳng được ánh sáng phác họa ra, còn có đường cong cằm góc cạnh rõ ràng.
Hắn chỉ mặc áo vest rộng thùng thình bình thường, cánh tay dưới ánh đèn lộ ra đường cong cơ bắp phập phồng rõ ràng mà lại săn chắc, lòng bàn tay nhìn qua to rộng và thon dài.
Lâm Nguyên Dã giống như quên đi sự tồn tại của người phụ nữ bên cạnh, không khỏi nhìn đối phương vài lần.
Đó là một người đàn ông có khuôn mặt rất trẻ và anh tuấn, hắn cũng thích đội bóng Ý.
Rất nhanh trong đáy lòng anh có kết luận như vậy, Lâm Nguyên Dã quay đầu cắt ngang người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh, rõ ràng từ chối cô: "Cô không phải mẫu người tôi thích. "
Người phụ nữ dừng lại, không cam lòng hỏi: "Thế anh trai thích mẫu người thế nào?"
Lâm Nguyên Dã chậm rãi ngước mắt nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt cuối cùng không chút để ý mà rơi trở về trên sườn mặt của người đàn ông, "Tôi thích——"
Phảng phất như nhận thấy được tầm mắt của anh rơi xuống người hắn, người đàn ông không hề báo trước nghiêng đầu, ánh mắt tìm kiếm lướt qua đỉnh đầu người khác, trực tiếp đυ.ng phải ánh mắt của anh.
Lâm Nguyên Dã im lặng nửa giây nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông rồi trắng trợn nhìn mái tóc đen ngắn và đôi môi mỏng nhẹ nhàng mím lên mà không mang theo bất kỳ cảm xúc nào của hắn.
Mắt thấy người đàn ông nhìn mình chăm chú, anh bình thản dời ánh mắt đối diện với hắn. Một tay Lâm Nguyên Dã nắm tay để bên môi, tầm mắt vẫn lưu luyến bên mặt hắn.
Dường như đã tiến hành xác nhận cuối cùng, anh nhẹ nhàng nói, giọng nói mang theo ý cười nhạt nhẽo: "Tôi thích như vậy."
Người phụ nữ lạnh mặt xoay người rời đi, đáy lòng liên tục mắng đen đủi và xui xẻo.
Nhìn thấy tất cả tâm trạng của cô, Lâm Nguyên Dã cũng không tức giận gì, chỉ cảm thấy hơi buồn cười, nghe tiếng giày cao gót nặng nề của cô khi rời đi, anh cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Anh cũng không tìm người đàn ông bắt chuyện, từ cảm giác đối phương cho mình, Lâm Nguyên Dã kết luận khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của hắn hơn phân nửa là thẳng.
Mà anh lại không có ý định trêu chọc trai thẳng.
Chỉ còn 10 phút nữa là trận đấu bóng đá phát sóng trực tiếp, Lâm Nguyên Dã đứng dậy đi vào toilet. Ở hành lang bên ngoài nhà vệ sinh, anh thấy một đứa trẻ không nên xuất hiện trong quán bar.
Đứa bé mặc áo hoodie rất khả nghi, trên mặt vẫn còn sự ngây ngô thời niên thiếu, không biết dùng thủ đoạn gì mà lừa được người ở cửa trà trộn vào.
Lâm Nguyên Dã đưa tay ngăn người lại hỏi: "Thành niên chưa? "
Ánh mắt của đứa trẻ trốn tránh, ấp úng trả lời: "Thành niên rồi."
Lâm Nguyên Dã khẽ nhíu mày, "Đưa chứng minh thư cho tôi xem."
Đứa bé ngậm miệng lại không nói nữa, trên mặt viết đầy chữ từ chối hợp tác.
Mặc kệ cậu bé, Lâm Nguyên Dã đặt cậu ở bên tường đưa tay sờ vào trong túi, khoé mắt lại thấy có người từ góc tường bên kia rẽ tới.
Lâm Nguyên Dã theo bản năng nghiêng mặt về phía đối phương, lúc này mới nương theo ánh đèn sáng ngời trong hành lang cẩn thận đánh giá người đàn ông từ đầu đến cuối ——
Áo vest rộng thùng thình và quần xà lỏn, còn có đôi dép lê không thể bình thường hơn trên chân.
Anh đã từng tới rất nhiều quán bar nhưng chưa nhìn thấy cách ăn mặc này bao giờ. Nhưng ngay cả cách ăn mặc tùy tiện như thế cũng không che được gương mặt hấp dẫn người khác của hắn.
Lâm Nguyên Dã thường xuyên người ta mặc âu phục giày da gọn gàng, tóc chải đến mức không chút cẩu thả, nhưng lại không thấy cách ăn mặc này không hợp chút nào. Ngược lại còn làm cho gương mặt anh tuấn của người đàn ông dưới lớp áo vest và quần xà lỏn có thêm vài phần lười biếng tùy hứng.
Điều duy nhất không hợp có lẽ chỉ có ánh mắt nhìn chăm chú về phía mu bàn tay anh.
Lâm Nguyên Dã ở đáy lòng nhỏ bé a một tiếng, theo ánh mắt đối phương cúi đầu nhìn bàn tay mình đang đặt trước người đứa nhỏ. Giây tiếp theo, nghĩ đến khả năng gây hiểu lầm cho đối phương, anh buông hai tay mình ra.
Đứa trẻ nắm chắc thời cơ, không thèm quay đầu lại mà chạy về phía trước, rất nhanh biến mất ở cuối tầm mắt anh. Lâm Nguyên Dã cũng không rảnh quan tâm, sau khi nhìn nhau với người đàn ông một lát, anh vẫn quyết định mở miệng giải thích một câu.
Nhưng Lâm Nguyên Dã đã thấy đối phương đã dời mắt, không chớp lấy một cái đi qua bên cạnh anh nhấc chân bước vào trong toilet.
Trước đó trong đầu anh cũng lường trước phản ứng hờ hững của hắn không liên quan gì đến mình, nhưng trong lòng Lâm Nguyên Dã cũng có chút ngoài ý muốn, anh chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra đi theo phía sau hắn vào trong toilet.
Những suy nghĩ đã dập tắt trong đáy lòng làm anh càng giẫm mạnh hơn vào bùn đất, cũng không có dấu hiệu ngoi đầu xuất hiện lại.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, anh xoay người bước đến bồn rửa tay cúi xuống để rửa tay. Trong lúc đợi nước chảy ra vòi, anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua tấm gương trước mặt.
Cách bồn rửa tay ở giữa, người đàn ông cũng đứng trước bồn khom lưng rửa tay. Nhưng rất nhanh, Lâm Nguyên Dã đã bị động tĩnh mở cửa ở gian sau hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Có một người đàn ông trung niên say khướt, sắc mặt đỏ ửng mở cửa gian sau, ngã trái ngã phải đi về phía bồn rửa tay. Người còn chưa tới đây, mùi rượu nồng nặc đã tràn ngập trước trong không khí.
Rũ mắt tắt dòng nước trước mặt, Lâm Nguyên Dã vươn tay lấy khăn giấy trên bàn lau tay. Khoé mắt anh lại thoáng thấy, người đàn ông trung niên say khướt phía sau, mắt đã say đến mức không thấy rõ, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm "Người đẹp", từ phía sau muốn ôm anh.
Lâm Nguyên Dã lạnh nhạt xoay người, muốn đá thật mạnh người đàn ông không phân biệt nổi giới tính ra xa, nhưng đã thấy người đàn ông vốn đứng ở trước bồn rửa tay bên cạnh đã nhanh hơn anh nắm lấy cổ tay ông ta.
Ma men mơ màng dưới động tác của hắn kêu lên một tiếng a, Lâm Nguyên Dã ở đáy lòng nhẹ chậc chậc, nhìn thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở trước người mình, trên mặt không có chút lòng trắc ẩn nào, mặt mày bất động thấp giọng nói rõ với ma men từng chữ: "Cút. "
Lâm Nguyên Dã nhìn hắn, mảnh đất bị giẫm chặt trong lòng đột nhiên chậm rãi buông lỏng ra.
Là hắn chủ động đến giúp anh, chuyện này cũng không trách anh được.
"Ý?" Lâm Nguyên Dã hỏi.
Khi người đàn ông thản nhiên nhìn qua, anh mỉm cười xinh đẹp với hắn, "Anh cũng thích đội Ý? Nếu tối nay Ý thắng trận chung kết, tôi sẽ mời anh uống rượu."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cắn Câu
- Chương 1: Bóng đá