Ngay vào lúc này Tịnh Hà đạo sư lại nói:
“ Trước khi vào nội dung chính, lần lượt từng người tự giới thiệu bản thân, sau đó nêu ra tâm đắc của bản thân trong tu luyện.”
Tiếp đó ánh mắt nàng đảo qua mọi người nơi đây, sau một hồi ánh mắt của nàng dừng trên một thiếu nữ. Thiếu nữ đó mặc áo xanh với dung mạo tuyệt mỹ, làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng bị mê hoặc không thôi, nhưng khuôn mặt nàng biểu lộ sự lạnh lùng, tựa như một loại sát khí, làm người ta không dám tới gần. Nàng ngồi một mình một góc, giống như thế giới này không thuộc về nàng vậy.
Tịnh Hà đạo sư chỉ tay phía thiếu nữ kia nói:
“ Bắt đầu từ bạn học này đi.”
Thiếu nữ kia hơi nhíu mi lại một cái nhưng sau đó nàng vẫn đứng dậy, đi lên phía trước, nàng đứng nơi đó như tảng băng vạn năm vậy, mấy tên ở gần chỉ cảm thấy một trận lạnh run. Nàng ánh mắt đảo qua mấy chục người còn lại trong lớp sau đó phun ra vài câu.
“ Ta tên Tiêu Sát Hồn Ngưng, các ngươi có thể gọi ta là Ngưng Sát, tâm đắc tu luyện ta chính là sát, chỉ có gϊếŧ chóc càng nhiều thì mới hội nhanh chóng phát triển, còn giống như đám các ngươi mãi mãi chỉ là cặn bã.”
Nói xong thì nàng lại một mình đi xuống phía dưới, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác, Tịnh Hà đạo sư thấy vậy thì cười khổ, nàng cũng biết thiếu nữ này là ai nên cũng không ngạc nhiên.
Lúc này nàng nhìn về phía Xuân Đức nói:
“ Tiếp theo đến bạn học này đi.”
Xuân Đức đang tào lao với ba tên đồng bạn bên cạnh bị điểm danh thì kinh ngạc chỉ bản thân nói:
“ Ta?”
Tịnh Hà đạo sư nhìn cái vẻ mặt kia của Xuân Đức thì tí nữa phì cười, nàng là thấy Xuân Đức đang cùng với mấy người khác nói chuyện có chút tức giận nên mới gọi hắn lên nhưng nhìn thấy cái biểu lộ này của hắn thì chút tức giận kia liền biến mất.
Nàng nhẹ gật đầu mỉm cười nói:
“ Đúng rồi, là em đấy.”
Xuân Đức nghe vậy thì bất đắc dĩ vô cùng, có điều hắn vẫn là ngoan ngoãn đi lên, nhưng mà lúc trước hắn cũng không để tâm lắm nên cũng chẳng biết rõ là đang nói về cái gì, hắn chỉ nghe con bé lúc trước đi lên giới thiệu cái tên sau đó thì gϊếŧ gϊếŧ gì ấy.
Vì thế, lúc này đây sau khi đi lên, Xuân Đức cũng trước tiên giới thiệu.
“ Xin chào mọi người, ta tên là Thiên Chân Vô Tà, mọi người có thể gọi ta là Vô Tà, lúc trước bạn học kia đang nói về chủ đề sát đạo, ta đối với cái vấn đề này cũng có một chút tâm đắc.”
Xuân Đức suy nghĩ một chút, nhớ lại những gì vô địch trước kia nói, bây giờ nói lại, hắn lúc này cất cao giọng nói:
“ Đầu tiên chúng ta phải khẳng định một điều, Sát đạo chính là chí cao đại đạo, trong thiên địa này không gì không thể sát, lạc thú lớn nhất trong đời người chính là sát sinh,thiên địa chí cao đại đạo chính là sát đạo. Mọi người thấy ta nói có đúng không ạ.”
Yên tĩnh như chết, không một tiếng động, tất cả mọi người đều là trợn tròn tròng mắt mà nhìn Xuân Đức, đến ngay cả Ngưng Sát cũng là kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn Xuân Đức.
Không nhưng mọi người nơi đây mà ở bên cạnh phòng bên, Nhiễm Quân, Nhiễm Huệ, Tâm Như cùng sư tôn của ba nàng nghe vậy cũng đều không biết nói gì.
Tâm Như cười khổ nói:
“ Tên kia lại phát biểu lung tung rồi.”
Nhiễm Huệ gật đầu nói:
“ Hắn là đang nói chuyện không có để ý, bị gọi đi lên nên thành ra như vậy, được rồi, nghe xem hắn nói gì tiếp theo.”
……
Xuân Đức nhìn thấy mọi người không nói gì mà đều kinh ngạc thì không khỏi cười nói:
“ Nếu mọi người đã có chung quan điểm với ta thì cũng dễ nói. Ha ha. Bây giờ để ta nói ra một chút tâm đắc về từ này.”
“Chúng ta cảm thấy đói bụng muốn có thức ăn thì phải Gϊếŧ con mồi, chúng ta có địch nhân dù là nam nữ lão ấu thì cũng đều phải Gϊếŧ để tiêu trừ uy hϊếp.
Còn trên đời này không có cái gì đúng hay sai những kẻ được tung hô là anh hùng cũng là do bọn họ Gϊếŧ được rất nhiều địch nhân, giành được chiến thắng thì gọi là anh hùng, còn kẻ thất bại chính là bị kẻ khác Gϊếŧ chết mà thôi. Muốn không có địch nhân chỉ cần gϊếŧ tất cả bọn chúng đi là được, nếu có kẻ muốn làm hại người bên cạnh ta chỉ cần gϊếŧ sạch là được, vì tránh cho oan oan tương báo nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, gϊếŧ không còn người nào, dù là nam nữ già trẻ tất cả đều gϊếŧ sạch. Quang minh chính đại gϊếŧ không được thì dùng thủ đoạn ám sát, miễn sao có thể gϊếŧ chết địch nhân.”
Nói đến đây thì hắn có chút cảm khái, sau đó lại ngâm một vài câu thơ chẳng giống ai.
“ Ba trăm năm phiêu bạt nhân gian.
Hắc ám vô biên không lối về
Xem thấu hồng trần đi vào sát đạo.
Đã nhập ma sao phải quay đầu
Tay nhuốm máu toàn thiên hạ
Hà cớ gì còn phải rửa đi
Diệt thiên, diệt địa, đồ sạch thương sinh, ta chính là bá chủ.”
“ Ha ha ha ha…”
Nói tới cuối cùng thì Xuân Đức không khỏi bật cười thành tiếng, tiếng cười hắn mang theo sự cuồng ngạo xen lẫn ma tính ngập trời.
Lúc này đây mọi người nhìn Xuân Đức đứng nơi đó nhưng lại hiện lên ảo giác, bọn họ không còn thấy Xuân Đức nữa mà thấy một ma đầu toàn thân là máu tươi, ánh mắt điên cuồng đang ngửa đầu cười lớn, xung quanh hắn xác chết nằm la liệt, máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Một loại sợ hãi cùng cực dâng lên trong lòng mỗi người.
Xuân Đức vốn đang cười lớn đột nhiên cảm thấy mình hơi thất thố, hắn lúc này ngừng cười, mà khiêm tốn nói:
“Nói thực ta cũng có nghiên cứu nhưng cũng không quá chuyên sâu, đây chỉ là một chút tâm đắc nếu mọi người thấy hay thì cho ta một tràng vỗ tay nào.”
Tiếp tục yên tĩnh như chết, không một ai lên tiếng, không một ai nói chuyện, tất cả đều cứ như vậy mà nhìn Xuân Đức.
Bị nhiều người cứ như vậy nhìn chằm chằm thì Xuân Đức có chút không tự nhiên nói:
“ Ha ha. Ta có nói sai gì sao, nếu có xin mọi người bổ sung thêm, thôi ta xin phép quay về lại chỗ ngồi.”
Nói xong thì hắn liền đi về chỗ ngồi nhưng lúc hắn đi xuống tất cả mọi người đều không tự chủ được mà cách hắn xa xa, ngồi ở bên cạnh hắn lúc này chỉ còn mình Tịnh Vân.
Tất cả mọi người đều rời xa hắn duy chỉ có một người lại tiến đến bên cạnh hắn, chính là nữ tử tên Ngưng Sát kia, nàng tiến tới trước mặt hắn nói:
“ Ta rất thích ngươi, ta muốn cùng với ngươi làm bằng hữu, ngươi đồng ý không?”
Xuân Đức hít hít, cảm nhận mùi vị huyết tinh quen thuộc bên trên thân thể nữ tử này thì không khỏi nhếch môi cười nói:
“ Không thành vấn đề, ngồi đi.”
Ngưng Sát nghe vậy cũng không ngại ngùng gì mà ngồi ngay bên cạnh Xuân Đức.
Mọi người thấy vậy một màn thì đầu tiên không phải nghĩ tới cái gì trai tài gái sắc mà là một câu “Vật họp theo loài”.