Edit by: Julia【Cậu là người mới sao?】
Quý Văn Huyên cất tờ giấy đi, học theo mấy người kia cũng bước lên phía trước tự giới thiệu: "Chào các vị giám khảo, tôi là Quý Văn Huyên, chủ đề mà tôi chọn được là Lãnh đạo phát biểu."
Không biết là do tạo hình quần tây đen áo sơ mi trắng sạch sẽ khoan khoái của hắn làm cho người ta cảm thấy vui tai vui mắt, hay là do dáng vẻ kiên định, khí chất đĩnh đạc khiến người khác tin cậy, đạo diễn Vương vốn dĩ đang nóng nảy hết kiên nhẫn bỗng nhiên có hứng thú, muốn xem một chút người thanh niên này sẽ biểu hiện ra sao.
Quý Văn Huyên nhanh chóng lia mắt nhìn quanh một vòng phòng hội nghị, phát hiện có một chiếc bàn nhỏ nằm ở góc phòng, liền di chuyển nó đến giữa phòng, lại lấy thêm một cái ghế tựa đặt đối diện bàn giám khảo rồi ngồi xuống.
Nghe được hiệu lệnh "Bắt đầu", Quý Văn Huyên nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra rành mạch một loạt quy trình hội nghị khắc sâu trong tiềm thức. Người chủ trì tuyên bố bắt đầu cuộc họp, người phụ trách các bộ ngành lần lượt báo cáo, cuối cùng, người chủ trì dùng ngữ khí bình lặng như nước mà nói: " Tiếp sau đây chúng ta tiến vào phần thứ ba của chương trình hội nghị cùng kỳ, xin kính mời đồng chí Quý Văn Huyên, Chủ nhiệm Uỷ ban Cải cách và Phát triển Quốc gia, sẽ có bài phát biểu tổng kết nội dung hội nghị."
Đạo diễn Vương chỉ cảm thấy chàng trai vốn dĩ ấm áp hiền hoà trước mặt, trong giây phút mở mắt ra đột nhiên trở nên nghiêm túc và tận tâm, hai cánh tay của hắn thả lòng đặt trên bàn, dõng dạc nói: "Lời mấy đồng chí mới nói vừa nãy rất hay, văn bản tài liệu tôi cũng đã tìm hiểu và xem qua, xác thực là công việc mọi mặt đều đạt hiệu quả rõ rệt. Từ khi bắt tay vào làm đến nay, mỗi năm tôi đều sẽ đi đến những khu vực nghèo khó để tiến hành khảo sát, tận mắt chứng kiến những con đường núi lầy lội được đổ bê tông, từ những ngôi nhà chỉ có bốn bức tường được tu sửa khang trang, trẻ con được đến trường, các hương thân có thu nhập, trên mặt đầy ắp nụ cười chân thành và giản dị, lòng tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ!"
Một đoạn phát biểu được diễn đạt dạt dào tình cảm, làm cho những người có mặt ở đây dường như đang thật sự nhìn thấy những người dân đang lao động trên đồng, tay ôm thóc lúa, dù trên trán đã đổ đầy mồ hôi nhưng cũng vì thời khắc bội thu này mà nở nụ cười mãn nguyện.
Bọn trẻ xúng xính trong những bộ đồ mới, dồn dập chạy vào những phòng học rộng rãi khang trang chờ vào lớp khi tiếng chuông đầu tiết vang lên.
Nói tới đây, Quý Văn Huyên hơi tính toán dừng lại, diễn một động tác uống trà giả tưởng, đặt chén trà xuống, hắn bước mấy bước nhỏ, nhìn quét qua ba vị thị uỷ và nói bằng giọng điệu trầm thấp khẩn thiết: "Các đồng chí! Tôi đã nói nhiều lần, cuộc chiến chống đói nghèo không phải chỉ một lần xung phong là có thể dễ dàng đánh thắng, từ tính quyết định đến thắng lợi toàn diện, những khó khăn và thách thức chúng ta phải đối mặt vẫn còn rất nhiều, tuyệt đối không thể thả lỏng và lười biếng. Đây là một trận đánh hết sức ác liệt, càng về cuối, càng phải thắt chặt định tuyến, không thể dừng lại, không được khinh thường, không được buông lỏng."
Hội nghị đã đi đến đoạn kết, Quý Văn Huyên bỗng cao giọng, dõng dạc nói: "Chúng ta phải kiên định với nguyện vọng ban đầu, giữ vững sứ mệnh, kiên định tự tin, ngoan cường phấn đấu, phải giành được thắng lợi toàn diện trong cuộc chiến chống đói nghèo đầy gian nan này, kiên quyết hoàn thành sự nghiệp to lớn có ý nghĩa trọng đại đối với dân tộc Trung Hoa, đối với toàn nhân loại!"
Không biết có phải là do ánh mắt của Quý Văn Huyên bao hàm quá nhiều khích lệ và giao phó, hay bởi vì ngữ điệu trang trọng và sâu lắng ẩn chứa trong ngôn từ của bài phát biểu, mọi người có mặt tại đây bỗng nhiên nhận thức được sứ mệnh phải nâng cao ý thức trách nhiệm bản thân, đều muốn dùng hết khả năng của mình mà cống hiến cho xã hội.
Nói xong, Quý Văn Huyên làm động tác đỡ cán chiếc micro vốn không tồn tại, lần nữa chuyển biến ngữ điệu trở nên bằng phẳng hơn, nhẹ nhàng tuyên bố: "Hội nghị lần này đến đây kết thúc, tan họp."
Một câu "tan họp", không chỉ là kết thúc thử vai, mà còn là lời cáo biệt của Quý Văn Huyên đối với quá khứ. Hắn đứng lên, khom người với các vị ban giám khảo, nói: "Đoạn biểu diễn của tôi đến đây là kết thúc."
"Không tồi." Đạo diễn Vương vốn dĩ tích chữ như vàng hiếm có mà chủ động mở miệng, ông hài lòng nhìn Quý Văn Huyên, rồi lại lật xem hồ sơ tài liệu trên tay, "Chủ đề này quả thật không dễ dàng với mấy người trẻ tuổi các cậu, chàng trai trẻ kiến thức dự trữ khá phong phú đấy."
"Cảm ơn, có thể là do bình thường tôi khá thích xem bản tin thời sự." Nghe Quý Văn Huyên trả lời xong, Nhϊếp Hải đứng đằng sau khinh thường trợn trắng mắt, cảm thấy cái danh hiệu Bức Vương này thật không xứng với hắn, phải gọi hắn là Thánh B* mới đúng.
*Bức Thánh: tương tự như B vương, Thánh giả đò.Lại còn xem bản tin thời sự, lại còn thoát nghèo làm giàu, bà nội tao cũng chẳng thèm xem! Cái chủ đề ngu ngốc như vậy mà còn có thể giả vờ giả vịt đọc ra một đoạn dài, nếu không phải là có tác động mờ ám gì đó thì cậu ta biểu diễn trồng chuối gội đầu ngay và luôn.
Đạo diễn Vương càng nhìn Quý Văn Huyên càng thấy hài lòng, nhưng xem tờ sơ yếu lí lịch phó đạo diễn đưa sang cũng quá sơ sài tồi tàn, từ khi ra mắt đến nay mới chỉ diễn một cái quảng cáo, đã thế còn là nam ba.
"Cậu là người mới sao?" Phó đạo diễn hỏi.
Bộ phim dâng Khánh lễ này của bọn họ, thật sự là do thời gian ít ỏi, công việc nặng nề, cho nên nhất định phải lựa chọn những diễn viên có tố chất vững vàng. Nếu như một nhân vật nào đó không nhập diễn được thời gian quá lâu, NG nhiều lần, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim và công chiếu.
Quý Văn Huyên không biết giải thích thế nào, thẳng thắn dùng góc độ bản thân mà xuất phát. Trước đây hắn thường xuyên là đối tượng được phỏng vấn, cũng được xem là người quen cũ của kênh tin tức thời sự, năm ngoái còn lên livestream mang hàng tiếp thị cho đặc sản quê hương hai ba lần, kết hợp mấy cái này với nhau không khéo kinh nghiệm quay phim lên sóng còn phong phú hơn so với nguyên chủ.
"Tôi... trước đây đã từng vấp phải một chút khó khăn, cản trở tôi tiến về phía trước, nhưng mà, ngói bếp cũng có ngày vươn mình, gió đông cũng có thời điểm chuyển nam, giờ cũng đến lúc tôi phải mở lại con đường của chính mình."
Đạo diễn Vương không câu nệ mấy vấn đề này, cá nhân ông lại vô cùng thích dùng người mới, yêu thích cảm giác mới mẻ mà người mới vào nghề mang lại, thậm chí khi một diễn viên mới bị ông kí©h thí©ɧ mà bộc phát kỹ năng diễn xuất, ông còn cảm giác có được thành tựu vô cùng lớn. Thông qua lần thử kính vừa rồi, ông không giải thích được mà nghĩ rằng người thanh niên trước mặt này chỗ nào cũng khiến ông vừa ý, không chừng đây sẽ là một miếng ngọc thô có thể làm người khác kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, ông dứt khoát vỗ vai phó đạo diễn, "Đưa một phần kịch bản cho cậu ta, có được hay không, lên màn hình lớn rồi sẽ biết thôi."