Chương 17: Thương nhớ

Khả Vi sau khi đánh gϊếŧ được lũ chướng ngại, nơi đầu tiên tìm đến chính là vũ tộc, mới vài ngày không gặp mà đã nhớ đến phát điên "Mộc Tử, ta rất nhớ nàng"

Tuy nhiên, Mộc Tử chỉ nhìn Khả Vi, cố nặn ra nụ cười, chủ động ôm lấy Khả Vi "Thật may là ngươi đã về"

Khả Vi cảm nhận rõ sự khác thường của Mộc Tử, nên vô cùng lo lắng nàng không khoẻ ở chổ nào "Nàng mệt sao ? Hay con như thế nào hả ?"

Thở dài, Mộc Tử lại ngồi xuống, buồn bã xen lẫn tức giận, nói "Bạch Hà Anh đó vì muốn cứu Thiên Vũ nên đem bạch long đi luyện thành đan dược. Ngươi biết không ? Bạch long chính là chân thân của Ngôn Hy"

Khả Vi cả kinh, hắn mới đi có ba ngày mà mọi chuyện lại thành như vậy "Ý nàng là thiên đế đã …"

"Phải"

"…"

Đôi mắt Mộc Tử ẩn đỏ nhìn Khả Vi "Những người thân với ta nhất, hiểu ta nhất, quan tâm ta nhất đều đã không còn. Ta thật sự không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào"

Đây là lý do Mộc Tử nói lời bất an kia khi Khả Vi vừa về đến, nàng chính là lo sợ Khả Vi sẽ không trở về, cũng bỏ mặc nàng trên thế gian vô thường này.

Ôm lấy Mộc Tử, Khả Vi nhẹ giọng "Mọi người ai cũng có thể rời bỏ nàng, riêng ta sẽ không giống vậy, ta tuyệt đối không cho phép bản thân làm như vậy"

Hà Anh sau khi tỉnh dậy, lạnh lùng nhìn tất cả, mặc cho Bạch Chí Quân và Ngọc Kính đang lo lắng cho nàng.

Một hồi lâu, Bạch Chí Quân vội giữ nàng lại khi Hà Anh ngồi dậy và có ý định xuống giường "Ngươi muốn đi đâu ? Ta đưa ngươi đi"

Ngọc Kính cũng nhanh chóng nói thêm "Thân thể ngươi còn rất yếu, không thể tự đi được đâu"

Yên tỉnh một lúc, Hà Anh mới lên tiếng, chất giọng vô cùng yếu ớt "Đại ca, Ngôn Hy thế nào rồi ?"

Bạch Chí Quân không biết phải trả lời làm sao mới tốt, hiện tại không thể để Hà Anh thêm đả kích nhưng cũng không thể nói là Ngôn Hy vẫn chưa hoàn toàn chết.

Thấy Bạch Chí Quân cùng Ngọc Kính đều im lặng, ánh mắt họ khó xử nhìn nhau khiến Hà Anh có câu trả lời, trong lòng một trận tê dại nhưng vẫn muốn là mình nghĩ sai, vì vậy liền ôm một tia hy vọng, hỏi

"Ngôn Hy … vẫn không sao đúng không ? … hôm đó là ta nhìn lầm có đúng không ?"

Ngọc Kính nhìn Hà Anh như vậy thấy còn tệ hơn, đành lên tiếng "Thiên đế không còn nữa"

Không gian tiếp tục yên ắng, Bạch Chí Quân và Ngọc Kính đều không biết nên làm sao, chỉ sợ càng khuyên càng rối, cho nên cũng bất giác im lặng theo Hà Anh "Hai người ra ngoài đi"

Bạch Chí Quân và Ngọc Kính nhìn nhau, cả hai đều thở dài rồi đứng lên đi ra ngoài. Những chuyện sắp tới thật sự không nhìn thông suốt được nữa.

Bạch Hà Anh ngồi ở trên giường, lui vào trong góc, co chân ôm lấy đầu gối, ánh mắt mơ hồ nhìn chiếc giường đã từng rất ấm áp, từng được Ngôn Hy ôm nàng đi vào giấc ngủ. Hiện tại chính là lạnh đến thấu xương nhưng không còn vòng tay vẫn thường hay ôm nàng nữa, không còn người mỗi ngày đều chạy tới đem canh hầm cho nàng, cũng không còn người kiên nhẫn đợi nàng, nói yêu nàng … Tất cả đều không còn nữa …

Gần đây, Mộc Tử không ở vũ tộc nữa mà đến ma tộc ở cùng Khả Vi. Đây cũng là chủ ý của Khả Vi để có thể thuận tiện chăm sóc đứa nhỏ trong bụng của Mộc Tử.

Buổi chiều, Khả Vi mang thức ăn vào phòng cho Mộc Tử, thấy nàng vẫn còn không vui vì chưa tìm ra nguyên nhân Hà Anh làm vậy với Ngôn Hy, nên Khả Vi liền nói lên suy đoán của mình

"Thật ra những ngày nay ta đều cảm thấy chuyện này có ẩn khuất, công chúa hồ tộc sẽ không khi không mà tổn thương thiên đế"

"Ý ngươi là có người cố tình chia rẽ hai người họ ?"

"Đúng vậy"

Mộc Tử nghĩ mãi cũng không có được người thích hợp "Ai mới được chứ ? Tại sao phải làm vậy ?"

Khả Vi dịu dàng nhìn Mộc Tử "Thượng thần Bạch Chí Quân từng nói Bạch Hà Anh luyện đan dược để cứu vũ hoàng, vũ hoàng lại yêu thích Bạch Hà Anh từ lâu. Nàng nghĩ ngoài hắn ra còn ai có thể nhẫn tâm chia cách họ ?"

Như có được câu trả lời, Mộc Tử không thể tin Thiên Vũ lại thay đổi đến vậy "Ngôn Hy không còn, thiên cung cũng không cho người ngoài vào. Không biết trong đó đã loạn thành cái gì rồi"

Khả Vi đẩy tô mì qua cho Mộc Tử "Khi nào thích hợp ta sẽ đến thiên tộc tìm hiểu tình hình. Còn chuyện đáng quan tâm bây giờ là nàng phải ăn cho con ăn đi a"

Mộc Tử mỉm cười hạnh phúc "Cảm ơn ngươi, Khả Vi"

Thiên Vũ từ ngày nhận được đan dược thì không khỏi buồn bã. Một phần hắn không vui vì Hà Anh không chịu ra gặp mặt hắn, mặc cho mấy lần hắn tìm đến đều phải trở về. Còn một phần mất mát khác, không rõ là tại sao, đại khái rất là không ổn.

Đi đến ngồi dưới gốc cây đại bàng, nơi mà thuở nhỏ vẫn thường ngồi cùng Ngôn Hy, lấy trà giả làm rượu, cười nói cả ngày.

Thiên Vũ uống một ngụm rồi lại một ngụm, mơ mơ màng màng nhìn thấy Ngôn Hy đang ngồi ở đối diện

"Nói thật ta rất quý ngươi, từ nhỏ cũng đã rất hâm mộ ngươi. Mọi người trong lục giới này có thể yêu thích ngươi, ngưỡng mộ ngươi, những thứ tốt đều nghĩ đến ngươi. Tất cả những điều đó ta sẽ không để ý, không tranh giành … nhưng có một chuyện ta không thể làm ngơ, chính là ngươi mỗi ngày đều đeo bám người ta thương yêu … tại sao ngay cả nàng cũng yêu ngươi chứ ?"

Nói tới đây, Thiên Vũ liền hất những thứ trên bàn xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước "Bây giờ ngươi đã không còn, nàng rồi cũng sẽ về bên ta, cho nên ta không trách ngươi nữa"

Thiên Vũ lúc này đã gục lên bàn, trên mặt còn có một giọt nước chảy xuống.

Lục Minh Trân sau nhiều ngày dùng máu mình nuôi tiên thể của Ngôn Hy thì hôm nay nàng mới hồi phục một chút mà quay về ma tộc "Đại ca, thượng thần"

Bạch Chí Quân thấy Minh Trân trở lại liền hỏi tình hình "Thiên đế có thể tỉnh lại không ?"

"Phải lấy long hồn của hắc long thay cho bạch long thì Ngôn Hy mới sống lại"

Bạch Chí Quân nhíu mày "Năm xưa tiên đế thu phục long hồn nhưng không hề nói là để ở đâu"

Đây chính là lý do Minh Trân tìm về, nàng muốn nhờ Lục Bình giúp nàng tìm kím.

Lục Bình đáp lại ánh mắt của Minh Trân "Ta sẽ tìm"

Hà Anh quay về ngôi nhà đã từng sống cùng Ngôn Hy khi nàng lịch kiếp. Phía sau chính là rừng cây anh đào do Ngôn Hy trồng.

Năm đó, sau khi Hà Anh lịch kiếp trở về, cứ nghĩ những tình cảm dưới trần đó sẽ sớm quên được lại không nghĩ ngày càng nhớ Ngôn Hy nhiều hơn. Bỏ qua thân phận nữ nhân của Ngôn Hy, nàng hạ phàm tìm Ngôn Hy, nhưng là tìm suốt mấy năm trời cũng không một dấu vết. Đi đến vườn anh đào năm xưa, Hà Anh không muốn kỉ niệm cuối cùng của nàng và Ngôn Hy tiêu tàn, vì vậy đã dùng một nửa nguyên thần của mình để bảo vệ rừng hoa anh đào này, vạn đời vạn kiếp không héo tàn.

Ngồi dưới gốc cây nơi Ngôn Hy từng đứng cùng nàng, Hà Anh như thoắt ẩn thoắt hiện nhìn thấy Ngôn Hy, vừa khóc vừa đuổi theo "Ngôn Hy, đừng đi mà"

Nàng càng cố với tới thì Ngôn Hy lại càng xa cách nàng, Hà Anh bật khóc lớn hơn "Ta biết sai rồi … ngươi quay lại đi … ta rất nhớ ngươi"

Đi thêm được một đoạn thì Hà Anh vấp ngã, hình bóng của Ngôn Hy cũng từ từ biến mất.