Chương 1: Phi tăng thượng tiên

Tứ hải bát hoang gồm bốn tộc, mỗi tộc cai quản một vùng. Thiên tộc, vũ tộc, hồ tộc, và ma tộc. Tất cả đều chung sống hoà bình với nhau, đặc biệt là từ khi tân thiên đế lên ngôi, thiên tộc và ma tộc luôn giữ vững giao ước không chiến tranh nên thiên hạ đã không còn phải sống trong cảnh lo sợ, chết chóc.

Trên thiên cung, Ngôn Hy chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày dài giải quyết công vụ thì trên trời vang lên một hồi sấm liên hồi "Nhật Hạ"

Bên ngoài, tiểu tiên thân cận luôn bên cạnh Ngôn Hy nghe gọi, liền đi vào hành lễ "Bệ hạ"

Ngôn Hy nhìn lên bầu trời hỏi "Có người đang phi tăng lên thượng tiên ?"

"Ân, là công chúa hồ tộc"

Ngôn Hy nghe vậy, một lần nữa nhìn lên bầu trời âm ưu đầy sấm kia, khẽ nhíu mày, rồi lập tức biến mất.

Trên đỉnh núi Hoả Sơn, Bạch Hà Anh đang chịu bảy đạo thiên lôi để phi tăng thượng tiên. Tuy nhiên, Bạch Hà Anh vừa chịu tới lần đánh thứ 5 thì đã ngã xuống. Trong lúc mê mang cố gắng đứng dậy, nàng mơ hồ cảm nhận được có người đỡ lấy nàng, người đó ôm nàng, dùng lưng mình chống đỡ hai đạo thiên lôi còn lại.

Chợt một luồng sáng loé lên cả bầu trời, Bạch Hà Anh cơ thể tràn đầy sức mạnh rồi gục vào trong lòng người kia.

Hai ngày sau, Hà Anh tỉnh dậy thì thấy mình đã trở về hồ tộc, cùng lúc đó liền nghe giọng nói quen thuộc bên cạnh "Muội tỉnh rồi, thật sự làm ta lo muốn chết"

Hà Anh nhìn Thiên Vũ, mỉm cười "Ta không sao"

Thiên Vũ lắc đầu, đáp "Muội hôn mê hai ngày làm sao ta có thể yên tâm. Nhưng cũng chúc mừng muội đã làm thượng tiên"

Hà Anh vốn nhớ rõ đêm đó có người chịu cho nàng hai trận sấm cuối cùng, vốn muốn nói cho Thiên Vũ nghe nhưng lời chưa kịp thốt ra thì người kia đã chạy đi "Đợi một chút, ta vừa nấu thuốc xong để ta đi lấy cho muội"

Hà Anh nhìn theo mỉm cười, Thiên Vũ là vua của Vũ tộc. Hắn vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho Hà Anh từ khi còn là thái tử. Suốt nhiều năm như vậy, sự quan tâm đó vẫn không hề giảm đi.

Một lúc sau, Bạch Chí Quân rạng rỡ đi vào "Muội muội"

"Đại ca"

Vừa ngồi xuống cạnh Hà Anh, Chí Quân liền bắt mạch cho nàng. Yên ắng một chút mới dám thở ra một cách nhẹ nhàng

"Hai ngày nay ngươi quả thật làm mọi người lo lắng"

"Cha và mẹ có biết chuyện này không ?"

Bạch Chí Quân nhéo nhéo mũi của Hà Anh "Biết ngươi sợ cha mẹ lo nên ta với vũ hoàng không nói gì"

Hà Anh yên tâm rồi mới hỏi tiếp "Phải rồi, ngươi có biết làm sao ta về được đây không ?"

Bạch Chí Quân khẽ nhíu mày "Ta đến tìm ngươi thì thấy ngươi nằm gục ngoài cửa, không phải là ngươi về rồi mới ngất xỉu sao ?"

Hà Anh lắc đầu, kể lại chuyện đêm đó cho Bạch Chí Quân nghe. Hắn liền lấy làm lạ "Chỉ có vũ hoàng và thái tử long cung là tốt nhất với ngươi, ngoài hai người họ ra thì còn ai sẵn sàng chịu thay ngươi hay hai đạo thiên lôi kia ?"

"Ta không biết nhưng khi người đó ôm ta, cảm giác rất quen thuộc"

Bạch Chí Quân suy nghĩ một lúc rồi nhìn Hà Anh "Lần lịch kiếp lần trước, ngươi có phải lòng ai không ?"

Hà Anh lắc đầu, hiện tại rất muốn tìm ra người kia là ai để báo đáp. Nàng vốn không muốn nợ ai.

Ngôn Hy đang uống trà tịnh dưỡng thì trên trời, một con phượng hoàng băng bay đến, vừa đáp xuống vừa hoá thành hình dáng một nữ nhân xinh đẹp "Bệ hạ bị thương nhưng vẫn thật nhã hứng"

"Quận chúa cũng vậy, ta nghe nói hôm nay ngươi xuống long cung, thế nào lại nhanh như vậy đến đây ?"

Mộc Tử liếc nhìn Ngôn Hy "Không phải vì bệ hạ bày đặc anh hùng cứu mĩ nhân thì ta cũng không cần tốn thời gian đem thuốc bổ đến cho ngươi"

"Haha, bằng hữu tốt sẽ không tính toán. Phải rồi, Ngọc Hoa đến chổ của Hà Anh rồi sao ?"

Mộc Tử gật đầu "Bệ hạ yên tâm, chàng tuyệt đối không nói gì với cô ấy"

"Đêm đó, Ngôn Hy hạ phàm, quay lại ngôi nhà mà năm đó đã chung sống cùng Bạch Hà Anh …"

Hai trăm năm trước, Hà Anh lịch kiếp để trải nghiệm cuộc sống của con người. Còn Ngôn Hy vẫn chưa làm thiên đế nên rảnh rỗi xuống trần, tìm hiểu cuộc sống loài người.

Hà Anh khi đó là một cao thủ kiếm thuật giỏi nhất thiên hạ, lại còn có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành khiến nhiều người đem lòng thương nhớ. Tuy nhiên, tính lãnh đạm của nàng làm cho không một nam nhân nào dám lại gần. Trong lúc luyện kiếm, nàng không hề biết có người đang nhìn mình một cách say đắm.

Ngôn Hy lúc đó dưới hình hài một đứa trẻ mười tuổi, nữ cải nam trang đang trên đường vào kinh thành thì thấy một nữ nhân đang múa kiếm, vì đường kiếm khá đẹp khiến Ngôn Hy thích thú mà đến gần để xem rõ hơn. Chỉ là vừa đi được một đoạn, đã phải ngây ngốc trước hình dáng của nữ nhân kia.

Hà Anh dù gì cũng là đệ nhất cao thủ nên không lâu sau đã nhận ra có người đang nhìn nàng, dừng lại mọi hành động, nhìn theo hướng Ngôn Hy đang đứng "Có chuyện gì ?"

Ngôn Hy từ giây phút gặp nàng đã muốn được ở bên cạnh nên khi nghe hỏi, lập tức trả lời "Ta muốn bái sư"

Hà Anh vẫn gương mặt lạnh nhạt, thẳng thần từ chối "Ta không nhận đệ tử"

Nói rồi nàng xoay người đi, Ngôn Hy liền chạy đến nắm chặt tay nàng "Ta không còn nơi nào để đi, cho ta theo ngươi được không ?"

Hà Anh nhìn đứa nhỏ, một lúc sau mới lên tiếng "Tuỳ ngươi"

Ngôn Hy như bắt được vàng, hớn hở ra mặt, mãn nguyện đi theo Hà Anh, chỉ là tay nhất quyết không buông ra khiến nàng có chút khó chịu "Ngươi định nắm tay ta cả đời ?"

"Đúng a, tay ngươi thật ấm"

Hà Anh thở dài, tiếp tục để đứa trẻ bên cạnh tuỳ ý. Cả hai cứ vậy mà về nhà của nàng.

Đến nơi, ngoài sức tưởng tượng của Ngôn Hy, trước mặt là một căn nhà nhỏ bằng gỗ, căn bản là chỉ đủ cho một người sống.

Vào trong nhà, Hà Anh nhìn Ngôn Hy "Từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi dùng kiếm"

Ngôn Hy nghe liền biết nàng đã không còn ý định đuổi mình đi, hạnh phúc liền tràn ngập tâm hồn "Cảm ơn, sư phụ"

"Nhớ kỉ, không học nghiêm túc, ta sẽ đuổi ngươi đi"

"Ân, ta sẽ chăm chỉ luyện tập a"

Từ hôm đó, Ngôn Hy theo Hà Anh luyện võ. Thời gian trôi nhanh, Ngôn Hy lúc này đã 15, Hà Anh cũng đã ngoài 20.

Hôm nay, Ngôn Hy làm rất nhiều món ngon đợi Hà Anh về cùng dùng bữa. Nhưng đợi mãi đến khuya thì Hà Anh mới về, điều đáng nói chính là có một nam nhân khác đưa nàng về nhà. Hà Anh sau khi từ biệt nam nhân kia thì vào nhà, nhìn trên bàn là một loạt thức ăn ngon nhưng lại không thấy Ngôn Hy ở đâu "Ngôn Hy … Ngôn Hy … ngươi đâu rồi ?"

Một lúc sau, Ngôn Hy bước ra với vẻ mặt không vui là bao. Điều này làm Hà Anh khó hiểu "Ngươi sao vậy ?"

"Có cái này muốn cho sư phụ xem"

Hà Anh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu "Được"

Ngôn Hy quay người đi trước, Hà Anh cũng đi theo sau. Cả hai đến bãi đất trống sau ngôi nhà. Chỉ là hôm nay, khu đất này đã mọc lên nhiều cây anh đào, cánh hoa rơi xuống tạo thành một khung trời tuyệt đẹp "Đây là nơi lần đầu ta gặp nàng, suốt năm năm nay ta đã luôn chăm sóc kỉ nơi này, ta hy vọng nơi nào chúng ta gặp nhau cũng sẽ luôn tươi đẹp như vậy"

"…"

Ngôn Hy bất ngờ thay đổi cách nói chuyện khiến Hà Anh có chút bối rối, đây cũng là lần đầu tiên nàng có cảm giác này nên hiện tại chỉ biết đứng im.

Ngôn Hy bước lên một bước, nắm bàn tay Hà Anh, đặt lên ngực trái của mình "Tim ta, thổn thức vì nàng"

Lúc này Hà Anh mới ổn định được mọi thứ, lập tức rút tay lại "Ta sẽ xem như hôm nay không có gì, nếu ngươi còn bất kính, đừng hòng gặp lại ta"

Hà Anh bỏ đi, Ngôn Hy thẩn thờ đứng lại đằng sau. Chợt cảm thấy có gì thất thường, Ngôn Hy liền chạy đến cạnh Hà Anh "Chân người .. làm sao vậy ?"

Hà Anh đẩy nhẹ bàn tay đang nắm cánh tay của mình rồi nói "Khi nãy không cẩn thận bị người của cái bang đánh lén. Trưởng môn phái của họ vì thấy có lỗi nên đã đưa ta về giúp ta trị thương"

Ngôn Hy nghe liền biết mình trách oan nàng, lập tức khom lưng xuống "Ta cỏng sư phụ"

Hà Anh im lặng nhìn tấm lưng phía trước, hết một lúc mới đưa tay vòng qua cổ Ngôn Hy, để Ngôn Hy cỏng mình.

Đưa Hà Anh về nhà, cả hai cùng nhau dùng bữa tối mặc cho thức ăn đã nguội lạnh, nhưng trong lòng cả hai vẫn có gì đó ấm áp.

Giữa đêm, Ngôn Hy không ngủ mà đi ra ngoài hái dược làm thuốc đắp lên chân cho Hà Anh giảm đau. Phải mất hết một đêm mới bào chế xong "Sư phụ, để ta đắp thuốc cho người"

Sáng sớm, Ngôn Hy đã tuỳ tiện cầm bàn chân của Hà Anh đặt lên đùi mình để xoa thuốc. Hà Anh vẫn im lặng mặc Ngôn Hy muốn làm gì làm, một lúc sau mới lên tiếng "Từ hôm nay, ngươi xuống núi đi"

Ngôn Hy sợ nhất chính là sẽ có ngày Hà Anh muốn mình rời đi, hiện tại đã xảy ra "Sư phụ, ta chỉ muốn đi theo người"

Tuy nhiên Hà Anh vẫn lạnh lùng đáp lại "Năm năm nay ta đã dạy ngươi tất cả kiếm thuật của ta, ngươi cũng nên tìm cho mình cuộc sống mới"

Ngôn Hy nắm chặt lấy tay Hà Anh "Cuộc sống của ta là sư phụ"

Hà Anh hất tay Ngôn Hy ra, đứng thẳng người dậy "Ngươi vào thu xếp đồ đạc đi"

Biết Hà Anh sẽ bỏ đi, Ngôn Hy liền giữ chặt tay nàng lại rồi kéo vào lòng mình "Chúng ta có thể sống những ngày tháng như lúc trước không ? Ban ngày luyện võ, cùng nhau hái thuốc nghiên cứu thảo dược, ăn uống cùng nhau"

Hà Anh rời khỏi lòng Ngôn Hy, quay người lại mặt đối mặt, dứt khoát trả lời "Không thể"

"Tại sao ?"

"Ngươi biết rõ hơn ai hết mà"

"…."

Hà Anh thở dài "Ngươi là nữ nhân, còn là đồ nhi của ta, ngang nhiên nói thích ta như vậy, đùa giỡn với ta như vậy, ngươi vui lắm sao ?"

Ngôn Hy lắc đầu "Thời gian qua, ta chưa từng đùa giỡn với nàng. Ta thật sự yêu nàng"

Hà Anh cười một cách khinh thường lDuyên của chúng ta chỉ tới đó, ngươi đừng cố gắng thêm làm gì"

Từ hôm đó, cả hai không còn thấy nhau nữa, một người không muốn gặp, một người lẫn trốn. Có lẽ năm đó cũng là lần cuối cùng Ngôn Hy cùng Hà Anh nói chuyện với nhau.

————

Kết thúc tưởng nhớ, Ngôn Hy cũng rời khỏi căn nhà đầy kỉ niệm kia. Trên đường đi thì gặp công chúa ma tộc.

Ngày này mỗi năm, Lục Minh Trân đều đứng đây đợi Ngôn Hy vì nàng biết Ngôn Hy sẽ hạ phàm tìm về chốn cũ "Ngươi còn nhớ đến cô ta sao ? Đừng quên cô ta đã không còn nhớ ngươi là ai"

"Đa tạ công chúa quan tâm, sau này chuyện của ta, ngươi cũng đừng xen vào nữa"

Ngôn Hy nói rồi một thân bay về trời, Lục Minh Trân buồn bã nhìn theo. Nếu thiên tộc và ma tộc có thể yêu nhau thì nàng tuyệt đối không nhân nhượng đến ngày hôm nay.

Về đến thiên cung, Ngôn Hy đi đến hoa viên, nơi mà mỗi khi tâm trạng không vui, Ngôn Hy đều đi đến đó để uống rượu. Chỉ là hôm nay lại bất ngờ xuất hiện thêm một người.

Ngôn Hy nhìn Thiên Vũ, mỉm cười "Lâu không gặp"

Thiên Vũ nhìn bình rượu rồi mỉm cười đáp lại "Xem ra hôm nay ta đến rất đúng lúc"

Cả hai như hiểu ý nhau, cùng ngồi xuống uống rượu bầu bạn như mọi lần "Sắp tới là đến ngày kết duyên, thiên đế thật sự vẫn chưa tìm được người trong lòng sao ?"

Ngôn Hy đành cười đáp "Biết làm sao được, có lẽ phải thuận theo ý trời"

Thiên Vũ bật cười, chỉ chỉ Ngôn Hy "Ngươi thật là khô khan a"

Sau đó đưa ly rượu lên "Chung này ta chúc ngươi cùng thiên hậu tương lai, trăm vạn năm hạnh phúc"

Ngôn Hy và Thiên Vũ cạn ly với nhau, chỉ là lời chúc này Ngôn Hy thật sự nuốt không trôi. Làm sao có thể hạnh phúc với người mà mình không yêu.

Ở tiên giới, Bạch Hà Anh đã hồi phục sức lực nên xuống long cung tìm gặp Ngọc Hoa "Thái tử, công chúa Hồ tộc muốn gặp"

Ngọc Hoa nghe liền cho mời vào "Gọi vào đây"

"Ân"

Hà Anh vào trong gặp Ngọc Hoa, đây là lần đầu tiên nàng chủ động tìm tới khiến Ngọc Hoa không khỏi ngạc nhiên "Nguồn nước nào đã đưa công chúa tới đây a ?"

Hà Anh miễn cưỡng cười rồi nói "Chuyện lần trước ta nói với ngươi, có thể giúp ta tìm ra người đó là ai không ?"

Ngọc Hoa trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng "Nơi đó là đất của ma tộc, chỉ sợ gương phản chiếu quá khứ của ta sẽ bị hạn chế, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ thử"

"Đa tạ"

Ngọc Hoa phất tay "Giữa chúng ta còn phải khách sáo vậy sao"

Lên mặt nước, cả hai đi đến ma giới, đứng tại nơi Hà Anh chịu bảy đạo thiên lôi lần trước, Ngọc Hoa đặt tấm gương xuống đất, trên không lập tức xuất hiện hình ảnh đêm đó. Cả hai im lặng dõi theo từ lúc Hà Anh vừa đến cho tới khi chịu đến cú đánh thứ năm thì nàng gục xuống. Chỉ là diễn biến sau đó, gương phản chiếu không hiện lên hình ảnh nào nữa "Có lẽ chúng ta phải tìm cách khác"

Bạch Hà Anh thở dài, chỉ một chút nữa là nàng có thể biết được ai đã giúp nàng "Về thôi"

Hai người này vừa rời đi thì hai người khác cũng đi đến, Bạch Chí Quân nhìn người bên cạnh "Lục Bình, đây là địa phận của ma tộc ngươi, ngươi biết đêm đó là ai đã ở đây đúng không ?"

Lục Bình vốn không có ý định giấu Bạch Chí Quân nên liền gật đầu "Là thiên đế"

Nghe đến đây, Bạch Chí Quân vô cùng kinh ngạc "Hà Anh và thiên đế chưa từng gặp nhau, sao có thể chịu thay con bé hai đạo thiên lôi ?"

"Ta cũng rất ngạc nhiên nhưng hôm đó thiên đế chỉ nhờ ta đừng nói cho ai biết. Âu cũng có lý do của hắn, chúng ta đừng nên xen vào"

"Bạch Chí Quân nhìn về nơi Hà Anh đã hứng chịu những đòn đánh thấu xương kia, thú vị nói"

"Không nói Hà Anh cũng được nhưng ta sẽ tìm ra ẩn khuất, tân thiên đế này thật làm người khác tò mò"