Chương 22

Ngón tay Chu Ngôn dừng trên màn hình, vừa định gõ chữ thì bên cạnh có một cái đầu thò qua.

"Tối nay ở một mình...”

Cái giọng rất đê tiện... Chu Ngôn tắt màn hình điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn ông chủ Điêu, nhíu mày nói: “Làm gì thế?”

“Chà, bạn gái tìm à? Chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ ngọt ngào thật đấy.” Ông chủ Điêu cười rộ lên, chẳng thấy nổi con mắt một mí đâu nữa, trông cực kỳ đáng khinh.

Chu Ngôn cạn lời: “Không phải, là một người bạn thôi, anh ta là nam.”

Nói xong cậu liền hối hận, giải thích nhiều với một lão già làm quái gì...

Chu Ngôn không ngờ Hàn Tranh sẽ mời cậu đến nhà ăn tết, tuy bọn họ thường xuyên qua lại, không phải là người xa lạ, nhưng cũng chẳng thân thiết tới mức đó. Ăn tết ấy à, là ngày cả gia đình đoàn tụ với nhau, điều quan trọng nhất trong bữa cơm tất niên đó là bầu không khí. Cả nhà người ta quây quần bên nhau ăn cơm, người ngoài như cậu chen vào đó làm gì?

Sau khi chắc chắn ông chủ Điêu đã đi xa Chu Ngôn mới nhanh chóng trả lời lại, lễ phép từ chối Hàn Tranh.

[ Cảm ơn anh nhé, nhưng mà mấy anh ăn đi, tôi phải làm tới tận khuya lận. ]

Có lẽ Hàn Tranh đang cầm điện thoại nên lập tức trả lời lại, thậm chí Chu Ngôn còn không kịp bỏ điện thoại xuống.

"Tan làm thì đến.”

Bốn chữ, y như câu ra lệnh.

Mẹ nó, Hàn Tranh coi cậu là học sinh của hắn thật à...

Chu Ngôn vốn định nói “Không”, nhưng không hiểu tại sao mà ngón tay lại tự động gõ chữ “Được”, đợi cậu phản ứng lại thì tin nhắn đã được gửi đi mất tiêu rồi.

Điện thoại của cậu là hàng nhái, cũng chả biết cái “Wechat” này có phải là hàng nhái luôn không, mà ngay cả tính năng thu hồi cũng không có.

Chu Ngôn nhìn chằm chằm chữ “Được” trên màn hình thật lâu, cuối cùng mới chịu chấp nhận hiện thực.

Được rồi, coi như cậu... khẩu thị tâm phi* đi.

*Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

Chuyện mặt dày như đến nhà người khác ăn tết như này là lần đầu tiên cậu làm.

Có điều tất cả mọi việc đều có phải có lần đầu tiên.

“Một lần lạ, hai lần quen, em thấy bình thường anh Chu Ngôn chỉ có một thân một mình, cũng chẳng thấy nhắc đến chuyện trong nhà, sau này cứ bảo anh ấy đến đây ăn tết đi, thế thì nhà cửa cũng đông vui hơn nhiều.”

Tần Phi Phi vừa nhìn gương trang điểm vừa lải nhải, Hàn Tranh liếc cô một cái rồi im lặng tiếp tục xem TV.

Trang điểm xong, cô đóng hộp phấn lại bỏ vào trong túi, sau đó đạp hắn một cái: “Này, chừng nào chúng ta đi đón ông nội?”

"Anh bảo Lăng Ảnh và Lăng Chí đi đón rồi, họ tiện đường.”

Nghe tới Lăng Ảnh, Tần Phi Phi lập tức giận dỗi, sắc mặt khó coi: “Sao anh vô tâm vậy, ông ấy là ông nội của chúng ta chứ có phải của bọn họ đâu chứ.”

"Em câm miệng lại đi, nếu có bản lĩnh thì em lôi chiếc xe mini của em ra mà đi đón.”

Tần Phi Phi nghe thế thì lập tức khóa miệng lại, ông Tần cao to lắm, mỗi lần ngồi xe cô đều thấy rất chật chội, sau nhiều lần như thế thì bây giờ ông không muốn đi xe của cô nữa.

Thật ra năm mới nhà bọn họ cũng chả có mấy người, Ông Tần, Tần Phi Phi, Hàn Tranh và bà Uông. Cộng thêm chị em Lăng Ảnh đến vào đêm giao thừa nữa thì cũng miễn cưỡng đủ được một bàn tiệc. Mặc dù ăn chung bàn cơm, nhưng Tần Phi Phi cũng vẫn không hiểu chuyện như cũ, cố tình trưng cái mặt khó coi ra cho Lăng Ảnh nhìn.

Nhưng vì biết năm nay Chu Ngôn muốn đến nên tâm trạng của cô trông tốt hơn nhiều rồi, gặp Lăng Ảnh cũng không nói móc nói méo nữa.

Vừa vào cửa Lăng Chí đã theo bản năng muốn châm thuốc, Hàn Tranh nhíu mày: “Bà Uông và ông nội đều ở đây, ai cho cậu hút thuốc?”

"Phiền thật.” Lăng Chí gãi đầu, lòng bực bội, thấy Hàn Tranh đang đổi giày thì hỏi: “Anh muốn ra ngoài à?”

“Ừ. Ra ngoài xử lý chút việc, tôi sẽ về trễ, bọn cậu ăn trước đi, tôi còn phải đi đón bạn về.”

Chiếc Land Rover của Hàn Tranh cho mượn rồi, nên hắn đành phải lái chiếc mini của Tần Phi Phi, hắn cao to chân dài, ngồi không thoải mái lắm, cảm giác như người mình bị rút lại vậy.

Quán cơm “Hỉ Lai” mà Chu Ngôn làm có hơi xa, lúc hắn xuống xe, cả người hắn đều cứng đơ, khá khó chịu, nhưng cũng đỡ hơn co ro người lại trong xe.

Hàn Tranh hơi giật mình.

Chậc, con bé Tần Phi Phi này lùn quá.

Khách khứa trong quán khá đông, Hàn Tranh vừa đi vào đã có một cô gái tươi cười bước tới đón tiếp: “Chào anh, xin hỏi anh định ăn gì ạ?”

"Xin chào, tôi tìm Chu Ngôn.”

Cô gái ngạc nhiên, sau đó chỉ vào bếp: “Anh ấy ở trong đó, có cần em đi gọi giùm không?”

Hàn Tranh suy nghĩ rồi hỏi: “Tôi có thể vào đó không?”

"Hả?” Cô gái do dự nói: “Để em... hỏi ông chủ cái đã.” Nói xong liền đi tới chỗ một người đàn ông trung niên gầy gò đang bưng đồ ăn nói vài câu, người nọ quay đầu lại nhìn Hàn Tranh rồi gật đầu với hắn.

Lúc Hàn Tranh đi vào bếp thì Chu Ngôn đang xào rau. Cậu mặc đồng phục và đội mũ đầu bếp cao, thân hình cao gầy, đứng trong đám người to béo trông cực kỳ nổi bật.

Trong bếp khói lửa mịt mù, tất cả mọi người đều bận rộn làm việc, không rảnh mà để ý tới vị khách “Không mời mà đến” là Hàn Tranh.

Hắn đi qua, đặt tay lên vai của Chu Ngôn.

Chu Ngôn đang rất tập trung, vừa chạm vào cậu không có phản ứng gì cả, Hàn Tranh phải dùng lực bóp vai cậu thì cánh tay Chu Ngôn mới run lên, cái chảo trong tay suýt nữa đã rớt xuống.