- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Cặn Bã Xã Hội Mắc Hội Chứng Stockholm
- Chương 21
Cặn Bã Xã Hội Mắc Hội Chứng Stockholm
Chương 21
Một ngày bận rộn cứ thế trôi qua, tối đó Chu Ngôn ăn đại một bát mì cho gọn, ăn xong thì ngồi khoanh chân trên sô pha chơi điện thoại, cậu bật cả TV, tiếng của TV và điện thoại chồng chéo lên nhau mà cậu cũng không thấy ồn.
So với ồn ào thì cậu còn sợ im lặng hơn. Nếu ngồi một mình mà xung quanh không có bất cứ âm thanh gì thì cậu sẽ bứt rứt khó chịu. Cũng chẳng biết là bắt đầu từ lúc nào...
Chu Ngôn vừa định nhấp vào vòng bạn bè thì bỗng nhìn thấy biểu tượng “Danh bạ” có cái số “1” màu đỏ, nhấn vào thì thấy một thông báo kết bạn mới.
“HZ0605” đã kết bạn với bạn.
Chẳng có nổi cái ảnh đại diện.
Chu Ngôn bật cười, sau đó chào hỏi người nọ.
[ Hàn Tranh à? ]
Hàn Tranh trả lời rất nhanh: [ Ừ, là tôi. ]
Sau đó…
Không có sau đó nữa.
Chu Ngôn nghẹn nửa ngày, thật sự không biết nên nói gì, bèn dứt khoát cầm điện thoại vào phòng sạc pin, sẵn tiện đi tắm luôn.
Sau khi tắm nước ấm xong, cả người lập tức sảng khoái hẳn lên, mọi mệt mỏi của ban ngày như hóa thành hư không. Trong phòng tắm đặt một cái túi đồ nghề mà hôm đó Hàn Tranh dùng để sửa vòi nước cho cậu, cậu vẫn chưa kịp dọn dẹp.
Chu Ngôn nghĩ, hình như hôm đó đã quên cảm ơn hắn.
Có điều ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi.
Hai thằng đàn ông lớn già đầu rồi, già mồm làm quái gì.
…
"Hỉ Lai” mở cửa rất trễ, nghe nói sáng ngày nào cũng 10 giờ rưỡi ông chủ Điêu mới lười biếng lết xác đến mở cửa đón khách. Lúc trước ông nói với Chu Ngôn thời gian đi làm là 10 giờ mười lăm phút, Chu Ngôn đến trước tận mười phút, kết quả là chẳng thấy ma nào.
Trên cửa sắt treo một cái ổ khóa siêu to, trông cứ như ổ khóa của nhà tù vậy. Chu Ngôn muốn thử xem nó nặng bao nhiêu nên dùng tay nhấc lên, kết quả cái khóa siêu to khổng lồ này đột nhiên "răng rắc” một tiếng rồi nứt ra.
Chu Ngôn lập tức trợn tròn mắt, không nhịn được mà chửi "Đệch cụ”.
Mẹ nó...cái quái gì thế này!
Lúc 10 giờ 45 phút, rốt cuộc ông chủ Điêu cũng ngáp dài ngáp ngắn đi tới, thấy Chu Ngôn thì hơi sửng sốt, ông ấy gãi đầu: “Tới sớm thế nhóc? Tốt lắm, rất có tinh thần.”
Chu Ngôn chỉ cái ổ khóa dưới đất: “Chất lượng ổ khóa của ông tệ quá, đồ trong tiệm sớm muộn gì cũng bị người ta hốt đi hết.”
Ông chủ ngồi xổm xuống nhìn kỹ cái ổ khóa kia, sau đó ngẩng đầu: “Đỉnh thiệt, cậu làm đấy à?”
Mặt Chu Ngôn đen thui: “...Tôi cũng không phải thần tiên.”
"Cũng phải, ốm lòi xương thế này mà, giống như con gái vậy.” Ông chủ Điêu cau mày lắc đầu, phủi tay rồi đứng lên: “Khóa mở rồi mà sao cậu không vào?”
Chu Ngôn nghe thế thì cười: “Sợ trong tiệm mất đồ rồi bị đổ tội oan.”
Ông chủ nhìn cậu một cái, hai cọng râu ở ria mép giật giật liên hồi: “Có bệnh à.”
Chu Ngôn không hiểu những nơi khác ra sao, nhưng quán ăn và ông chủ độc lạ kiểu này thì chắc chắn rất khó tìm được cái thứ hai. Ông chủ đến trước nhất, sau đó nhân viên mới lục tục kéo tới, bọn họ cứ như vừa mới bị đào từ trong mộ ra vậy, kẻ nào người nấy đều lờ đờ như xác chết.
"Bọn họ sẽ không nhầm muối thành đường thật chứ?”
Ông chủ Điêu nghe thế thì cười to bảo: “Nhầm thành đường cũng không sao, coi như đặc sản của quán chúng ta ha ha ha ha.”
Chu Ngôn thở dài, cái quán này có thể mua mai bán đắt được tới bây giờ thật đúng là thần kỳ.
Hôm nay là đêm giao thừa, giữa trưa khách đến ăn cơm rất ít, nghe cô gái thu ngân tên Tiểu Trân bảo là tối đến mới nhiều người, đông nghịt luôn đấy.
Tiểu Trân nhỏ giọng nói với Chu Ngôn: “Anh phải vất vả lắm đấy.”
Bên cạnh lập tức có người ồn ào: “Ơ kìa, bé Tiểu Trân à, bọn anh cũng vất vả mà, sao đó giờ chưa từng nghe em nói câu nào thế?”
Mặt Tiểu Trân đỏ bừng, trộm liếc Chu Ngôn một cái.
Chu Ngôn cười cười, không có phản ứng gì đặc biệt
Cậu không có phản ứng gì đặc biệt là tất nhiên.
Hồi nhỏ thì Chu Ngôn là một shota đặc biệt xinh đẹp, bây giờ lớn lên là một thiếu niên điển trai, cho dù sau này lớn tuổi có bụng bia thì vẫn là một ông chú đẹp trai ngời ngời.
Cậu cũng sầu lắm, lớn lên đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến người ta nhìn chằm chằm không dứt ra được luôn...
Mặc dù buổi trưa không có nhiều khách, nhưng gần chiều một chút bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối. Nhân viên không đủ, nên đến cả ông chủ Điêu cũng phải nhào vào làm chung, rửa rau, gϊếŧ cá, thái nhỏ, làm đủ cả. Thậm chí cả gϊếŧ gà lấy máu cũng phải xắn tay áo lên làm, vẻ mặt lúc gϊếŧ gà cứ như hung thần ác sát, trông rất ghê rợn khủng khϊếp.
Chu Ngôn đang múa dao định chặt đầu một con cá thì điện thoại trong túi bỗng reo lên, cậu hơi giật mình lơ đễnh một chút, con cá thừa cơ hội nhảy vào trong chậu làm nước văng tung tóe lên người cậu.
"Đậu xanh!” Cậu bực bội chửi, đặt cây dao qua một bên, lau tay rồi rút điện thoại ra xem.
Là tin nhắn Wechat đến từ HZ0605.
Chu Ngôn vừa nhìn cái ảnh đại diện trống trơn đó là mắc cười, Hàn Tranh đúng là một ông già cứng nhắc.
Tin nhắn của hắn vẫn ngắn gọn khô khan như thường lệ: [ Tối cậu ở nhà một mình à? Qua nhà tôi ăn tết đi. ]
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Cặn Bã Xã Hội Mắc Hội Chứng Stockholm
- Chương 21