Chương 12

Chu Ngôn ngẩng đầu nhìn Hàn Tranh, lúc đang muốn mở miệng nói gì đó thì đã thấy La Vũ Tịnh đi tới trước mặt Hàn Tranh, quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó ngẩng cao đầu, cười nói: “Anh là ai của Chu Ngôn thế?”

Hàn Tranh nhíu mày, mùi nước hoa trên người La Vũ Tịnh quá nồng, khiến hắn thấy khó chịu. Hắn lướt qua cô ta, đi tới trước mặt một viên cảnh sát, hỏi: “Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Viên cảnh sát kia phất tay, chỉ chỉ La Vũ Tịnh: “Có chuyện gì lớn đâu! Cô gái đó khăng khăng bảo chàng trai kia đυ.ng vào xe cô ta, nhưng tôi có thấy xe cô ta hư hỏng gì đâu...”

"Anh có biết xe tôi đắt thế nào không hả? Anh thì hiểu mẹ gì!” La Vũ Tịnh tức muốn hộc máu mà mắng: “Tôi lái xe rất đàng hoàng, tự nhiên cái tên Chu Ngôn này lại chạy ùa ra, làm tôi sợ tới muốn bệnh tim luôn! Các người lấy đèn ra mà soi thử coi, cái vết xước cỡ một tấc trên xe tôi là do anh ta làm ra đấy!”

"Tôi không có đυ.ng vào xe của cô.” Chu Ngôn vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, câu này là cậu nói với Hàn Tranh.

Hàn Tranh gật đầu, sau đó hỏi La Vũ Tịnh: “Không có bằng chứng, giờ cô muốn sao?”

"Bồi thường cho tôi năm ngàn tệ, Chu Ngôn phải xin lỗi tôi.” La Vũ Tịnh mỉm cười: “Đương nhiên các người khăng khăng cho rằng các người không sai cũng được, tôi sẽ quậy cho tới luôn, để tôi xem hôm nay ai có thể đi ra khỏi chỗ này.”

Cuối cùng Hàn Tranh quyết định giải quyết riêng. Nguyên do là viên cảnh sát đó đã thầm nói với hắn rằng La Vũ Tịnh là khách quen trong sở cảnh sát, tính tình đanh đá chua ngoa, rất khó đối phó, chọc cô ta thì sẽ không có kết cục tốt: “Nhìn tình hình này, tám mươi phần trăm là cậu trai họ Chu đó với cô ta có thù oán.”

Chu Ngôn gian nan đi xin lỗi La Vũ Tịnh, trước khi đi, La Vũ Tịnh hung dữ cảnh cáo cậu: “Đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Áo khoác của Chu Ngôn không biết tại sao lại mất rồi, chỉ còn mặc một chiếc áo len hơi mỏng, lúc ngồi vào xe Hàn Tranh, cậu lạnh đến mức run lên bần bật. Hàn Tranh lấy chiếc áo khoác ở ghế sau đưa cho cậu: “Mặc vào đi.”

Thấy qua thật lâu mà cậu không có động tác gì, Hàn Tranh quay đầu, phát hiện cậu đang ngẩn người.

Hắn cũng không nói gì, vừa định mở cửa sổ hút thuốc thì lại nghĩ đến dáng vẻ lạnh đến co rúm của cậu, dừng động tác lại.

Một lát sau, Chu Ngôn bình tĩnh cảm xúc lại, cậu hít hít mũi, nhận lấy khăn giấy Hàn Tranh đưa qua lau nước mũi: “Số tiền kia về tôi sẽ trả cho anh, cho tôi xin số tài khoản ngân hàng đi.”

"Cậu quen cô gái kia.”

Cậu gật đầu: “Ừ.”

“Có thù oán?”

"Tính cách La Vũ Tịnh từ nhỏ đã vậy rồi, nhưng bản tính không xấu.”

Hàn Tranh cười khẩy: “Nhìn cô ta cứ như thể muốn gϊếŧ chết cậu ngay vậy.” Lần đầu tiên hắn thấy có người lái xe Maserati ăn vạ một người qua đường. Hắn nhìn Chu Ngôn, đoán trên người cậu phỏng chừng không có năm ngàn tệ đâu.

Chu Ngôn im lặng.

Hàn Tranh bật máy sưởi, trong xe nhanh chóng ấm áp lên. Chu Ngôn còn cầm chiếc vali trước đó, Hàn Tranh đoán cậu không có chỗ để đi, cũng không hỏi cậu đi đâu mà thẳng thừng đạp chân ga chạy đi.

Có lẽ trong xe quá ấm áp thoải mái, cũng có thể là quá mệt nên chưa được vài phút Chu Ngôn đã ngủ thϊếp đi.

Chờ khi tỉnh dậy thì xe đã dừng, chiếc áo khoác lúc nãy vẫn còn khoác trên người. Cậu nhìn ra bên ngoài, trong màn đêm đen ngoài kia đang le lói một chút ánh lửa mỏng manh.

Chu Ngôn mở cửa, mặc áo khoác bước xuống xe.

Hàn Tranh đứng hút thuốc cách đó không xa. Thấy cậu đi tới thì dập thuốc đi, chỉ một căn biệt thự phong cách cũ phía trước: “Khuya rồi, đêm nay ngủ ở đây đi.”

Chu Ngôn hơi do dự.

"Lúc trước làm phiền cậu lâu như vậy, hôm nay coi như bồi thường đi. Hơn nữa cậu còn nợ tôi năm ngàn tệ, tôi không dám để cậu đi.”



Nhà của Hàn Tranh không giống với tưởng tượng của Chu Ngôn. Chu Ngôn vốn tưởng hắn sống ở một nơi cực kỳ xa hoa, nhưng tuy nơi này rất rộng, có điều lại là nhà cũ, trang trí theo phong cách ngày xưa.

Hàn Tranh sắp xếp cho cậu ở căn phòng trên lầu hai, vách tường trong phòng là màu tím nhạt, tủ, giường và đồ trên giường đều có cùng màu.

Một người đàn ông mét tám như Chu Ngôn ở đây thật sự có hơi quái dị.

Chu Ngôn hỏi hắn: “Đây là phòng của Tần Phi Phi à?”

“Không phải.” Hàn Tranh bật đèn phòng tắm: "Thường ở nên mỗi tuần đều có người đến quét dọn, chăn đệm rất sạch sẽ, cậu muốn gì ở đây cũng có.”

Chu Ngôn không hỏi thêm nữa, sau khi Hắn Tranh rời đi, cậu tắm rửa, gội đầu rồi nằm xuống giường, nhưng lại không ngủ được. Hình ảnh La Vũ Tịnh kiêu ngạo chỉ vào mũi cậu cứ hiện lên trong tâm trí, tựa như một thước phim quay chậm không ngừng lặp đi lặp lại.

Nhưng ban ngày quá mệt mỏi, không lâu sau mí mắt liền nặng trĩu, may là cả đêm không nằm mơ. Nhưng vì kéo vali mấy tiếng liền nên hôm sau tỉnh dậy cậu bị đau eo và lưng, cánh tay cũng nhấc lên không nổi.