"Mệt rồi, hửm?" Người đàn ông tuấn tú nẩy lên nẩy xuống vặn vẹo eo thon, cúi xuống hôn cậu: "Cũng không phải bắt anh di chuyển, sao lại nhõng nhẽo như vậy."
Khương Nguyên nhẹ nhàng quay đầu tránh khỏi sự quan tâm của người kia, ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm, chiếu xuống mặt đất, không ngờ rằng mình lại trải qua một đêm như vậy.
Ánh mắt Lâm Lang trở nên thâm sâu: "Đã lâu không về nhà, ở ngoài đói chết mất, anh không chịu cho em ăn no lần nào sao?"
Vẻ mặt Khương Nguyên vẫn không đổi, trong lòng tự hỏi làm sao có thể no nổi, đó là cái hố không đáy còn biết co lại nữa.
Lâm Hiên tỉnh dậy khi được người ta đưa đến bệnh viện, mở mắt ra thì thấy Khương Cảnh ngồi bên cạnh, tay cầm một quả táo đỏ mọng liên tục tung lên cao rồi chụp lấy.
"Vì sao lại là anh?" Đồng tử Lâm Hiên co rúm lại, nhà họ Khương là nhà không mấy giàu có nhưng dù gì Khương Nguyên cũng là con vợ cả, mà đứa con riêng từ đâu chui ra này cũng đáng để ngồi canh giữ anh ta ở bệnh viện sao?
Khương Cảnh thấy sự khinh bỉ trong mắt Lâm Hiên, lạnh lùng cười một tiếng: "Không phải tôi thì còn ai? Bây giờ Khương Nguyên và Lâm Lang tình cảm mật ngọt, nếu anh ấy đến, anh nghĩ mình còn có thể nằm đây an nhàn không?"
Lâm Hiên nghe vậy run rẩy, vết thương bắt đầu đau nhức, vào lúc này, anh ta lại dám tiếp cận Khương Nguyên, chắc chắn Lâm Lang sẽ không buông tha cho anh ta.
Đúng lúc này, Khương Cảnh bất ngờ mở lời: "Có phải anh đang rất tò mò tại sao lại xui xẻo bị bắt quả tang không?"
Lâm Hiên sững sờ, đúng vậy, tại sao Lâm Lang lại về nhà đúng lúc như vậy, rõ ràng còn phải đi ra ngoài rất lâu, sao đột nhiên đã về nhà? Anh ta nghi ngờ nhìn Khương Cảnh, không ngờ người kia lại thẳng thắn nói: "Là tôi báo mật."
"Anh?" Lâm Hiên nắm lấy gối ném qua nhưng Khương Cảnh né được, Lâm Hiên mắng: "Anh định làm gì, làm thế có lợi ích gì cho anh?"
Khương Cảnh từ tốn cúi xuống nhặt gối trên đất lên: "Tôi đang giúp anh, nếu chuyện riêng tư của các người bị phơi bày, sống chung như vợ chồng thì với tính cách của Lâm Lang, sao còn có thể tiếp tục với Khương Nguyên được? Đến lúc đó họ ly hôn, không phải anh có thể danh chính ngôn thuận thay thế ngay lập tức sao."
Lâm Hiên suy nghĩ, quả thật là như vậy, nhưng về phần Lâm Lang, anh ta cắn răng, Lâm Lang không phải là loại người dễ dàng buông tay như vậy.
"Thật đáng tiếc." Khương Cảnh thấy sắc mặt Lâm Hiên thay đổi, tiếp tục nói: "Tôi đã gọi phóng viên nhưng mà anh bị ném ra quá sớm, không chụp được bất kỳ bức ảnh nào làm bằng chứng, không biết Khương Nguyên đã làm gì với Lâm Lang mà đến nay vẫn chưa bị đá ra khỏi nhà."
"Rõ ràng là Lâm Lang không buông Khương Nguyên." Lâm Hiên bực bội nói: "Chỉ cần anh ta ra ngoài làm việc kiếm tiền là được, về làm gì, chỉ để thêm phiền phức."