Ngẩng đầu lên nhìn trời cao, anh có thể thấy ánh sao trên bầu trời, bầu trời của tinh hệ bên ngoài tự nhiên hơn nhiều so với hành tinh A, thật đáng tiếc vì những cuộc chiến ác liệt liên tiếp khiến con người không còn tâm trạng để ngắm nhìn chúng.
Không biết Khương Nguyên đang làm gì, giờ này có phải đang ngủ không, hoặc có thể không ngủ được mà đang đọc sách.
Lâm Lang nhìn hình dáng phản chiếu của mình trên mặt nước, giơ tay lên sờ vào những vết sẹo kinh khủng trên mặt, có lẽ anh sẽ chết khi chiến đấu ở đây, Khương Nguyên sẽ tìm được người tốt hơn, dù có buồn bã một thời gian nhưng cũng sẽ dần dần phai nhạt theo thời gian.
Đột nhiên, bụi cỏ bên hồ nhẹ nhàng lay động.
"Ai?" Lâm Lang lập tức nhìn về phía đó, cảnh giác lên tiếng.
Khương Nguyên từ một bụi cỏ cao gần bằng hai người đi ra, phủi mấy ngọn cỏ dính trên người, ngẩng đầu lên mỉm cười nhẹ với Lâm Lang.
Mục tiêu còn sống, cậu vẫn còn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lòng Khương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, không uổng phí việc cậu âm thầm theo sau Lâm Hiên, sau khi biết kế hoạch của Khương Cảnh, cậu đã quyết định lập tức trà trộn vào phương tiện bay, xâm nhập vào vòng vây của địch quân ngay. Thật đáng tiếc là sự việc xảy ra quá đột ngột, không có cơ hội thông báo cho các bậc trưởng bối.
Dưới bầu trời sao, nụ cười nhạt ấy trở thành vĩnh cửu, khắc sâu vào tim Lâm Lang, khiến anh một lúc lâu không thể phát ra tiếng, gần như nghĩ mình đang ở trong ảo giác, có lẽ là vì quá mệt mỏi khiến mắt anh tạo ra ảo giác.
Lâm Lang nghĩ về nhiều khả năng, nhưng không bao giờ nghĩ tới việc Khương Nguyên sẽ đến tinh hệ bên ngoài hành tinh.
Bất chấp nguy hiểm để tìm anh.
Từ sự kinh ngạc đến niềm vui mừng rồi đến sự lo lắng không thể kiềm chế, hơi thở của Lâm Lang càng lúc càng nặng nề, anh từng bước đi về phía Khương Nguyên, không chớp mắt nhìn đối phương, tham lam bao bọc người kia trong tầm mắt của mình.
Lúc này Khương Nguyên mới phát hiện ra Lâm Lang đang tắm, cậu ngượng ngùng quay đầu đi.
Trên tivi luôn có những tình huống như thế này, khi một bên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngoài hoang dã bị bên kia tình cờ nhìn thấy, từ đó sinh ra xấu hổ, trách móc, mắng nhiếc và các xung đột khác có thể xảy ra.
"Xin lỗi, tôi không biết em…" Khương Nguyên chưa kịp nói xong đã bị người từ phía sau lao tới kéo xuống nước.
Nước hồ trong veo, dịu dàng bao phủ lấy cơ thể cả hai người, do ảnh hưởng của nhiệt độ, nước hồ hơi ấm áp.
Ánh sao trên bầu trời rơi vào trong đôi mắt có chút kinh ngạc của Khương Nguyên, sáng đến mức muốn hút người ta vào bên trong, Lâm Lang ngoan ngoãn cúi đầu hôn bảo bối của mình.
Hơn nữa trong lòng trở nên vui sướиɠ hơn vì tình hình hiện tại này.
Anh có cảm giác như bạn đời của mình chưa no và đã đói từ lâu.