Khương Nguyên theo thói quen trong ký ức, vào cuối tuần đến biệt thự thăm viếng lão gia, không ngờ vừa đi đến góc đường đã thấy một bóng trắng từ trên trời rơi xuống.
Cậu vô thức nâng tay đỡ lấy, nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là một chú chó nhỏ mềm mại, Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn quanh các tòa nhà xung quanh nhưng không tìm thấy ai ném vật từ trên cao xuống.
Khương Nguyên đặt chú chó nhỏ xuống đất, vuốt ve lông xù của nó, định bước đi nhưng không ngờ chú chó nhỏ lại cố gắng bám vào gấu quần cậu, cái đuôi lông xù cố gắng lắc lư, đôi mắt ướŧ áŧ liên tục nhìn câu, kêu lên vài tiếng mềm mại.
Sau khi cậu đến nhà chính một chuyến, lúc trở về lại có thêm một chú chó nhỏ lông xù màu trắng.
Khi Lâm Lang tan làm về nhà, thấy Khương Nguyên đang xem tivi trên sofa, trong lòng ôm một chú chó nhỏ, anh hỏi: “Từ đâu ra vậy?”
Khương Nguyên không muốn trả lời, tiếp tục xem chương trình giải trí, tay vuốt ve chú chó nhỏ lông xù, đối phương đặc biệt thích nằm ngửa bụng lên đùi cậu, vô cùng ngoan ngoãn.
Lâm Lang không để tâm đến sự lạnh nhạt của bạn đời, khi thấy Khương Nguyên mặc bộ pijama rộng rãi, ngồi đó với vẻ mặt ôn hòa, bên cạnh là một con vật nhỏ lông xù, trông dễ thương hơn bình thường, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Khương Nguyên cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, tỏ vẻ khinh bỉ nói: "Em nhìn cái gì vậy?"
Lâm Lang nhếch môi, ngồi xuống một đầu của sofa: "Không có gì, chỉ là không ngờ anh cũng thích nuôi chó, thật đáng yêu."
Thường thì đàn ông không thích bị khen đáng yêu, nhất là bởi một người đàn ông khác.
Cậu chợt nhận ra, dù mình có tệ bạc đến thế nào nhưng việc yêu thương động vật nhỏ dường như không khớp với tính cách xảo trá và ích kỷ, bèn nhẹ nhàng đặt chú chó nhỏ xuống một bên, đứng dậy lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi chỉ muốn nói với em, trong mắt tôi, em cũng giống như nó."
Nói xong, Khương Nguyên thấy Lâm Lang hơi sững sờ, biểu hiện trở nên khó đoán, trong lòng vội vàng tự nhủ đã có công khi sỉ nhục đối phương như chó, tạo ra ác cảm.
Không ai có thể chịu đựng được việc bị mắng như thế.
Quả nhiên, sau một lúc, Lâm Lang chậm rãi đứng dậy, nói: "Tôi biết rồi."
Đợi đối phương đi vào phòng tắm rửa mặt, Khương Nguyên mới phần nào thở phào nhẹ nhõm, không ngờ tới tối hôm sau, vừa vào phòng ngủ đã thấy Lâm Lang tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, không khí còn mang theo một chút hương thơm của xà phòng.
"Anh thích không?" Lâm Lang ngẩng đầu nhìn qua.
"Không phải anh muốn tôi ăn mặc như vậy phục vụ anh sao, không cần sử dụng động vật để ám chỉ, nói thẳng ra là được."
Lâm Lang thấy cậu không nói gì bèn đưa tay chạm vào đôi tai lông xù đang đeo trên đầu, sau đó lắc cái đuôi phía sau mình: "Gâu."
Khương Nguyên kìm nén ý định muốn tự đập vào trán mình.
Cậu thực sự không muốn chơi trò nhập vai, cũng không thích cám dỗ bằng trang phục.