Chương 11

Khương Nguyên rất không hài lòng quay đầu đi, không chịu đoái hoài gì đến anh.

Lâm Lang lại nhìn cần cổ trắng nõn của đối phương, hơi sững sờ, sau đó chuyển ánh mắt xuống đôi môi mỏng nhạt màu, anh nhếch mày nở một nụ cười, không cần dùng ly nữa mà tự mình cho uống.

Khương Nguyên thấy người bên cạnh không còn động tĩnh, tưởng rằng đối phương đã từ bỏ, trong lòng âm thầm ghi nhớ hành động kén chọn trong ăn uống này sẽ tạo ra cảm giác không tốt cho đối phương.

Tiếp theo, cậu được người ta kéo lại, sau đó bị chặn miệng.

Khương Nguyên hơi vùng vẫy, chút chất lỏng mang theo hương vị ngọt ngào từ dưới cằm trượt xuống cổ, cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Lang không thể không rung động, liên tục cắn nhẹ xuống dưới.

Khương Nguyên nghĩ rằng mình vẫn đang ngồi bên cửa sổ, nếu bị người ta thấy sẽ có phần ngượng ngùng bèn thuận thế ôm Lâm Lang vứt vào chiếc sofa gần nhất, tránh được kết cục bị lột đồ bên cửa sổ.

Lâm Lang bị ngã lên trên sofa, còn hơi ngơ ngác, ánh mắt mang theo chút không thể tin được, Khương Nguyên thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng tự ghi nhớ hành động nhỏ từ chối sự thân mật của bạn đời, hành động bạo lực này tạo ra cảm giác không tốt cho đối phương.

Lâm Lang lấy lại tinh thần, phản ứng lại rồi bật cười thành tiếng, tự nhiên duỗi thẳng cơ thể, mở nút áo, vì bạn đời nhiệt tình như vậy, anh cũng không ngại làm một vòng trên sofa.

Khương Nguyên từ cửa sổ chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt rồi khóa cửa đi ngủ, không ngờ khi đi qua sofa, góc áo bị người ta dùng ngón tay kéo lại, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn lại.

Đôi môi đỏ mọng của Lâm Lang hơi nhếch lên: "Anh không làm sao?"

Khương Nguyên lắc đầu, cậu không muốn ngồi trên sofa.

Giọng điệu Lâm Lang nhẹ nhàng hơn: "Làm một chút rồi đi."

Khương Nguyên do dự vài giây, vẫn cảm thấy đã đến lúc nên đi nghỉ.

Giọng nói của Lâm Lang mang theo chút cầu xin: "Chỉ làm một lần thôi."

Khương Nguyên thấy áo sắp bị xé toạc, nghĩ rằng ngồi một chút thì ngồi, chẳng qua là để cùng nhau trò chuyện mà thôi, vì thế nhẹ gật đầu rồi ngồi xuống sofa.

Cả đêm, Khương Nguyên không thể đến được phòng tắm.

"Anh thực sự không thích uống sữa trái cây sao?" Lâm Lang thở dốc, quan tâm đến sức khỏe của bạn đời.

Khương Nguyên mím môi, cậu không có sở thích đặc biệt nào với sản phẩm từ sữa.

Thấy bạn đời im lặng, Lâm Lang ưỡn ngực, thay đổi tư thế.

Mặt của Khương Nguyên tối sầm lại, cậu không thích uống sữa trái cây, cũng không thích bị ăn như thế này.

***

Nhà chính của nhà họ Khương nằm trong một khu biệt thự cao cấp, vào một ngày cuối tuần, Khương Cảnh chật vật bị đuổi ra từ bên trong.

Quản gia luôn theo sát anh ta, thấy anh ta có vẻ không cam lòng, tay nắm chặt, không nhịn được mà khuyên nhủ: "Cảnh thiếu, cậu cũng đừng quá cứng đầu, chịu thua với gia chủ đi, chuyện mà ngài nói thật sự khiến nhà họ Khương rất khó xử."