Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cẩm Y Ngọc Thực

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lão già trong miệng phụ hoàng là cha của Nghiêm Cẩn Ngọc, một lão gia râu tóc bạc phơ, nói chuyện rất sắc bén, ngày thường đứng trên triều đình, động một tí là chỉ trích chính lệnh của phụ hoàng, chính kiến không hợp, còn cãi nhau với phụ hoàng ta.

"Cũng? Gia trạch bất an?" Ta mặt đờ đẫn, vô cảm nhìn phụ hoàng.

Tiếng cười của phụ hoàng nghẹn lại trong cổ họng, phát ra tiếng chim hót trong trẻo: "Không, sao có thể chứ. Công chúa của trẫm kim tôn ngọc quý, Nghiêm Cẩn Ngọc của hắn chỉ là một tiểu quan nhỏ nhoi, sao có thể xứng, cái đó, bảo lão già của hắn nghỉ... nghỉ hưu đi! Để Nghiêm Cẩn Ngọc thừa kế sự nghiệp của cha hắn!"

Sự nhiệt tình của phụ hoàng như sắp hiện ra trên mặt, Nghiêm Ngự sử vừa nghỉ hưu, các gián thần trong triều như rắn mất đầu, tai cha ta lại được thanh tĩnh một thời gian.

"Trạm Trạm à" Phụ hoàng rưng rưng nước mắt: "Đừng để Nghiêm Cẩn Ngọc của con nói chuyện, à, làm quan cho tốt, cúi đầu làm việc."

Gián quan nhưng không được nói, còn gọi là quan sao? (gián quan: Quan giữ việc can ngăn vua, trong thời phong kiến.)

Lúc này ta ngậm đũa, một chân bắc lên một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ mun mềm khác, đắc ý nhìn khuôn mặt Nghiêm Cẩn Ngọc: "Nghiêm đại nhân, hẳn bây giờ ngươi rất muốn biết cụm tự mình gánh chịu hậu quả viết như thế nào."

Hắn dám bảo ta thử, vậy thì thử xem.

Ta muốn tìm chút tức giận trên mặt hắn.

Đáng tiếc, đôi mắt ta đã nhìn đến hàng triệu lần kia, đôi mắt ta muốn thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi vẫn tĩnh lặng như vực sâu, cho dù lúc này đang mặc trang phục cưới màu đỏ thẫm, đội mão ngọc, hắn vẫn lạnh lùng tự chủ như muôn năm không đổi.

Không biết từ lúc nào, Nghiêm Cẩn Ngọc đã cao hơn ta một cái đầu, ngay cả khi ngồi, ta cũng phải ngước nhìn hắn.

"Nghiêm Cẩn Ngọc, sao ngươi không cầu xin?"

Ta không cam tâm, ném đũa lại gần tra hỏi hắn: "Bản công chúa đã nói, chỉ cần ngươi cung kính đến phủ ta dập đầu ba cái, ta sẽ tha cho ngươi."

"Đầu gối nam nhi có vàng." Nghiêm Cẩn Ngọc hờ hững nhìn ta: "Công chúa dám lấy chuyện hôn nhân đại sự của mình ra đùa, thần sẽ phụng bồi đến cùng."

"Ngươi—" Ta tức giận chỉ vào hắn, đầu ngón tay sắp chọc vào mắt hắn đến nơi rồi: "Nghiêm Cẩn Ngọc! Đây là phủ công chúa! Ngươi ăn của ta, dùng của ta, còn dám vô lễ với ta!"

"Công chúa không muốn ở đây, vậy thì theo ta về Nghiêm gia." Nghiêm Cẩn Ngọc sắc mặt không đổi, nhả từng chữ từng chữ: "Cơm nhà Nghiêm gia cũng có thể nuôi sống nàng."
« Chương TrướcChương Tiếp »