Chương 2: Lột đồ cứu người bên đường

Thời Ung lang thang không có mục tiêu, một mình đi thật lâu.

Hôm nay là Tiết trung nguyên, phải cúng cô hồn. Ven đường có rất nhiều hàng quán bán đồ cúng tế. Đầu hẻm còn thờ Địa Tạng Vương Bồ Tát phụng siêu độ cô hồn dã quỷ, ba lá cờ chiêu hồn đập vào mắt, bay phấp phới trong gió thu tiêu điều.

Thời Ung chầm chậm bước đi, mua chút trái cây cùng bánh ngọt hình quả đào, đi tới trước bàn cúng cô hồn.

Trên đàn bày các loại đồ cúng của các gia đình, không khí tràn ngập mùi nhang đèn.

Nàng đặt đồ cúng lên bàn, chắp tay trước ngực, cúi đầu nhắm mắt.

Xoạt!

Gió thu mang theo một tiếng cười nhẹ.

Thời Ung sởn hết tóc gáy.

“Ai?”

Không ai trả lời.

Nàng nhìn trái nhìn phải, chỉ có mình nàng đứng trước bàn cúng.

“Quái quỷ.”

Nàng lầu bầu một tiếng, lại cảm thấy buồn cười.

Bản thân mình chẳng lẽ không phải quỷ sao?

Quán trà bên đường truyền đến từng trận tiếng ồn.

Một thư sinh đang nói to tới mức nước miếng tung bay, “Trong cái thời đại này, người mà ta phỉ nhổ nhất chính là Thời Ung.”

Hắn liệt kê một loạt tội trạng kinh thiên động địa của Thời Ung, chiếc quạt xếp gỗ gõ đến rung bần bật, “Loại phụ nhân không biết xấu hổ như vậy, đáng chịu tội gì?”

“Thiên đao vạn quả cũng không quá đáng! Xứng đáng lột da rút gân nhúng chảo dầu.”

“Tiện phụ làm nhiều việc ác, nhốt vào ngục còn quá dễ dàng cho ả.”

“……”

“Nghe nói những người Ngột Lương Hãn đó là do Thời Ung dẫn đến phải không?”

“Haiz! Ngày thái bình mới được 40 năm. Thiên hạ này, lại sắp không yên ổn rồi.”

Chỉ cần nói đến những chuyện của Thời Ung diễm sự là người đến vây nghe ngày càng nhiều, làm ồn không ngừng.

Một nữ nhân mà có thể làm dân chúng của Thuận Thiên phủ chỉ cần nhắc đến là liền nghiến răng nghiến lợi cũng không phải chuyện đơn giản.

Thời Ung bước tới dựa người vào cánh cửa, vui vẻ nghe.

Một đàn kiến đang chuyển nhà, từ dưới ngạch cửa xếp hàng dài bò lên, Thời Ung bèn xê dịch vị trí, vừa mới chuẩn bị xoay người thì trong đám người truyền đến một tiếng vang lớn. Rầm! Có người ngã xuống đất, có người thất thanh thét chói tai.

“Nguy rồi! Người này chết rồi!.”

Quán trà yên tĩnh một khắc.

Rồi người vây xem lại nhốn nháo lên, chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Tiểu tử này là một tên trộm.”

“Hắn trộm tiền của ta. Các ngươi xem, hắn còn nắm chặt túi tiền trong tay kìa. Đại gia làm chứng, ta không đẩy hắn, hắn chết không liên quan đến ta.”

Thời Ung thẳng người dậy, lười biếng đẩy đám người đang vây xem ra đi lên phía trước.

“Tránh ra.”

Mọi người kinh ngạc nhìn nàng.

Thời Ung không nói nhiều, cúi eo vươn tay kéo áo tên kia ra, một đường từ cổ kéo xuống ngực, lộ ra một mảnh ngực gầy trơ cả xương.

“A!”

Mấy tiểu cô nương đi ngang qua sợ tới mức hoa dung thất sắc, che mắt lại thét chói tai.

Thời Ung vỗ bạch bạch lên mặt tên tiểu tử kia, thấy hắn không có phản ứng thì lấy ngón tay ấn vào nhân trung, rồi tiếp tục cời quần áo của hắn.

Thấy nàng là một cô nương đã lớn tuổi mà vẫn chưa xuất giá ở giữa đường tháo thắt lưng của nam tử, rồi lại còn vỗ vỗ nhéo nhéo sờ sờ soạng soạng, mọi người đều cảm thấy hiếm lạ mới mẻ, vây lại chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Ta biết tiểu nương tử này, là khuê nữ của Tống ngỗ tác Tống gia ở đầu hẻm, tên A Thập.”

“18 tuổi còn chưa gả thì lỡ thì rồi còn gì?”

“Suỵt! Tốt xấu gì người ta cũng là người của nha môn, đừng đắc tội, sau này nhà ngươi có chuyện gì nhờ đến nàng……”

“Ta phi. Nhà ngươi mới có việc nhờ đến nàng thì có.”

Phụt một tiếng trầm vang, tên trộm kia phun ra một ngụm uế vật, yếu ớt tỉnh dậy.

“Con rùa nào véo ta?”

Bộ dán tiểu tử này cùng lắm chỉ mười sáu bảy tuổi, mới mở mắt ra đã mắng chửi người, đúng là ngang ngược.

Thời Ung không khách khí đạp hắn một phát, lười biếng cười nhạo.

“Tổ tông của ngươi đấy.”

Tên trộm mờ mịt nhìn tiểu nương tử thanh tú trước mặt, nghe mọi người nghị luận, bỗng nhiên nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình, lăn lông lốc bò dậy lẩn vào đám người trốn đi.

“Tiểu tặc muốn chạy! Bắt lấy hắn.”

Có người hét lên, tiểu tử kia như bôi mỡ vào chân, chạy đến là nhanh.

Thời Ung nheo nheo mắt, duỗi chân quét một đường.

Bịch! Tiểu tử kia lại ngã xuống lần nữa.

Trên đường tức khắc lặng ngắt như tờ.

Thời Ung vô tội giơ tay, “……”

Trên lầu hai của Hồng Chiêu Tụ đối diện, Ngụy Châu đổ mồ hôi ròng ròng đứng sau lưng Triệu Dận.

Đại đô đốc nhìn trận đại khôi hài này từ đầu đến chân, lười biếng bưng chén rượu không nói một lời, nhìn như không có gì, nhưng phong mang trong mắt không giấu được, khiến hắn đứng ngồi không yên.

“Đi.”

Một lúc lâu sau, Triệu Dận thu hồi ánh mắt, uống một hơi cạn sạch.

……

Quang Khải năm thứ hai mươi hai, nạn châu chấu rồi lại tới hạn úng, đồng ruộng thất thu, phía nam ôn dịch hoành hành, phía bắc người Ngột Lương Hãn ngo ngoe rục rịch, thi thoảng gây chuyện quấy nhiễu biên giới.

Đại Yến sau 39 năm bình yên, lần đầu lâm vào kiếp nạn xưa nay chưa từng có.

Lòng người hoảng hốt, có tiền thì tích trữ lương thảo, không có tiền thì bán con bán cháu.

Chuyện được đàm luận nhiều nhất ở trà lâu tửu quán, ngoại trừ những việc phong lưu ít người biết đến của ma nữ Thời Ung, thì là Ngột Lương Hãn vương Ba Đồ rốt cuộc có xuất binh về phía nam hay không.

Thế cục quốc triều căng thẳng, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, cái đáng lo là làm sao mà sinh sống bây giờ.

Phụ thân của A Thập, Tống Trường Quý là một ngốc tác, công việc bần hàn, gia cảnh vốn không hề dư dả, tới thiên thai lại càng gian nan. Mẹ kế Vương thị khắc nghiệt đanh đá, suốt ngày làm thế nào để bán A Thập đi được giá tốt.

Qua năm là A Thập mười tám rồi.

Có một người cha là ngỗ tác, lại trở thành đồ đệ bà đỡ, suốt ngày qua lại nơi phố phường đông đúc đυ.ng chạm nam nhân, ai cũng chê nàng đen đủi, dù thấy nàng sắp thành gái lỡ thì cũng không ai tình nguyện kết thân.

“Ta nói nhé, điếc mù què thọt hay làm tiểu thϊếp hoặc tái giá cũng được, chỉ cần lễ hậu là đem nó gả ngay, khỏi ở nhà ăn bám.”

Thời Ung vừa rảo bước vào sân thì nghe thấy Vương thị đang nói chuyện cùng Tống lão thái.

Vừa thấy nàng, Vương thị bèn cao giọng mắng.

“Sáng tinh mơ đã ra cửa, trời tối mịt mới về phòng, tưởng ngươi đi làm chuyện gì tốt, thì ra là ở ngoài đường lột đồ nam tử?”

“Tiểu tiện nhân có biết xấu hổ không hả? Chuyện này đã truyền khắp trong thành, ngươi không muốn lấy chồng thì thôi, nhưng tiểu muội ngươi A Hương còn phải gả đi nữa chứ.”

“Đã 18 tuổi là gái lỡ thì rồi còn không mau đi tìm lang quân, mỗi ngày chỉ biết điên điên khùng khùng chạy đi lo hung án, xách một cái cánh tay, cầm một cái đầu người mà còn ăn được ngủ được, ngươi chẳng lẽ là Vô Thường đầu thai đấy à?”

“Ta thấy ngươi còn ngốc hơn cả nhỏ ngốc ngoài kia. Vẫn còn chờ tiểu lang Tạ gia à? Người ta được Quảng Võ hầu phủ coi trọng, quan mai mối tìm tới tận cửa rồi, ngươi xách dép cho tiểu thư hầu phủ còn không xứng, còn mộng tưởng xuân thu đại mộng cái gì?”

Vương thị cùng Tống lão thái một người một câu, quở trách không ngừng.

Thời Ung vui vẻ nhìn.

Nhìn cực phẩm mẹ kế của A Thập, lại nhìn khoảnh sân tan hoang này của Tống gia, trông kiểu gì cũng không giống người có liên quan đến Triệu Dân của Cẩm Y vệ nha?

Triệu Dận rốt cuộc hẹn nàng làm gì vậy?

Thời Ung lười biếng liếc mắt nhìn Vương thị một cái, không nói lời nào mà đi thẳng về phòng.

“Tiểu súc sinh này muốn tức chết ta đấy à?”

Vương thị nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn này của kế nữ là nghĩ đến người vợ trước mà Tống Trường Quý tâm tâm niệm niệm, nhất thời nổi trận lôi đình, thuận tay chộp lấy một cây củi dưới hiên, lao về phía Thời Ung đánh.

“Lão nương hôm nay không dạy được ngươi biết cái gì gọi là biết thẹn thì không lấy họ Vương nữa. Đánh chết ngươi!”

Cây gậy vụt tới từ phía sau, Thời Ung không bé tránh, xoay người nắm lấy cổ tay Vương thị.

“Ta có từng nói qua với ngươi, gần đây tay của ta không nghe lời, nó tự thành tinh rồi chưa?”

Vương thị sửng sốt.

Bà không rõ A Thập nói chuyện quỷ quái gì, nhưng A Thập nhìn không khác gì con gà đói, lá gan cũng nhỏ, ở đâu ra can đảm nói chuyện như vậy với bà?

Vương thị đổi sắc mặt, lại hung dữ tiếp.

“Tiểu súc sinh, lên mặt với ta đấy à? Ngươi cứng cáp rồi…… A!”

Vương thị hét thảm một tiếng, bị Thời Ung ném mạnh ra ngoài.

Rầm! Thời Ung khép cửa lại, nhốt Vương thị kêu khóc thất thanh ngoài cửa, không quan tâm mà bắt đầu tìm kiếm.

Một chiếc giường ván gỗ, một chiếc bàn gỗ, một cái ghế dài, một rương gỗ cũ nát, căn phòng nhỏ hẹp cũ nát không còn gì khác nữa.

Rương gỗ đầy lỗ mọt ăn, bên trong là vài bộ quần áo nữ, phần lớn mộc mạc cũ nát, chắp vá khắp nơi, càng không có màu sắc gì đẹp.

Một bộ quần áo ra dáng quần áo còn không có còn nói gì đến son phấn.

Ấy?

Thế này thì đi gặp Triệu Dận kiểu gì?

Thời Ung cái gì cũng có thể chịu được, duy nhất không chịu được mình không đẹp.

Nàng lấy ra một bộ quần áo hơi chỉnh tề một chút, xách nước từ nhà bếp vào phòng, lau rửa thân mình, nửa nhắm mắt than thở.

Từ Thời Ung đến A Thập, mỗi lần xuyên qua là một lần kém đi.

Cũng may bộ dáng A Thập không tồi.

Tuy rằng tay có vết chai dày, khuôn mặt tiều tụy, nhưng cởi bỏ quần áo thô ráp thì bên trong lại trắng nõn như trứng gà. Trên eo còn có một nốt ruồi đỏ xinh đẹp, vài phần quyến rũ, giống nàng.

Cũng được.

A Thập thì A Thập.

18 tuổi “gái lỡ thì” A Thập, so với hai mươi tám tuổi Thời Ung thì vẫn là một tươi nộn nộn tiểu cô nương nha.

---------------------------------

Tui đã trở lại sau mấy ngày bão không điện không nước không internet QAQ