- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Cẩm Y Đương Quốc
- Chương 592: Sóng ngầm
Cẩm Y Đương Quốc
Chương 592: Sóng ngầm
Cuối tháng 4 năm Vạn Lịch thứ 10, các vụ án ở Sơn Tây bay đến kinh thành, từ khâm sai đến đại đồng, đến mọi ngóc ngách, thế mà cũng mất đến 20 ngày.
Điều này có hai cách lý giải, một là khâm sai có khả năng, hai là âm mưu sớm đã bị bại lộ, khâm sai điều tra án chẳng qua là tăng tốc quá trình này mà thôi.
Tham tướng Dư Tứ Cường nương tựa vào Thát Lỗ, Dũng Thắng Bá Dư Nguyên Cương tội nợ chưa hết, trong cung dù có ý đàn áp, nhưng tin tức vẫn truyền đi với tốc độ chóng mặt, ai ai cũng bàn luận xem bên Đại Đồng thảm hại đến mức nào, nhưng điều đó cũng nắm trong dự liệu của mọi người, Đại Đồng biên trấn, xưa nay vốn nhiều chuyện cổ quái li kì.
Từ thánh thái hậu Lý thị trong tháng 4 long thể không tốt, cho dù hoàng thượng thường xuyên thăm hỏi, bọn Phùng Bảo vẫn tham vấn chính sự như trước, nhưng Lý thái hậu rõ ràng im ắng hơn nhiều, có người nhận ra, trùng hợp với thời gian khâm sai báo tin khẩn về kinh sư.
23 tháng 4, cung Từ Ninh.
“Nương nương, Lộ vương điện hạ mang đến rồi!”
Từ thánh thái hậu Lý thị đang dựa nghiêng vào thành giường khép hờ mắt dưỡng thần, nghe nữ quan Cẩm Tú bẩm báo, từ từ mở mắt ra nói:
“Ngươi ở lại, những người khác ra ngoài, mời Lộ Vương vào!”
Chỉ vài câu dặn dò đơn giản ngắn gọn, Cẩm Tú khom người lui ra thực hiện, không lâu sau trong điện đã vắng người hẳn, Lộ Vương đi vào, đến trước mặt thái hậu quỳ xuống vấn an.
Lý thái hậu đưa mắt nhìn Cẩm Tú, Cẩm Tú vội đỡ thái hậu ngồi lại hẳn hoi, lại yên lặng một lúc, Lý thái hậu thở dài nói: “Giữ con ở lại trong cung, vốn tưởng là khi mẫu tử chúng ta năng gặp nhau, tiếc là lại để gian tà bên ngoài lời dụng làm càn, con cũng không còn nhỏ nữa, cứ ở mãi trong cung thế này cũng không tiện, cố gắng nhanh chóng đến Huy phủ của Hà Nam vệ đi”
Nói xong quan sát thái độ của Lộ Vương, Lộ Vương chỉ ngoan ngoãn dập đầu thưa: “Đa tự sự sắp xếp của mẫu hậu, nhi thần lớn rồi, cũng muốn nhanh chóng đến Huy phủ, dù gì cũng là phong địa của nhi thần, làm quen càng sớm càng tốt, nhưng, nhi thần muốn cầu xin mẫu hậu một ân điển, nhi thần vẫn muổn ở lại trong cung thêm một thời gian”
Mấy câu phía trước Lý thái hậu đều gật đầu, nghe đến thỉnh cầu kia ảnh mặt Lý thái hậu quắc lên, nhìn chằm chằm vào Lộ vương, Lộ vương không hề ngẩng đầu, chỉ quỳ đó nói tiếp: "Nhi thần lần này đi sẽ không thể giống như trước kia ngày ngày làm bạn cùng mẫu hậu, 22 tháng 7 là mừng thọ mẫu hậu, nhi thần muốn chung vui với mẫu hậu qua ngày đó rồi mới đi, mong mẫu hậu cho phép”
Lời nói vô cùng khẩn thiết, ánh mắt đang nghiêm nghị của Lý thái hậu dần dần ấm áp lại, nhìn Lộ vương đang quỳ dưới đất giờ này sắp cao bằng hoàng để Vạn Lịch, Lý thái hậu thở dài nói: “Ai da đồng ý, huynh con trưởng thành rồi, con cũng trưởng thành rồi…”
Lộ Vương nói xong thì hỏi thăm vài câu, rồi cúi lạy đi ra, Lộ vương vừa đi thì nữ quan Cẩm Tú chần chừ lên tiếng: “Nương nương, bên Vạn tuế gia gởi khâm án sang đây cho nương nương xem, chính là muốn giục nương nương đấy, Lộ Vương nếu còn ở lại đây…”
Bị thái hậu quắc mắt thị uy, nữ quan Cẩm Tú lập tức không dám nói nữa, Lý thái hậu ôn tồn nói: “Nó chỉ là đứa trẻ, làm gì có tâm địa gì chứ, nơi hắn ở không phải cũng kiểm tra một lần rồi sao, không có thứ gì cả, đều là Dư gia kia không biết tốt xấu gì, liên quan gì đến Dực Lưu”
Cung Từ Ninh như vậy, còn các nơi khác trong hoàng thành vẫn vận hành bình thường, cái gọi là Hoàng thành thực ra cũng là chỉ là một thành trì, trong thành ngoài hoàng đế, phi tần và thái hậu ra thì chỉ còn nơi ở của hoạn quan, điện đường tổ chức các sự kiện, nơi lưu trữ…
Góc Tây Nam hoàng thành toàn các hoạn quan mắc trọng bệnh, đương nhiên, nói tàn khốc hơn, đây thực ra là nơi đợi chết.
Nhưng nay vị trí hoạn quan ngày càng cao, chỉ cần có chút địa vị thân thế, đều có thể mời thầy lang trong ngoài cung, cũng có thể có được thuốc tốt, nơi dưỡng bệnh này cũng dần yên tĩnh lại, lại vì những người dưỡng bệnh trước kia nhiều, người chết cũng nhiều, nên bình thường chẳng có ai muốn đến đây.
Thực ra nơi này còn sạch sẽ hơn những nơi khác, vì trong cung cũng sợ lan truyền dịch bệnh, cho dù nơi đây không có người ở, tháng nào cũng có người đến đây quét dọn, ngoài ra thì những lúc khác thì lại rất yên tĩnh.
Trong khu nhà yên tĩnh đó, hôm nay lại có mất hoạn quan ở đó, cửa khu nhà đóng chặt, cửa phòng cũng đóng chặt, có hai hoạn quan canh cửa, trong phòng cũng có hai người, một đứng một quỳ, trong phòng có bày hương án, trên hương án có thắp hương, một tượng phật, hai bên tượng có cắm hai cây nến.
Cửa sổ đóng kín, không để lọt ánh sáng vào, hai cây nên trong phòng cũng chẳng có tác dụng gì, càng làm cho không gian thêm vẻ thần bí, người đang đừng hắng giọng rồi nói: “Trước mặt phật tổ ta không nói dối, là Vô Danh Bạch ở miếu Cửu Huyền nương nương ở ngoại thành phía Nam, ngày nào cũng phải sống như súc sinh, không biết mình có thể sống được bao lâu, nhưng tin theo phật tổ, nay mới khổ tận cam lai, được tiến cung chưa nói, lại còn được lên vị trí quản sự, phúc phận như vậy ở đâu mà có, không phải là nhờ phật tổ linh nghiệm sao… Lý Toàn, ngươi ở kinh sư và Thiên Tân vệ khổ cực, nay cũng tiến cung là cớ làm sao?”
Người đang quỳ phía dưới chính là Lý Toàn, nghe người trên hỏi thì chớp chớp mắt trả lời: “Là mấy chục lạng vàng đó…”
“Ngươi nghĩ kĩ xem, nếu không gặp Lạc Lục, không theo hắn hướng phật, thì ngươi sao có cơ duyên bắt được số vàng đó, sao được tiến cung, tại Lạc Lục tuẫn giáo, còn ngươi lại không, lại còn có thể đến được kinh sư, được người ta dẫn tiến cung, chẳng nhẽ lại không có thiên ý sao?”
Lý Toàn quỳ dưới đất dập đầu, ấp úng nói: “Đúng vậy, nếu không trước kia sao gặp được chuyện này…”
“Đây đều là Tam Dương phật tổ linh nghiệm, đúng không, Lý Toàn, Lạc Lục ở Thiên Tân truyền giáo, để tránh kẻ gian hãm hại, vì vậy ngụy thác Mễ Lặc, thực tế hôm đó là ngươi bái Tam Dương phật”
Lý Toàn dụi mắt, nhìn pho tượng phật trên hương án, thất thanh nói: “Đúng là một thật, aid a, tiểu tử dập đầu trước phật!”
Nói xong dập đầu lia lịa, hoạn quan đứng cạnh hương án lại nói: “Dù gì ngươi cũng tin theo Tam Dương giáo, vậy thì chúng ta đã là huynh đệ một nhà rồi, phải chăm lo lẫn nhau, ngươi có biết ngoài quyền được bảo hộ ra còn có điểm lợi gì nữa không?”
Lý Toàn lắc đầu không biết, hoạn quan đó nói: “Mọi người tuy bị chém rồi, nhưng chuyện đó chúng ta vẫn còn nghĩ, trong cung có không ít người nắm được đúng chỗ, nhưng chỉ là liên kết giả tạo như vậy, nhưng tin theo Tam Dương giáo lại có thể sống lại từ cái chết, không giấu gì ngươi, huynh đệ trong giáo chúng ta có mưới mấy người vì trung thành mà lại được tái sinh, ngươi xem trong cung nhiều cung nữ như vậy, chúng ta có được bản lĩnh này, chúng ta chính là hoàng thượng rồi!!”
Vô Danh Bạch từ khi tan rã tiến cung, được ăn no mặc ấm, thậm chí có được phú quý và địa vị, loại người như chúng thân thể tàn khuyết, tinh thần thì lại rất tham vọng, ngắm nhìn vạn hoa trong cung, sao có thể không động lòng, hoạn quan và cung nữ kết hợp không phải là hư ngông, nếu có thể trọng sinh, truyền tông tiếp đại, mọi người ai lại không muốn, con người chỉ cần có chút hi vọng là nắm lấy, tin hay không thì đâu có thiệt gì, lời hứa như vậy quả dễ khiến người ta động lòng.
Nói xong thấy ánh mắt Lý Toàn như sáng lên, hắn liền nói: “Tiểu nhân đồng ý tin theo, tiểu nhân đồng ý, tiểu nhân trước kia thành tâm bái phật, về sau cũng trung thành theo phật, để có được mọi điều tốt lành”
Hoạn quan đứng cạnh hương án cười ha ha gật đầu, tiến lại đỡ Lý Toàn đứng dậy, hai ngươi cùng hướng về tượng phật Tam Dương, hoan quan đó nói: “Ngươi là người thật thà, mọi người đều quý ngươi, vì vậy cái phúc tìm thấy ngươi trước, tuy trước kia ngươi từng bái phật, nhưng không phải danh nghĩa Tam Dương giáo, hôm nay coi như chính thức gia nhập giáo, nhưng có một số pháp độ phải nói với ngươi, không tôn trọng pháp độ thì trung thành cũng bằng không, phật tổ cũng sẽ giận dữ giáng họa. Điều đầu tiên là không được ngông ngôn tín ngưỡng của chúng ta, Tam Dương phật giáng thế là một mật truyền, trong lòng biết rõ nhưng không được nói với người khác, nếu nói sẽ bị ngũ lôi đánh chết…”
Từng quy định được liệt ra, không khí vô cùng trang nghiêm.
Ngoại thích khởi lạc, trong kinh sư không hề quan tâm, nhưng thủ phó nội các Trương Cư Chính lại bệnh nặng, đây đúng là chuyện lớn trong thành.
Lần này nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại nhà 4 ngày, khi lên triều nhìn cũng không tập trung lắm, tầm tháng 4 tháng 5, thời tiết ấm dần, nhưng chưa đến mức quá nóng, nhưng triều phục mà Trương các lão mặc lên triều rõ ràng là quan phục giành cho mùa hè, rốt cuộc là bệnh gì, chẳng nhẽ bệnh chứng đã nặng hơn?
Mọi người tuy không dám trực tiếp hỏi, nhưng vẫn ngầm đi hỏi thăm, thi thoảng có tin, bệnh của Trương các lão hình như có liên quan đến đàn bà, chuyện này mọi người có thể tin được, cơ thϊếp trong phủ Trương các lão rất nhiều, điều này khắp kinh thành đều biết.
Chỉ có điều, tuy mắc bệnh, nhưng tinh thần rất tốt, mọi thứ vẫn như thường.
Lý Ấu Tư, thượng thư bộ sử, đại học sĩ nội các vì lý do tuổi cao mà không thể đảm nhận chức vụ tọng yếu, tham tấu hồi hương, hoàng đế Vạn Lịch và Trương Cư Chính đều níu giữ nhưng không được, đã có người bắt đầu nhòm ngó vị trí này, kinh thành bắt đầu nhộn nhịp chuyện làm ăn.
Hai vị trí đại học sĩ khác trong nội các lại là đồ đảng của Trương Cư Chính Trương Tứ Vi và Thân Thời hành phủ, khách khứa đến ngày càng nhiều, nhưng lần này có là Thân Thời Hành hay là Trương Tứ Vi đều đóng cửa không tiếp.
Cũng trong thời gian này, khi các doanh của kinh thành thao luyện, có quân hiệu chỉ phó tướng Hạ Nguyên Thành mà mắng rằng: “Đừng tưởng hiện giờ ngươi uy phong, đợi lão Trương chết rồi thì ngươi cũng chẳng là gì, sớm muộn cũng có người tìm người tính sổ”
Quân hiệu đó bị phạt đánh 100 quân trượng, đánh chết ngay trên hiệu trường, mọi người ai cũng không dám nhiều lời khuyên can, chỉ thở dài, quân tướng này ngông cuồng, chết như vậy là tốt cho gia đình của hắn.
- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Cẩm Y Đương Quốc
- Chương 592: Sóng ngầm