"Ngài có thể đi được không?" Kim Hạ thấp giọng hỏi:"Trước mắt ta sẽ đưa ngài ra khỏi nơi đây."
Lục Dịch ngăn lại, trầm giọng nói:"Không vội, nếu có ở chỗ này, ta sẽ không ngại tìm ra trước bà ấy."
Kim Hạ vẫn cảm thấy không ổn, nhăn mày nói:"Ta trước hết đưa ngài rời đi, sau đó ta quay trở lại điều tra."
Nghe vậy Lục Dịch giương mắt nhìn, trong mắt mang theo ý giễu cợt, nhìn Kim Hạ sững sờ.
"Sao lại không được? Ta tuy truy thuật tìm tung tích dấu vết so với thủ lĩnh cũng không bằng, có điều ở Lục Phiến Môn, cũng đứng hàng thượng." Kim Hạ cho rằng hắn không tin tưởng năng lực của chính mình
Lục Dịch khẽ mỉm cười:"Không phải ta không tin ngươi, mà là ngươi bất quá không tin ta, ở trong mắt ngươi, ta yếu đuối như vậy sao, còn phải đưa ta đi khỏi nơi này."
"Không phải....Ngài không phải là đang bị thương sao, lại nói thân phận ngài cao quý, vạn nhất đừng xảy ra sai lầm, cha ngài khẳng định là sẽ đem ta xử thành từng mảnh."
"Ngươi rốt cuộc là lo lắng cho ta hay là sợ cha ta?"
"Ca ca, đây không phải là một chuyện." Kim Hạ không hiểu chuyện gì mà nhìn hắn
"Đúng, chuyện này làm sao có thể thành một chuyện?" Hắn nhăn mày:"Ta là ta, cha ta là cha ta."
Chuyện này chẳng qua chỉ là việc nhỏ không đáng kể, hắn cũng không bực tức, chỉ một mực nghiêm túc, Kim Hạ quả thật có chút không hiểu, chỉ biết giải thích cho hắn hiểu:"Ngài là ngài không sai, nhưng ngài là nhi tử của cha ngài, nếu bị đánh gãy xương còn có cốt liền với gân, đây chính là chuyện không thể thay đổi được."
Lục Dịch không tiếp tục nói nữa, chỉ cau mày nhìn Kim Hạ
Kim Hạ còn đang muốn nói chuyện, Cái THúc từ ngoài cửa thò đầu vào, ngó nhìn tình hình trong phòng, cười hắc hắc nói:"Hai vợ chồng đang cãi nhau à."
"Thúc, ngươi có việc gì?"
"Cháu gái ta, theo ta vào trong rừng hoa đào lấy vài hũ rượu, ta một mình không thể mang về hết như vậy."
"Được, nhưng mà..." Kim Hạ không yên lòng liếc nhìn Lục Dịch:"Một mình hắn ở đây...Không ai chăm sóc, không ổn đâu?"
"Ta không cần ngươi chăm sóc." Lục Dịch đột nhiên lạnh nhạt nói
Cái Thúc cũng nói:"Hắn đã không sao rồi, dù sao cũng không chết được, ngươi có cái gì lo lắng."
"Có thể là...." Kim Hạ lại không thể nói mình lo lắng Thẩm phu nhân đối với Lục Dịch là làm hại
"Không nhưng gì cả.." Cái Thúc cười nói:"Lúc nào cũng ở với hắn như vậy, luôn không tách rời hắn lần nào, ngươi đi một chút đi, chỉ một lát rồi quay về."
Kim Hạ bị hắn đẩy ra ngoài, vẫn không yên tâm quay đầu nhìn Lục Dịch, vừa lúc hắn cũng nhìn nàng rời đi, nàng vội hướng hắn nói gì đó
"Ngàn vạn lần cẩn thận." Khẩu hình miệng của Kim Hạ có ý
Lục Dịch nhìn về phía ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy mang cuốc đá lẻo đẻo đi theo Cái Thúc hướng về rừng hoa đào mà đi. Thấy Kim Hạ vẫn còn xoay người nhìn về phía cửa, hắn lập tức đóng cửa sổ lại, chỉ chốc lát sau, không khỏi âm thầm thở dài.
"Thúc, ngươi cũng đừng gọi bọn ta là đôi vơ chồng, Lục đại nhân trong lòng khẳng định không dễ chịu..." Kim Hạ mặt mày không vui vẻ, cằn nhằn nói:"Chờ khi trở về kinh thành, ta còn phải tra án cùng hắn, ngộ nhỡ trong lòng hắn không thoải mái tìm ta tra án. Vậy thì ta phải làm sao?"
Cái Thúc quay đầu nhìn Kim Hạ một lát, cười nói:"Hắn làm gì không thoải mái, ta xem ra trong lòng hắn rất thích đấy."
"Tuy rằng tâm tư của hắn ta cũng đoán không ra, nhưng khẳng định là không đắc ý gì, nói không chừng còn...uất ức? Thôi, ta mặc kệ, tùy hắn nghĩ như thế nào thì nghĩ." Kim Hạ vác theo cuốc, thở dài.
Dưới đất trong rừng hoa đào đã phủ một tầng cánh hoa đào, nhìn từ trên xuống dưới như một mảnh vải màu hồng. Cái cuốc bị Kim Hạ kéo lê trên nên đất tạo thành một đường, đột nhiên nghe thấy tiếng thứ kim loại nào đó vang lên, âm thanh không lớn, Kim Hạ chỉ dừng bước, ngồi xổm xuống, đặt cuốc sang bên cạnh, mau chóng tìm xung quanh những cánh hoa..
Một đồ vật trang sức nhỏ nhắn thình lình nằm trong cánh hoa
"Ngươi phát tài rồi?" Cái Thúc không biết từ lúc nào quay người lại, thò người tấm tắc nói
Kim Hạ nhặt đồ trang sức lên, vẻ mặt nghiêm túc,nhìn về phía Cái Thúc:"Thúc, ta có thể tin ngươi chứ?"
"Chuyện này là như thế nào, con người của ta gánh không nổi chức trách lớn gì đâu." Cái Thúc lại tiếp tục nhìn chằm chằm thứ đồ trang sức:"Vì sao món đồ này có gì đó kì lạ?"
"Vật này ta đã từng thấy qua trên người của một vị cô nương, hai ngày trước, vị cô nương đã mất tích." Kim Hạ nhăn mày nói tiếp:"Mà đây là cái hoa tai thứ hai, còn một cái nữa ta tìm được ở suối nước nóng nhà Thẩm phu nhân. Kim Hạ lập tức tìm ra một cái khác, hai đồ vật nhìn tựa như nhau.
Cái Thúc loay hoay nhìn thứ đồ vật trên tay Kim Hạ:"Một cái là ở trong nước....một cái là rừng hoa đào....Ngươi không phải là trong lòng nghi ngờ cô nương kia mất tích cùng Thẩm phu nhân có quan hệ?"
"Ta cũng không nói ra, việc tra án chỉ có thể tìm từ chứng cứ." Ngữ khí khẳng định
"Tiểu nha đầu sẽ không trở mặt vì chuyện này chứ!"
Cái Thúc ra vẻ như muốn đánh vào sau gáy nàng, Kim Hạ lui ra một bước, vội nói:"Ta đâu có, ta đây không phải là đang chịu ơn của đại phu sao? Thẩm phu nhân trú ẩn ở trong núi đã lâu, tứ phía lại thuần phục xà như vậy, là có điểm gì quái lạ phải không?"
"Bà ấy, đây là có nỗi khổ trong lòng....Các người trẻ tuổi sao hiểu được thói đời gian nan." Cái Thúc thở dài:"Thẩm phu nhân, bà ấy xưa nay chỉ có cứu người, chưa từng hại qua một người nào, điều đó thì ta đảm bảo, chỉ có tin hay không là tùy ngươi."
"Ta tin ta tin, ngươi là thúc của ta, lại là gia gia của Lục đại nhân, ta sao có thể không tin ngươi đây." Kim Hạ cúi đầu nhìn thứ đồ trang sức:"Có điều thứ này tại sao xuất hiện ở đây? Kỳ quái?"
"Tìm thấy ở trong nước, lại còn có ở rừng hoa đào, hằn là xà." Cái Thúc nhìn tỉ mỉ đồ trang sức:"Bề ngoài nhỏ nhắn mỏng manh như lá cây, có thể là rắn đã mang nó đến đây, nhưng không phải là rắn bình thường mà là mãng xà."
Hắn vừa dứt lời, Kim Hạ men theo dấu vết của xích mãng tìm đường xung quanh.
"Nha đầu, ngươi chờ ta một chút!" Cái Thúc vội vàng đuổi theo
Con xích mãng thân mình khá lớn, nó trườn hết bao nhiêu là bụi cỏ, cánh hoa bị nghiền xuống bùn đất, vô cùng dễ dàng phân biệt,Kim Hạ trên người đã thoa thuốc, cũng không sợ sệt những con xà nhỏ, men theo dấu vết, bước nhanh lần theo.
Mãi cho đến khi tới gần sát khe núi, gần biên giới rừng hoa đào, dày đặc mùi hôi thối tràn ngập xung quanh, chính là mùi xác chết..
Kim Hạ lợi dụng khe hở, ló đầu nhìn vào trong khe núi, nhất thời chau mày, ở chỗ khe núi này bên trong có ít nhất ba bộ thi thể, từ xiêm y có thể nhận ra đây là nữ tử, mức độ thối rữa nhất, trên thi thể còn có những còn xà đỏ nhỏ ẩn hiện.
"Mùi này..." Cái Thúc cũng cúi đầu nhìn xuống, chỉ nhìn một chút lại rút đầu về, hít vào ngụm khí lạnh:"Đều đã mục rữa hoàn toàn, ta xem như là đã không xong rồi, nha đầu."
"Ta thấy hai cỗ thi thể khá là gay gắt, còn có một cái nhìn qua khá là hoàn chỉnh." Kim Hạ trầm giọng nói:"Ta muốn đi xem một chút, thúc, ngươi.."
Kim Hạ lời còn chưa dứt, Cái Thúc đã mãnh liệt lắc đầu
"Ta không được, thật sự không được...Ta đối với cái này...Những thứ khác ta còn chịu được, nhưng xác thối như thế này ta thật sự không chịu được..." Hắn vừa nói vừa lùi.
Kim Hạ tức giận nói:"Nói thật, thúc, mùi trên người của ngươi cũng không kém thứ này lắm."
"Đừng bắt ta ra mà so sánh với xác chết, ta mặc dù là tên ăn mày, nhưng vẫn có kiêng kỵ!" Cái Thúc một mực giải thích
"Được rồi thưa ngài....ngài ở trên đây đi."
Kim Hạ vác cuốc đưa cho hắn, chính mình nhẹ nhàng nhảy xuống một cái, rơi xuống bên trong khe núi. Cái Thúc một tay bịt mũi, miệng, một tay giữ cái cuốc, giữa lông mày cau lại, nhìn Kim Hạ khám nghiệm tử thi.
Bộ thi thể kia mặt nằm trên đất, mặc xiêm y hoàn chỉnh, thậm chí cũng không có một vết máu loãng nào đang chảy ra. Kim Hạ hết sức cẩn thận, không động đến những con xà nhỏ kia, từ từ đem thi thể lật lại, sau đó nhẹ nhàng vén tóc che trên khuôn mặt thi thể...
Địch Lan Diệp, quả nhiên là nàng!
Không để ý tới những suy nghĩ trong đầu mình, Kim Hạ kiểm tra thực hư trên thi thể của nàng có mấy chỗ vết thương, bất đồng ở chỗ gần ngực, có mấy dấu vết ôm ấp của loại hình cụ đó, thế nhưng trên xiêm y vết máu không nhiều.
Nếu như lúc còn sống Địch Lan Diệp bị thứ này ôm vào lòng, máu tươi từ trong l*иg ngực sẽ dâng trào ra, nhanh chóng thấm vào xiêm y, lưu lại những vết máu lớn. Nhưng trước mắt trên xiêm y, trên ngực chỉ là mấy vết nhuộm đỏ vì vết thương, bởi vậy Địch Lan Diệp có thể chết rồi mới bị đưa vào trong hình cụ này.
Tại sao lại hành động như vậy, Kim Hạ cũng không hiểu.
Cái Thúc ở trên cao nhìn xuống, nhìn con xà đỏ ở trên thi thể bò tới bò lui. Kim Hạ thì đứng đó suy nghĩ xuất thần, thêm vào xác thối rất nghiêm trọng, không nhịn được hô:"Ta nói cháu gái, ngươi xong rồi thì mau lên."
Bị hắn gọi, Kim Hạ phục hồi tinh thần, cũng không đáp lời, ngồi xổm xuống bên thi thể, muốn xác thực lại vết thương trí mạng là nằm ở đâu.
Trên người có mấy chỗ vết thương sâu đến tận xương, vết máu thì rất ít, hiển nhiên cũng không phải, Kim Hạ nhìn về phía Địch Lan Diệp sắc mặt nàng xanh tím, mặt mày nhíu lại, chắc hẳn trước khi chết cực kỳ đau khổ.
Chẳng lẽ là.....Kim Hạ thử nâng cằm của nàng, quan sát gáy, quả nhiên ở cổ họng trên da có hai khối vết bầm. Tay sờ cổ nàng, da thịt bên dưới, xương cổ dĩ nhiên nát tan.
Địch Lan Diệp là bị miễn cưỡng bóp nát xương cổ mà chết.
Kim Hạ theo bản năng nhớ tới vết bầm trên cổ mình, một luồng cảm giác lạnh sống lưng chợt đến, chẳng lẽ là hắn?
"Thúc, ngươi xuống đây một chút!" Kim Hạ ngẩng đầu hướng Cái Thúc hô
Cái Thúc dứt khoát lắc đầu.
"Là chuyện chính đáng, thúc chỉ cần liếc mắt nhìn một chút là được."
Cái Thúc vẫn lắc đầu
"Ngươi không tới, ta đem thi thể đến cho ngươi." Kim Hạ cúi người xuống, chuẩn bị tư thế di chuyển thi thể
"Được được, ta xuống liếc mắt nhìn một chút."
Cái Thúc nín thở nhảy xuống, Kim Hạ chỉ vào vết thương trên cổ Địch Lan Diệp cho hắn xem, hắn đúng là chỉ liếc nhìn một lát, sau đó nhảy lên khe núi phía trên.
"Thúc...." Nhìn hắn chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Kim Hạ chỉ biết hô to:"Ngươi có xem kĩ chưa đấy?"
"Ta nhìn rõ rồi, không phải là công phu Kim Cương Triền ti thủ, nhưng với vết thương trên cổ ngươi như thế, thì mạng ngươi so với cô nương này cũng lớn đấy." Cái Thúc vội đáp lại
Có thể là A Nhuệ
Nhưng hắn vì sao lại gϊếŧ Địch Lan Diệp
Sau khi gϊếŧ nàng, vì sao còn muốn đem nàng vào trong thứ này
A Nhuệ với hình cụ này có liên quan gì?
Những bí ẩn này càng lúc càng nhiều, Kim Hạ đứng tại chỗ, nhìn thi thể dưới chân, nhất thời không tìm ra manh mối gì.