Kim Hạ nghe thấy tiếng gọi của hắn, xoay người lại, nghi hoặc nhìn vào trong nhà, thấy cửa phòng vẫn còn đóng chặt, liền ngẩng đầu hướng mái nhà liếc nhìn quanh.
Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì? Điệu bộ vô cùng chậm chạp, chẳng có dáng vẻ của Lục Phiến Môn. Lục Dịch nhíu mày, ho khan vài tiếng.
Như vậy Kim Hạ mới theo tiếng đó mà liếc nhìn cửa sổ, lúc nhìn thấy Lục Dịch lại ngẩn người:"Đại nhân, thì ra ngài..." Nói được nửa câu, cảm thấy không phù hợp, liền ngừng nói, cũng không tiến vào cửa, chỉ đi đến phía trước cửa sổ, quy củ hướng Lục Dịch thi lễ:"Ty chức tham kiến Lục đại nhân."
Thật là không bình thường! Lục Dịch chớp mắt, nghiêng đầu vẫn còn dựa trên ghế bành, từ góc độ của hắn, vừa đúng hắn nhìn thấy ở trên cổ Kim Hạ có vết bầm đen.
"Ngươi cùng ai động thủ?" Ánh mắt sững sốt, hắn trầm giọng hỏi
"À...cái này...Là hiểu lầm, không có gì quan trọng." Kim Hạ không được tự nhiên rụt cổ lại:"Ta có việc muốn hướng đại nhân bẩm báo."
Không đợi Lục Dịch trả lời, Kim Hạ tự nhiên nói tiếp.
"Thượng Quan Đường chủ nhận được tin tức, đưa người đến Cô Tô..." Kim Hạ nhẹ giọng nói:"Vị cô nương kia ở Cô Tô được hai ngày thì mất tích, cô nương đã bị bắt đi hay tự mình trốn thoát, cũng không rõ ràng."
Lục Dịch trầm mặt như nước.
Kim Hạ nói tiếp:"Ta trong lòng nghi ngờ ở Ô An Bang có nội gián, cho nên nói với Thượng Quan Đường chủ rằng, việc này là do ta giả dạng danh ngài, kỳ thực ngài cũng không hiểu rõ tình hình. Nhìn dáng dấp của Đường chủ là tin chuyện này. Nếu Đường chủ có nhắc chuyện này với đại nhân, ngài chỉ cần giả vờ không biết chuyện là được. Như vậy mới không cần ngài tốn công sức."
Lục Dịch trong đôi mắt thâm tình phức tạp, nhàn nhạt hỏi:"Vì lẽ đó mà ngươi bị Đường chủ gây thương tích sao?"
"Không phải..không phải ta cùng Đường chủ hạ thủ mà là cùng A Nhuệ tiếp mấy chiêu..."
"Công phu của ngươi tầm thường mà còn tiếp chiêu của hắn sao?" Lục Dịch tức giận nói:"Trực tiếp để hắn đem ngươi đánh một trận thì đúng hơn."
Kim Hạ cúi thấp đầu, ỉu xìu nói:"Hắn công phu tốt như vậy, ta cũng không nghĩ tới."
"Là ngươi không tự lượng sức mình!"
"Đại nhân dạy rất đúng." Kim Hạ trầm giọng nói
Kim Hạ ngày thường cúi đầu nghe theo đều là giả vờ, Lục Dịch không phải không biết, nhưng dáng dấp hôm nay như vậy, chỉ là nghe giọng nói cũng làm người ta cảm thấy uể oải.
Hắn nhìn chăm chú Kim Hạ một lát, thẳng thắn trực tiếp nói:"Ngươi rốt cuộc đang bị làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, ta không sao...Đúng rồi, còn có một chuyện, chính là hôm qua...ta thật là không đúng mực." Kim Hạ cúi thấp đầu, nhưng vẫn nói lắp bắp:"Chính là chuyện ta xin ngài tìm cha mẹ ruột của ta, ta thật sự không biết trên dưới, bây giờ cũng biết chuyện này là sai, đại nhân ngài không cần để chuyện này trong lòng....Ta sau này sẽ không hành sự như vậy nữa."
Nhìn Kim Hạ, Lục Dịch trầm ngâm do dự một lát, mới cố ý hỏi:"Thì ra là chuyện này, ta hôm qua bất quá là thuận miệng hỏi một chút, vẫn chưa trả lời là sẽ giúp ngươi tìm." Đang nói chuyện, hắn nhìn thấy Kim Hạ giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy nước mắt đầm đìa làm hắn cũng đau lòng.
"Thì ra là như vậy...Vậy thì được rồi. Ty chức xin cáo lui."
Kim Hạ yên lặng xoay người rời đi, còn chưa bước đi, liền bị kéo lại, khiến cho nàng quay người lại.
"Rõ ràng là trong lòng ngươi luôn mong đợi ta có thể giúp ngươi, vì sao còn muốn nói như vậy?" Hắn tức giận nói:"Lời nói đó khiến ngươi sắp khóc đến nơi."
Hắn vừa dứt lời, hai giọt nước mắt chảy dài trên má Kim Hạ.
"Ngươi...." Lục Dịch không biết như thế nào, thở dài:"Ngươi vào đây đi, có gì từ từ nói chuyện."
Kim Hạ lắc đầu, im lặng không lên tiếng.
"Mau đi vào trong, đây là mệnh lệnh." Lục Dịch chỉ có thể nói
Kim Hạ chần chừ một lát, bước lên trước một bước, dùng cả hai tay hai chân leo vào cửa sổ nhà.
Nha đầu này, có phải hay không toàn bộ đầu óc cũng đang không biết bản thân đang làm gì? Lục Dịch chỉ biết nói:"..Cửa không khóa, từ cửa mà vào."
"...Được.."
Kim Hạ lúc này mới vòng ra ngoài cửa, do dự mở khẽ cửa vào, bước vào cẩn thận hỏi:"Đại nhân còn có gì phân phó?"
Lục Dịch đến bên cạnh bàn, chính mình đưa tay rót chén trà, sau đó quan sát Kim Hạ, mới hỏi:"Nói xem vì sao ngươi tính tình thay đổi như vậy?"
"Ta đâu có thay đổi tính tình." Kim Hạ cảm thấy lời này nói ra không được cung kính, lại đổi thành:"Ty chức không có thay đổi tính tình."
"Ngươi khi nào trở nên...như vậy cung kính với ta?"
"Ta, không ty chức trong lòng vẫn đối với ngài cung kính, thế nhưng do xuất thân tầm thường ở phố phường, thường nói những lời không hợp lẽ, còn chỗ mạo phạm, kinh xin đại nhân tha thứ, sau này ty chức nhất định sẽ thận trọng lời nói."
Lục Dịch uống một hớp trà, nhìn Kim Hạ chốc lát, gật đầu nói:"Ngươi là bị ai dạy dỗ?"
Kim Hạ cảnh giác lắc đầu một cái:"Không phải, là ty chức tự bản thân hối lỗi."
"Là Lưu đại nhân? Không đúng, lời nói của hắn ắt hẳn ngươi nghe không lọt. Như vậy, chính là Dương bộ đầu, ngươi hôm nay đã đi đến y quán sao?"
Kim Hạ ấp úng:"Ta là đến y quán...Thế nhưng, việc này cùng thủ lĩnh không có liên quan."
Lục Dịch tiếp theo chậm rãi nói tiếp:"Ngươi nhất định là cùng Dương bộ đầu nói chuyện gì, sau đó bị hắn nặng nề quở trách. Nói chuyện gì? Chuyện của Địch cô nương hay là chuyện tìm cha mẹ ruột của ngươi?"
Kim Hạ vẫn là phủ nhận:"Không phải, không có."
"Nếu là chuyện của Địch cô nương, theo như tình hình thì Dương bộ đầu..." Lục Dịch suy nghĩ trong chốc lát:"Chỉ sợ không chỉ là quở trách đơn giản, huống hồ việc này ta suy đoán ngươi không dám nói với hắn biết."
Kim Hạ chỉ có thể không lên tiếng.
"Như vậy chính là chuyện tìm cha mẹ ruột của ngươi. Hắn làm sao quở trách, trách ngươi không nên cùng ta quá gần, đã để chuyện tư của ngươi làm phiền ta?" Ánh mắt của hắn sáng ngời mà nhìn Kim Hạ.
Hắn phân tích đều có chứng cứ có lý lẽ, quả thực là như tận mắt chứng kiến, Kim Hạ cũng không có cách nào phản bác, chỉ đành phải nói:"Thủ lĩnh giáo huấn ta rất đúng, ty chức đã biết sai rồi, may là...May là đại nhân thì ra là chưa từng đem việc này quan tâm một chút."
Lục Dịch hừ lạnh một tiếng:"Ngươi làm ra bộ dáng e sợ muốn tránh ta, chẳng lẽ còn muốn ta giúp đỡ ngươi sao?"
Kim Hạ nghe không hiểu lời này của hắn, chỉ nói:"Ty chức không dám."
"Dương bộ đầu chỉ một câu nói, ngươi liền e sợ tránh ta không kịp." Lục Dịch đứng dậy, đi về phía cửa sổ phía Bắc, một tiếng bùi ngùi thở dài:"Uổng công ở rừng hoa đào cứu ngươi, lại mấy lần giúp ngươi..."
Nghe hắn vừa nói như thế, Kim Hạ chỉ cảm thấy mình thực sự là người có lỗi, chỉ có thể lên tiếng trước vội vàng an ủi hắn:"Đại nhân, ta không phải..."
"Ngươi đi ra ngoài đi." Hắn lạnh nhạt nói
"Đại nhân ta..."
"Đi ra ngoài đi, ta nghĩ muốn ở yên tĩnh một chút." Hắn nói
Kim Hạ không còn cách nào, một bên thối lui ra cửa vừa nói:"Vậy được...Ta thật sự cảm thấy ngài rất tốt, đại nhân, ngài đừng giận...cũng đừng thương tâm..."
Chờ nghe thấy tiếng Kim Hạ rời khỏi phòng, Lục Dịch mới xoay người lại, vừa tức giận vừa buồn cười, lắc đầu.
Xem ra, đây là thời điểm đi thăm thương thế của Dương bộ đầu.
***********
Gần tối, Dương Nhạc thay cha đốt đèn sau đó liền lui ra sau, ngồi ở trên thềm đá yên lặng ngẩn người. Thềm đá rêu xanh ám lên trên quần áo của hắn. Ở đó có cỏ dại đung đưa trong gió đêm.
Hắn suy nghĩ không biết hắn và Kim Hạ, có phải hay không cùng loài cỏ dại này, đem hết toàn lực sống vui vẻ, thế nhưng mặc kệ bọn họ như thế nào đem hết toàn lực, cũng chỉ là cỏ dại, khô héo, bọn họ vẫn phải đối với người khác khúm núm cúi đầu.
Đang ngồi suy nghĩ miên man, một thân ngươi mờ ảo đi tới trước mặt hắn, hắn vừa liếc mắt hắn, vội vàng đứng lên thi lễ:"Ty chức tham kiến Lục đại nhân."
Lục Dịch hời hợt nói:"Ta hôm nay vừa dùng cơm xong, đi tản bộ một chút, vừa vặn cũng tới thăm Dương bộ đầu một lát."
"Đa tạ đại nhân quan tâm. Xin đại nhân chờ một chút, ta đi vào nói cho cha."
Dương Nhạc vội vàng vào nhà báo cho Dương bộ đầu, lại gấp rút đi ra mời Lục Dịch vào ngồi.
"Tiền bối ngài hãy ngồi xuống." Lục Dịch vừa vào nhà, liền ngay lập tức ngăn cản Dương Trình Vạn muốn đứng dậy:"Ngàn vạn lần đừng đứng dậy, bằng không chính là hậu bối ta mới phải."
"Ngài xem bộ dạng ta thế này...Lễ nghi không chu đáo, kính xin đại nhân thứ tội."
"Tiền bối không cần như thế." Lục Dịch vừa nói, vừa ngồi bên cạnh Dương Nhạc trên chiếc ghế đôn tròn, cười nói:"Vừa nãy ta đã đi hỏi thăm Thẩm đại phu, hắn nói chân ngài đã thực sự phục hồi, chỉ cần là thời gian tịnh dưỡng."
"Chân ta già yếu, kỳ thực không cần phải vội vàng gì, còn để đại nhân nhọc lòng." Dương Trình Vạn nói
"Đây là lời cha ta dặn dò, đều là điều hậu bối nên làm."
Chào hỏi xong, Dương Trình Vạn chần chờ trong chốc lát, mới hỏi:"Mấy ngày nay,đồ nhi của ta đã làm cho đại nhân thêm phiền toái."
Lục Dịch khẽ mỉm cười:"Cũng còn tốt, dù sao tuổi cũng còn trẻ, lỗ mãng một chút, làm việc khó tránh khỏi sai lầm, thỉnh thoảng tình cờ cũng có thể dạy bảo. Công phu của Kim Hạ là do ngài dạy sao? Quyền cước thì ta không rõ lắm, nhưng khinh công cùng so với ngài thì chênh lệch khá nhiều."
Dương Trình Vạn mặt toát mồ hôi nói:"Việc này...Đứa nhỏ này tính tình vỗn dĩ hoạt bát, luyện công phu khó tránh khỏi lười biếng, ta nghĩ nữ nhi tương lai chỉ cần tìm nhà khá giả, cho nên đối với Hạ nhi cũng không tránh khỏi nhường nhịn nuông chiều, để đại nhân phải chê cười rồi."
Lục Dịch cười nói:"Tiền bối nói quá lời...Đúng rồi, nghe nói Kim Hạ là bị đem về nuôi dưỡng."
"Phải...Việc này lại nhắc đến...." Dương Trình Vạn lại lắc đầu:"Đứa nhỏ này nhìn rất lanh lợi, nhưng thật ra không chút nào hiểu chuyện, làm sao có thể để việc này quấy rầy ngài."
"Tiền bối nói quá lời rồi, tại sao lại nói làm phiền, Kim Hạ là đồ nhi của ngươi, ta tất nhiên sẽ tận lực giúp đỡ."
"Không không, đại nhân, việc này xin ngài đừng quản." Dương Trình Vạn nói tới nước này, quay đầu nhìn về Dương Nhạc nói:"Con chần chờ ở đây làm gì, còn không mau mang trà đến cho Lục đại nhân."
Dương Nhạc đáp lại, chỉ còn cách ra khỏi phòng.
Dương Trình Vạn nhìn Lục Dịch trầm trọng nói:"Thực ra thân thế của Hạ nhi, ta đã sớm điều tra rõ, chỉ là không muốn nói cho Hạ nhi biết mà thôi."
"Sao?"
"Đại nhân không biết ngài có nghe nói mười năm trước tại kinh thành xảy ra vụ án bắt cóc, thủ lĩnh của bọn tặc Cố Tiểu Phong bắt cóc phu nhân và nhi tử của Đại Lý Tự thiếu gia, sau khi thu được tiền chuộc lại gϊếŧ con tin, phu nhân cùng con trai của thiếu gia thi thể mười ngày sau mới có người phát hiện trên núi."
Lục Dịch gật đầu:"Ta có từng nghe qua án này, sau đó Cô Tiểu Phong chết ở trong thành,tiền chuộc cũng không biết tung tích."
"Không sai! Lúc đó vụ án rất phức tạp, theo như điều tra, Cố Tiểu Phong bắt cóc Đổng phu nhân, là bởi vì phu nhân cùng hài tử của hắn cũng đã ở trong tay người khác. Hắn là bị ép làm việc này, cho tới ngày đưa tiền chuộc vẫn chưa đưa họ về."
Lục Dịch không rõ:"Như vậy vụ án này cùng việc này có quan hệ gì?"
"Cố Tiểu Phong có một đứa con gái, Kim Hạ chính là nữ nhi của hắn." Dương Trình Vạn nặng nề nói
Lục Dịch choáng váng:"Kim Hạ...là con gái của Cố Tiểu Phong."
"Vì lẽ đó mà ta không muốn nói cho Hạ nhi biết, cha ruột của nó là thủ lĩnh cường đạo, biết những chuyện này, trong lòng nó sẽ khó chịu." Dương Trình Vạn thở dài:"Bây giờ cha mẹ nuôi của nó rất tốt, ta thực sự không muốn Kim Hạ có những tâm tư khác."
"Ý định của tiền bối như vậy, nếu như Kim Hạ biết được, tất nhiên sẽ cảm kích vô cùng." Lục Dịch than thở
"Thói đời thật trêu ngươi người khác, năm đó Cố Tiểu Phong là thủ lĩnh cường đạo, ai ngờ con gái của hắn sẽ trở thành bộ khoái đây." Dương Trình Vạn hướng Lục Dịch nói:"Xin thứ cho ta mạo muội, việc này cũng xin đại nhân giữ kín, không nên để cho Hạ nhi biết được."
"Tiền bối yên tâm, ta đương nhiên sẽ không nói."