Lục Dịch đã nói đến mức này, Dương Trình Vạn cũng không từ chối nữa, chỉ đành phải gật đầu:"Như vậy xin đa tạ đại nhân"
Việc này lại do Cẩm y vệ Lục Bỉnh ý kiến phân phó, Dương Trình Vạn không khỏi kinh ngạc.
Thẩm đại phu thấy bọn họ đã thương lượng xong, liền hướng Dương Trình Vạn nói:"Ba ngày sau là kinh trập(ngày 5 hoặc 6 tháng 3), khí trời tốt, ngày này nối xương sẽ được thuận lợi dương khí tốt(mê tín của Trung Quốc thời xưa), ngài hãy đến vào ngày này."
Nối xương cũng cần phải xem ngày giờ sao? Dương Nhạc có chút khó hiểu, thầm nghĩ có phải hay không là do y thuật của lão, định mở miệng hỏi, thì từ ngoài rèm cửa chợt có người xông vào, thì ra là một tên y đồng(người làm việc trong y quán) chạy vào
"Đại phu, là cấp cứu, có ngươi bị đao làm tổn thương, còn có triệu chứng trúng độc."
Thẩm đại phu nghe vậy liền bước nhanh ra ngoài.
Xuất thân từ bộ khoái bản năng, Dương Nhạc cũng muốn ra ngoài xem xét, hỏi ý kiến nhìn cha, Dương Trình Vạn liền gật đầu. Khi đó Lục Dịch đã nhanh hơn hắn một bước, vén rèm bước ra ngoài.
Bên ngoài y quán, có hai gã đang bị thương, trong đó có một người bị thương nặng đã hôn mê, hắn bị tổn thương ở bụng, trên đó được băng bó lại nhưng máu vẫn thấm ra, rồi sau đó chuyển thành màu đen, hiển nhiên là do độc dược gây ra.
Thẩm đại phu gỡ miếng băng bó ở chỗ bụng, xem xét cẩn thận chỗ vết thương, sau đó chau mày căn dặn tên y đồng:"Đem thiên vương giải độc đan đến đây, rồi lấy thảo mật cao để ta thoa ngoài da."
Y đồng lĩnh mệnh mà đi
Người còn lại bị thương nhẹ hơn, vết thương ở chân nhưng không trúng độc, Lục Dịch lại gần bên dò hỏi hắn:"Là bọn nào khiến các ngươi bị thương?"
"Là giặc Oa!" (người Nhật Bản,sau này nhắc đến cũng sẽ để là giặc Oa) Người bị thương sợ hãi vẫn chưa nguôi.
"Là giặc Oa sao?"
Dương Nhạc kinh ngạc, nghe nói phía đông nam vùng duyên hải bọn giặc Oa cướp bóc rất ngang ngược, nhưng không ngờ là bọn chúng lại xuất hiện ở đây.
"Bọn chúng có bao nhiêu người?" Lục Dịch trầm giọng hỏi
"Bọn chúng rất đông, đại khái là mười mấy tên hay ba mươi tên ta cũng không nhớ rõ nữa, tóm lại bọn chúng rất đông lại rất hung ác."
"Gặp bọn chúng ở đâu? Có báo quan chưa?"
"Ở ngoại ô, phía chân núi, bên trong miếu Thiên Vương, bọn ta đến miếu xin thức ăn, nhưng đi vào trong mới phát giác là đã có chuyện xảy ra." Người bị thương dường như đã hoàn hồn:"Trong miếu hòa thượng không còn ai cả.."
"Các ngươi đã từng đi báo quan chưa?" Lục Dịch hỏi lại
Người bị thương gật đầu:"Là Nghiêm bộ đầu sai người đưa bọn ta đến Thẩm đại phu."
Mười mấy tên giặc Oa có vũ khí, sợ rằng chỉ với vài tên bộ khoái cũng không thể chế ngự được, Dương Nhạc âm thầm nghĩ, bọn giặc Oa lá gan cũng khá lớn, lại chạy đến nơi này, tự nhiên đâm đầu vào, Chiết Giang tuần phủ đang khó khăn.
Lục Dịch nghe xong không hỏi gì nữa, lập tức chạy ra ngoài y quán, hướng bên ngoài Cao Khánh dò hỏi, Dương Nhạc thì quay trở lại bên Dương Trình Vạn, thấp giọng báo cáo tình hình bên ngoài.
"Vốn tưởng rằng chỉ có vùng duyên hải không yên ổn, không nghĩ tới bọn giặc Oa lại chạy đến đây." Dương Trình Vạn than thở nói,để cho Dương Nhạc đỡ lấy thân mình đứng dậy:"Nếu đại phu bảo rằng ba ngày sau hãy đến, vậy bọn ta xin về trước."
Lục Dịch quá mức chu đáo, phân phó cho Cao Khánh giúp Dương Trình Vạn quay trở về quan dịch, bản thân hắn thì đến Hình bộ cùng Lưu đại nhân tra cứu hồ sơ.
Cho đến khi trời tối, Lục Dịch chưa trở về, Cao Khánh cũng không biết hắn còn căn dặn điều gì không, cũng không dám rời đi, vẫn luôn ở quan dịch chờ.
Dương Nhạc thì đang chuẩn bị cơm tối cho cha, nhìn thấy Cao Khánh ôm đao đứng ở bên ngoài, tiện thể gọi hắn:"Đại nhân, nếu không chê, xin mời cùng bọn ta dùng cơm."
Cao Khánh có chút kiêu căng, liếc mắt vào trong phòng đang bày sẵn thức ăn, bởi vì ở quan dịch cung cấp thức ăn cho bọn quan nhỏ thực sự có hạn, nên thức ăn có chút giản dị, nhưng Dương Nhạc làm món ăn trông rất công phu. Hắn do dự chốc lát, bước vào trong, hướng đến Dương Trình Vạn chấp tay cung kính:"Xin làm phiền.."
"Đại nhân khách khí, xin mời ngồi." Dương Trình Vạn ôn hòa cười nói
Dương Nhạc vội lấy chén đũa, cũng cười nói:"Cũng không phải món ăn ngon vật lạ gì, đại nhân chớ chê, mời ngài ăn."
Dương Trình Vạn vừa mới động đũa, bỗng nhiên dừng lại hỏi:"Để phần cơm lại cho Kim Hạ chưa?"
"Cơm cùng đồ ăn đều để lại một ít, con đã để trong bếp" Dương Nhạc nhìn sắc trời bên ngoài,trời càng tối:"Đói bụng đến giờ này,dự đoán bây giờ đã quay về rồi chứ?"
Đang nói, có người từ cửa đi vào, không phải Kim Hạ, nhưng là Lục Dịch
Cao Khánh vội buông đũa xuống, nhanh chóng đứng dậy thi lễ:"Đại nhân!"
Dương Trình Vạn cũng vội vàng muốn đứng dậy, bị Lục Dịch tỏ ý bảo ngồi xuống.
Trong bàn ăn chỉ có ba người ngồi, Lục Dịch nhàn nhạt lướt mắt nhìn:"Viên bộ khoái còn chưa trở về sao?"
"Kim Hạ sẽ mau trở về thôi!" Dương Nhạc vội nói, sợ Lục Dịch không tin, liền giải thích:"Kim Hạ sẽ không chịu để bụng đói đâu, lại luyến tiếc không dám ra ngoài tiêu tiền, chắc chắn sẽ trở về ăn cơm thôi."
Lục Dịch hơi nhíu mày một cái, chưa kịp nói gì, liền nghe thấy sau lưng có người vội vàng tiến vào
"Cuối cùng cũng còn kịp!" Kim Hạ thở mạnh, giọng nói có chút vui vẻ yên tâm,cười nói:"..Chỉ sợ đến không kịp đến lúc Đại Dương dọn cơm.Thủ lĩnh chân người thế nào? Đại phu nói thế nào?"
Dương Trình Vạn không đáp, Dương Nhạc khẩn trương nháy mắt ra hiệu với Kim Hạ, tỏ ý muốn nàng xem xét hướng bên cạnh.
Kim Hạ hậu tri hậu giác mà xoay người, sau đó đối mặt về phía Lục Dịch, ngẩn người chớp mắt một cái, gương mặt vẫn hớn hở nói:"Đại nhân, ngài ở đây thật tốt quá. Ta có chuyện muốn bẩm báo với ngài."
"Tình nhân của Chu Hiển, ngươi tra thế nào rồi?"
"Tra được ít thông tin...Việc này...Nhà nàng có nuôi cẩu Tây Vực, bọn chúng rất hung hãn. Ngài có thể không biết, con cẩu này vô cùng to lớn, lông dài răng nhọn.." Kim Hạ vừa nói vừa khoa tay múa chân."Dù cho có đi vào trong bọn chúng cũng xông ra tấn công."
Lục Dịch cắt ngang lời nàng:"Nói về tình nhân của hắn đi!"
"Nàng họ Địch, tên gọi Lan Diệp. Đáng tiếc người thì không gặp, nghe nói đã đi ra ngoài.." Kim Hạ thành thật nói:"Bất quá ta cũng hỏi thăm nàng..."
Lục Dịch nhíu mày, giọng sau đó có chút không hài lòng:"Ngươi ở bên ngoài tra xét một ngày, người cũng chưa gặp hay sao?"
"Đại nhân ngài đừng nóng, nghe ta nói đã! Ta gặp một người khác" Kim Hạ lấy lòng nhìn hắn:"Đại nhân người đoán xem là ai, ta nhắc ngài đây là người đối với ngài mà nói là...thiên đại hỉ sự."
Nói đến chỗ này, chính Kim Hạ cũng vui mừng mà không khép miệng lại được.
"Khụ khụ" Dương Trình Vạn ho khan, nhắc nhở Kim Hạ:"Hướng đến bẩm báo với đại nhân sự tình, chớ làm cho đại nhân suy đoán."
"Được...ta sẽ nói."
Kim Hạ mừng rỡ mà nhìn Lục Dịch, vui mừng tiến đến:"Lục đại nhân, hôm nay ta gặp được gia gia của ngài"
Lời vừa nói ra, cả phòng dường như im lặng hẳn, đừng nói đến Lục Dịch, ngay cả Dương Nhạc, Cao Khánh cũng đều không nói nên lời.
"Ngài phải chăng là quá vui mừng mà nói không lên lời?" Kim Hạ nhìn Lục Dịch:"Không phải chứ?"
Đã từng gặp phải sóng to gió lớn, Lục Dịch hít một hơi sâu rồi mới nói:"Ông nội ta đã qua đời hai mươi năm trước, ngươi có thể gặp được ông,ta quả thật không nghĩ tới."
"Không phải là ông nội ruột, là dòng họ với ông nội ngài" Kim Hạ giải thích nói
Lục Dịch chỉ có thể nhìn chằm chằm Kim Hạ, cũng không nghĩ rằng nên nói như thế nào.
"Là họ hàng với ông nội?" Dương Nhạc đến gần kinh ngạc nói:"Rốt cuộc làm sao lại xảy ra chuyện này? Quan hệ gần hay không gần?"
"Gần, rất thân cận, quả thực chính là người một nhà." Kim Hạ bắt đầu hướng về phía Lục Dịch nói rõ ràng tỉ mỉ:"Ta đều giúp ngài hỏi rõ, mối quan hệ như thế này. Ông ấy cùng ông nội ngài,quả thực là cách mấy tầng anh em chú bác..."
"Anh em chú bác, cũng cách nhau mấy đời sao?" Cao Khánh hoài nghi nói:"Cách cả năm đời sao?"
Kim Hạ liếc nhìn Cao Khánh một cái, tiếp tục nói:"Gia gia của ngài cùng gia gia của hắn đích thực có chút quan hệ"
"Là huynh đệ sao?" Cao Khánh không nhịn được nói
Kim Hạ không để ý tới hắn, hướng về phía Lục Dịch kích động không ngừng nói tiếp:"..Là cùng một người.Có thể cha ngài sẽ biết."
Dương Nhạc ở bên đếm trên đầu ngón tay tính tính:"Không lẽ ông nội của ông nội tám đời cũng có quan hệ sao?"
Lục Dịch đứng một hồi lâu, rồi mới nói tiếp:"Đa tạ ngươi đã nói cho ta tin này."
"Đại nhân người quá khách khí." Kim Hạ vội khua tay, làm ra vẻ khiêm tốn:"Những việc này ty chức nên làm, gia gia của ngài mặc dù là một tên ăn mày, nhưng hắn vẫn là thân thích của ngài."
Không đợi Kim Hạ nói hết lời, Lục Dịch xoay người rời đi, miệng mơ hồ nói câu gì...
Kim Hạ thấy lạ, hỏi Dương Nhạc:"Hắn nói gì vậy?"
Dương Nhạc cũng không nghe rõ.
"Hắn nói.." Cao Khánh ở bên nhĩ lực rất tốt, nghe rất rõ ràng:"...ông ngươi"
"Làm sao là gia gia của ta được, rõ ràng là gia gia của hắn" Kim Hạ ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra:"Hắn là đang mắng người đấy à..Có phải hay không kích động mà nói năng lộn xộn."
Cao Khánh bất mãn nhìn Kim Hạ, sau đó đuổi theo Lục Dịch mà đi.
"Đột nhiên phát hiện ra một tên ăn mày là tổ tông nhà hắn, đích thực là ai thì cũng sẽ không khỏi kích động, huống chi là Lục đại nhân thân phận bây giờ." Dương Nhạc không ngừng lắc đầu, gọi Kim Hạ ngồi xuống ăn cơm:"Hạ gia ngươi vẫn nên ngừng nghỉ một lát đi."
"Ta thấy họ hàng của hắn có một người là ăn mày thì có gì hiếm lạ." Kim Hạ không phục, nhưng bị Dương Trình Vạn trách cứ nhìn chằm chằm, liền nói tránh sang chuyện khác:"Thủ lĩnh, chân người thế nào rồi?"
"Ngươi tưởng rằng chúng ta đi gặp thần tiên sao?Đại phu nói,bên trong xương cố không tốt,phải tiếp tục nắn xương,sau đó tịnh dưỡng trong ba tháng."Dương Nhạc giúp cha đáp
"Tiếp tục nắn xương?"
Nghe thấy là cảm giác rất đau đớn, Kim Hạ nhe răng.
"Thôi không nói chuyện phiếm nữa." Dương Trình Vạn nghiêm nghị hỏi:"Hạ nhị, con thật sự không gặp được Địch cô nương."
"Là thật, thật sự nghe nói Chu Hiển xảy ra chuyện, nàng không được phép liên lụy tới hắn. Nhưng hôm nay gặp gia gia của Lục đại nhân, cũng may hắn có tin tức, chuyện gì cũng biết, thật ra Địch cô nương cũng không đi đâu xa, nghe nói đang dạo chơi thuyền trên hồ, hơn nữa chỉ cần tiết trời đẹp, Địch viên ngoại sẽ đưa nàng đi chơi ở hồ, kén chọn chàng rễ."
"Kén chọn chàng rễ?"
"Địch Lan Diệp là nghĩa nữ của Địch viên ngoại, cưới nàng làm thϊếp, cần phải có 1500 lượng bạc mới rước được nàng."
Nghe đến chỗ này, Dương Trình Vạn đã biết:"Quả là cô nương ở Dương Châu"
Dương Nhạc chưa hiểu chuyện gì, Kim Hạ cười tủm tỉm chọc chọc hắn:"Chờ ta ăn xong, chúng ta cũng ra hồ đi dạo một chút đi."