Chương 2: Nụ hôn bá đạo

"Không cần.... Ô ô... Từ bỏ..."

Tiêu Nam lắc đầu, hai mắt vẫn nhắm lại nỉ non, thân thể nhẹ nhàng lay động, tựa hồ nghe được thanh âm của nãi nãi.

"Bảo bối, nhanh tỉnh lại... Đứa nhỏ này khẳng định lại mơ thấy ác mộng...."

Tựa hồ nãi nãi vừa gọi hắn vừa nói chuyện với ai đó. Tiêu Nam mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy khuôn mặt từ ái của nãi nãi, làm nũng gọi:

"Nãi nãi~ ~ "

Nhất thời lại thấy ủy khuất nên vừa ôm bà vừa khóc.

Tuổi này của thiếu niên đối với tìиɧ ɖu͙© còn ngây thơ, gặp được việc khó có thể mở miệng như vậy cho dù đã lớn nước mắt vẫn xoát xoát xoát rơi xuống.

"Ha hả..."

Tựa hồ có thanh âm cười nhẹ.

Tiêu Nam lặng lẽ từ trong lòng ngực của bà ngó ra, chỉ thoáng nhìn qua thân mình hắn đã cứng đờ.

"Đây là chú của cháu, không nhận ra đi."

Nãi nãi cười nói:

"Lúc ngươi còn nhỏ hắn còn ôm cháu đâu, khi đó thời gian hắn ở nhà tương đối nhiều cháu còn thường xuyên quấn lấy hắn đòi hắn chơi cùng. Nói đến đây cũng thật là, học tập thì cũng không thể bỏ bê thân thể, ngủ ở trên xe kêu như nào cũng không tỉnh, may mắn lần này chú của cháu cũng trở về gặp được, đem cháu ôm về. Nhìn cháu đi, tham ngủ một buổi trưa, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn."

Bà sủng nịnh vuốt ve đầu thiếu niên.

" Vừa vặn đến giờ cơm chiều, canh đã nấu tốt, ta đi xào mấy đĩa đồ ăn, hai chú cháu các ngươi tâm sự đi, ta đi nấu cơm trước, xong rồi kêu hai ngươi xuống."

"Nãi nãi không cần đi"

Hắn rất sợ hãi, nguyên lai người này là chú hắn, nhưng mà vì cái gì lại làm loại chuyện này với hắn, sắc mặt thiếu niên ửng hồng lại sợ hãi bất an.

"Ha ha, nhìn cháu xem, giờ đã không phải tiểu hài tử còn sợ người lạ như vậy, chú của cháu, cháu sợ cái gì, ngoan a, nãi nãi đi nấu đồ ăn ngon cho cháu nha ~ ~"

Nãi nãi cười vui mừng, hôm nay tiểu nhi tử thật vất vả mới về nhà, đại tôn tử cũng vừa thi xong liền về thăm lão thái bà này.

"Nãi nãi hôm nay gϊếŧ một con gà mái già, hầm canh, làm hai chú cháu nhà ngươi bổ bổ a."

"Nãi nãi a, cháu muốn ở cùng bà thêm lát nữa ~"

Nói gì thì nói Tiêu Nam đều không muốn buông tay.

"Mẹ, người đi đi, con ở cùng hắn."

Nam nhân cười đi đến, cầm lấy bàn tay nhỏ của thiếu niên đang bắt lấy vạt áo của nãi nãi, nháy mắt thiếu niên cứng đơ, vừa nóng vừa sợ tới mức buông lỏng tay ra, nãi nãi lại cho rằng hắn sợ người lạ, cười tủm tỉm đi ra khỏi phòng.

"Nãi..."

Thiếu niên vừa định gọi nãi nãi, thì bị ánh mắt sắc bén làm kinh sợ bắt trụ, lập tức cứng ngắc thân mình, giờ phút này bà đã đi ra ngoài còn đóng cửa phòng. Mùa hạ nóng bức tất nhiên là có mở điều hòa, nhưng Tiêu Nam cảm thấy mình không cần điều hòa cũng đã rét lạnh. Hắn dùng sức rút ra tay của bản thân, quấn chặt chăn mỏng cảnh giác nhìn nam nhân, cắn chặt môi dưới không dám nói lời nào.

Nam nhân chậm rãi cúi đầu, cúi người sát gần vai của thiếu niên, nhìn khuôn mặt trẻ con còn non nớt mà mình tưởng niệm đã lâu nay không lâu trở thành người của mình, trong lòng phấn chấn đến sông cuộn biển gầm, hô hấp không tự chủ mà vẩn đυ.c lên.

Gương mặt của nam nhân cách khuôn mặt của Tiêu Nam 1cm, hô hấp nóng rực toàn bộ phun lên khuôn mặt hắn, nháy mắt trong đầu hiện lên tình cảnh thấy thẹn trước khi ngất xỉu, hậu đình vẫn còn cảm giác mãnh liệt khi bị dị vật tràn ngập.

Người nam nhân này tự xưng là chú của hắn có đôi lông mày nồng đậm hình kiếm, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, đôi môi phong phú, có chút giống ba ba nhưng cảm giác thực bất đồng, càng thêm tuổi trẻ, thân mình to lớn ngăm đen làm nam nhân thấy thẹn, làm nữ nhân mê muội.

Chóp mũi hô hấp toàn là khí vị của nam nhân, làm cả người hắn như nhũn ra nóng lên, hắn nhẹ nhàng di chuyển vào bên trong giường muốn rời xa người nam nhân, nhưng người nam nhân này cũng không nói lời nào tiến đến gần sát, làm hắn không có chỗ để trốn. Chóp mũi hai người đã kề sát, đôi môi tú mỹ đã gần trong gang tấc.

Tiêu Nam động cũng không dám động, trong ánh mắt sương mù đã tràn ngập, tựa hồ ngay sau đó liền tràn ra, bộ dạng mảnh mai làm nam nhân đỏ mắt, không chút do dự mà áp môi lên hung hăng mυ"ŧ phệ. Vừa nếm thử thiếu niên, thân thể như tiểu tử mới nếm thử trái cấm, như thế nào cũng không đủ, đại lưỡi vội vàng càn quét các nơi trong khoang miệng, bàn tay cũng tham nhập vào trong tìm kiếm thân mình bóng loáng của thiếu niên, lưu luyến nơi giữa chân không mặc gì của hắn.

"Ô ... không cần!"

Không có bàn tay kiềm chế phía sau cổ, Tiêu Nam nghiêng đầu né tránh đôi môi của nam nhân, đôi tay nắm chặt lấy chăn đơn bên người, thân thể cường tráng của nam nhân kề sát hắn.

"Như thế nào, thật không nhớ rõ ta?"

Nam nhân nhìn hắn, rốt cuộc mở miệng, thanh âm khàn khàn thâm trầm tràn ngập du͙© vọиɠ làm Tiêu Nam run lên, chuyện hắn ở với nãi nãi là từ trước khi đi nhà trẻ, giờ sao nhớ rõ, ở tầm mắt nóng rực của nam nhân hắn theo bản năng lắc đầu.

Ngữ khí của nam nhân cường ngạnh, là ở trong quân ngũ rèn luyện ra, mang theo cấp dưới, thanh âm tất nhiên là hồn hậu hữu lực, mang theo khí tức mệnh lệnh cường ngạnh.

"Ai..."

Nam nhân than nhẹ, hạ thấp thanh âm.

"Lúc đó ngươi còn nhỏ, mỗi ngày thích đi theo ta, nãi thanh nãi khí gọi chú Ninh, khi đó còn bắt ta ôm mới có thể ngủ, mỗi lần ta về quân doanh, nãi nãi của ngươi luôn nói ngươi ngốc ngốc đứng chờ ở cửa ngóng ta trở về, có ngươi như vậy tim ta như thế nào không ấm áp.

Mỗi năm ta mới có thể về một lần, trở về nhà nhìn lão nhân gia cười hì hì cầm ảnh của ngươi gửi về, ta nhìn qua cũng thấy trong lòng ấm áp, thấy gương mặt quen thuộc tươi cười trong lòng ta cũng vui vẻ. Sau đó mỗi lần trở về chuyện đầu tiên chính là nhìn ảnh chụp của ngươi, dần dần dưỡng thành thói quen, ta vẫn luôn không rõ đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy mỗi lần trở về tưởng tượng đến có thể nhìn thấy ảnh của ngươi liền thấy rất cao hứng. Cho đến một lần, thấy một bức ảnh có một nữ hài tử đứng bên cạnh ngươi cười thẹn thùng, ngươi còn đỏ mặt nhìn lén nữ hài kia. Tức khắc trong lòng ta cảm thấy hụt hẫng, giống như là đánh mất đồ vật thuộc về ta, bảo bảo của ta cách ta càng ngày càng xa...."

Nam nhân vừa nói vừa nằm cạnh thiếu niên, ôm hắn đầy cõi lòng.

"Khi đó ta mới biết được, cảm giác ta đối với ngươi có gì đó không giống, không phải giữa chú và cháu, mà là du͙© vọиɠ chiếm hữu của một người nam nhân đối với người mình thích. Ta muốn nhìn thấy ngươi, nhưng ta sợ gặp ngươi, sợ mình xúc động sẽ thương tổn ngươi. Ta nghĩ như vậy là không đúng ta như thế nào có thể đối với ngươi.... cho nên ta đã kiềm chế, thậm chí hai năm ta không trở về một lần nào, sau đó mẹ gọi ta về, lần nữa nhìn lại đến ảnh chụp của ngươi, nhìn ngươi dần dần lớn lên, ngươi mỉm cười với ống kính nụ cười thật điềm mỹ, như dòng nước ấm áp hòa tan mọi thứ trong lòng ta. Chờ đến hiện giờ, rốt cuộc ngươi đã tốt nghiệp, ta đi đến nhà ngươi tìm ngươi, vừa vặn nghe nói ngươi muốn về đây, ta một phút cũng không dừng lại, tạm biệt đại ca đại tẩu đi đến nhà ga tìm ngươi, chờ đến kết quả ngươi một chút cũng không nhận ra ta, trong lòng ngũ vị tạp trần, buồn bã mất mát, lời nói đến miệng rồi cũng chỉ có thể nuốt trở vào, thấy ngươi ở trên xe ngủ làm ta không khỏi mê mẩn, muốn nếm thử một chút không muốn dọa ngươi, nào biết chỉ là hôn cũng khiến ta không thể kiềm chế được xao động trong lòng, kết quả muốn ngươi."

Nam nhân nâng cằm Tiêu Nam lên, nhìn hắn thâm tình:

"Tiêu Nam, ta thích ngươi."

Phản ứng của Tiêu Nam chậm nửa nhịp, nghe nam nhân nói một lúc lâu, dần dần mới biết được chú hắn đang tỏ tình, không nghĩ đến chú hắn thích hắn .... Ký ức khi còn nhỏ thật mông lung, trước kia ba mẹ rất bận, sẽ không ôm hắn ngủ, chỉ có một cái ôm ấm áp dày rộng...

"Ăn cơm thôi ~ ~"

Thanh âm của nãi nãi từ phòng bếp truyền đến.

"Ta muốn dậy. Ngô ~ ~ "

Tiêu Nam không dám nhìn nam nhân, nói nhỏ muốn đứng dậy, không nghĩ đến đột nhiên nam nhân hôn hắn, hắn chưa bao giờ có kinh nghiệm hôn môi giờ bị nam nhân hôn mỗi lần bá đạo như muốn tắt thở.

"Tiểu ngu ngốc, hô hấp bằng mũi."

Nam nhân khàn khàn cười nói.

"Chú hư...."

Tiêu Nam nỉ non, nam nhân lắng nghe, tiếng kêu quen thuộc không phải thanh âm mềm nọa trĩ linh của lúc trước, mà là thanh âm thanh thúy hơi mang chút từ tính của thiếu niên.....

"Chú hư, mỗi lần đều trộm đi ~ ~"

Vừa thấy hắn trở về tiểu thiếu niên đều khóc lóc oán giận, vừa nấc vừa kêu thật đáng thương, nam nhân đau lòng chưa kịp buông ba lô đã bế hắn lên, kiên nhẫn trấn an cho đến khi nhóc kia nín khóc mỉm cười.

Nhớ đến việc trước đây, hắn tâm ngứa liếʍ cắn chiếc cằm tinh xảo của thiếu niên, đầu lưỡi dày rộng duẫn hôn men theo đường cong của chiếc cổ duyên dáng, ngậm lấy hầu kết nho nhỏ nhẹ nhàng liếʍ láp.

"Ân ... Chú... không cần..."

Tiêu Nam không nhịn được rêи ɾỉ, hậu đình phía dưới có một chút hư không, cảm giác trước đó bị dị vật tràn đầy giờ chỉ có không khí len lỏi, cảm giác như vậy chính hắn cũng cảm thấy thẹn.

Thanh âm thiếu niên không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, nam nhân hận không thể lập tức ăn hắn. Nhưng lão nhân gia ở bên ngoài lại thúc giục, giờ không ra có khả năng sẽ đi vào gọi, nam nhân chỉ có thể chịu đựng du͙© vọиɠ, mặc quần vào cho thiếu niên. Còn vì cái gì mà hạ thân thiếu niên lại trần trụi, đương nhiên là do nam nhân cởi. Rửa sạch cho hắn, nhưng chỉ mặc áo cho hắn rồi kéo chăn che lại.