Đều nói sau khi thi đại học là được thoải mải nghỉ hè suốt mấy tháng, nhưng Đào Dụ Ninh thì không hề, cậu đang gặp trở ngại.
"Nếu không để em học lại."
"Em rất muốn học lại."
"Không được, anh đừng khuyên em."
"Dư Hiện anh nói xem, có phải em rất ngu ngốc không?"
Sau khi có kết quả thi đại học, điểm của Đào Dụ Ninh với Dư Hiện không chênh lệch bao nhiêu, hai người thi cũng không tệ, cảm thấy chắc chắn là sẽ được vào cùng trường, kết quả, cũng bởi vì thiếu "một chút ổn định", mà gặp sự cố.
Lúc ấy điền nguyện vọng, Đào Dụ Ninh dứt khoát copy nguyện vọng của Dư Hiện, rồi trực tiếp đem nộp, sau đó lại bị thầy giáo trả về nói chưa đánh số thứ tự kêu cậu bổ sung thêm, kết quả cậu ngốc, ghi sai nguyện vọng một, đánh theo số mà thầy giáo kêu bổ sung. Vậy nên, lúc hai người xem thông tin trúng tuyển đều cảm thấy bối rối.
Hai nơi đều là đại học trọng điểm, nhưng vấn đề là, một ở nam, một ở bắc.
Đào Dụ Ninh nói: "Em phải đi chết."
Dư Hiện: "Em bình tĩnh."
Dư Hiện làm cho Đào Dụ Ninh bình tĩnh, nhưng thật ra chính hắn mới là người bất bình tĩnh, đối phương thi tốt hắn rất hài lòng, ai ngờ, vui quá hoá buồn.
"Thật, em sẽ nói với mẹ, em học lại thi lại, không sao." Đào Dụ Ninh tức đến nổi mắt cũng đỏ, cậu giận bản thân mình, đã ngốc rồi mà còn bị mù, "IQ của em là 135 cơ mà, sang năm em sẽ là học đệ của anh."
"Thôi đi." Dư Hiện kéo cậu, "Năm nay em thi rất tốt, việc gì phải khổ sở như vậy."
Mặc dù Đào Dụ Ninh nói mình học lớp 12 không hề cảm thấy gian khổ một chút cũng không mệt, nhưng mà, không phải tình huống bắt buộc, không ai muốn trở về học lại một năm cả.
Dư Hiện cảm thấy mình không nên ích kỷ như vậy.
"Cũng tốt." Dư Hiện cười khổ nói, "Thời gian thử thách tình cảm của bọn mình đã đến."
Đào Dụ Ninh rầu rĩ không vui suốt buổi, lúc hai người vụиɠ ŧяộʍ ở nhà làm chuyện xấu hổ cũng không có hứng thú.
Dư Hiện bị cậu làm cho không biết nên cười hay khóc, cầm lấy vật nhỏ mềm oặt nói: "Nếu em vẫn cứ như vậy, thì anh thấy chuyện chia tay của bọn mình cũng không còn xa."
"Không được." Đào Dụ Ninh nói, "Em chính là The Chosen One*, ngủ xong rồi muốn vứt bỏ em, sẽ gặp phải báo ứng."
*The Chosen One (天选之子): Có thể hiểu đại loại bạn Ninh xem mình là một người đặc biệt, phản bội cậu ấy sẽ phải trả giá đắt.
Dư Hiện cười cậu: "Không phải anh muốn vứt bỏ em, em nhìn lại em đi, bọn mình đã như vậy mà em vẫn còn mềm oặt ra đó, này là em muốn vứt bỏ anh chứ?"
Hắn vừa nói như thế, Đào Dụ Ninh bĩu môi.
"Em đấy." Dư Hiện thở dài, ôm lấy cậu, "Không được như vậy, ngã một lần sẽ khôn lên, cứ xem như đây là một bài học."
"Nhưng bài học này lớn quá." Đào Dụ Ninh cọ vào lòng ngực của hắn, "Em quá thê thảm."
"Thật sự rất thê thảm luôn đó." Đào Dụ Ninh tiếp tục cọ, "Vất vả lắm mới lên đại học, để có thể mặc sức như vầy rồi lại như vầy, vậy mà, bởi vì em qua loa nên em với người yêu của em phải yêu xa, em quá thảm rồi."
"Luyến tiếc anh vậy sao?" Dư Hiện cũng luyến tiếc cậu.
Từ khi hai người bắt đầu, mỗi ngày cả hai dường như đều ở cùng nhau đến phát chán, lúc này đột nhiên lại phải tách ra, ai chịu cho nổi?
Đào Dụ Ninh ít khi mạnh miệng: "Ừm, tiếc."
Cậu sờ sờ Dư Hiện: "Luyến tiếc mắt mũi miệng hầu kết cả rốn cả đinh đinh cả ngón chân của anh."
*Đinh đinh: Cây đinh của bạn Dư á =))
Dư Hiện nở nụ cười: "Còn gì nữa không?"
"Tóc tai lông chân móng chân."
Dư Hiện dùng sức hôn cậu một cái: "Sao em lại đáng yêu như vậy."
Đào Dụ Ninh đáng yêu đang muốn hận chết mình, nếu không phải do cậu ngu ngốc, hai người bọn cũng đâu đến nổi như vậy.
"Dư Hiện." Đào Dụ Ninh yếu đuối nói, "Anh giận em không?"
"Giận lắm." Dư Hiện nói, "Anh sắp tức chết luôn rồi."
"Vậy sao anh không nổi nóng với em?"
"Nổi nóng thì có tác dụng gì?" Dư Hiện bóp chóp mũi của cậu, "Nổi nóng với em xong còn phải dỗ, anh mệt lắm."
Đào Dụ Ninh thở dài, sờ hầu kết của Dư Hiện: "Người anh em này, anh thật tình cảm."
Dư Hiền nhìn hai mắt đỏ bừng của cậu: "Bảo bối, em thật nhạy cảm."
Hai người đều cười, loi nhoi như vậy, "vật nhỏ" kia của Đào Dụ Ninh cũng đứng lên.
"Bọn mình hãy quý trọng ngày nghỉ này đi." Đào Dụ Ninh nói, "Đến khi lên đại học không được gặp mặt nhau, chỉ có thể ăn chay."
Đào Dụ Ninh không thích ăn chay.
Đào Dụ Ninh với Dư Hiện trải qua một mùa hè không thẹn không xấu hổ, lâu lâu lại trải nghiệm "thú vui của người lớn" một chút.
Gần tới khai giảng, Đào Dụ Ninh lại bắt đầu than thở.
"Em hận."
"Ừ."
"Em giận."
"Ừ."
"Em phiền lòng."
"Ừ."
"Cái đầu này của em, chắc chắn không phải IQ 135 đâu."
"Cũng không hẳn." Dư Hiện nói, "Chỉ có mắt của em là không được tốt cho lắm thôi."
Đào Dụ Ninh cắn hắn: "Em rất lo lắng, em không muốn xa anh."
"Con người ta luôn phải tự học cách trưởng thành."
"Cái rắm í." Đào Dụ Ninh nói, "Em không cần."
"Em qua bên đó, phải để ý mình một chút." Dư Hiện lo lắng vân vê mặt cậu.
"Để làm gì?"
Dư Hiện: "Nhìn em đáng yêu như vậy, nếu có nam nữ già trẻ theo đuổi em, em phải quả quyết từ chối, nói cho bọn họ biết là em đã có chồng rồi."
"Dạ rõ." Đào Dụ Ninh nói, "Em còn phải nói cho bọn họ biết chồng em có cái kia vừa dài vừa thô lại còn lợi hại."
"Chậc, không biết xấu hổ."
"Anh có biết em nói "cái kia" là cái gì không?" Đào Dụ Ninh cười hắn, "Sao anh lại đê tiện như vậy hả? Em nói nhà anh có cây gậy bóng chày, đánh người rất là đau luôn!"