Chương 9: Có người nghe bọn họ làʍ t̠ìиɦ, cô càng thêm mẫn cảm (h+)

“Còn muốn chia tay với anh không?” Phong Kình bóp eo cô, hoa huyệt kẹp chặt khiến anh di chuyển có chút khó khăn.

Anh đánh lên mông cô, “Thả lỏng, kẹp chặt như vậy!”

“Ưʍ...” Giờ phút này, Tô Oánh cũng không biết vấn đề nào ở đâu nữa, đại não cô điên cuồng rung động, theo đuổi những cao trào và kí©h thí©ɧ, tư thế cưỡi ngựa giúp Phong Kình đâm vào rất sâu, trong những động tác chọc ra rút vào này, tiểu huyệt của cô cũng run rẩy không ngừng, mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ, tham lam muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của anh bắn vào trong cơ thể của cô.

Nhưng cự vật kia không bị ảnh hưởng chút nào, mãi vẫn không thỏa mãn cô.

“Ưm, thật nóng...” dưới sự cọ xát của anh, Tô Oánh cao trào.

Trong đầu như có thứ gì đó nổ tung, nước mắt sinh lý của Tô Oánh chảy ra, đau đớn cũng không để ý, chỉ có côn ŧᏂịŧ đang nảy lên trong cơ thể cô.

Phong Kình vẫn không dừng lại, động tác chỉ chậm đi một chút, anh cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú đỏ tươi của cô.

“A ... a â.....”

“Ân a.... Lại vào nữa... Thật lớn...” nhục huyệt không biết thỏa mãn chặt chẽ bao vây côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, Tô Oánh cũng phối hợp theo, vặn vẹo cơ thể, để côn ŧᏂịŧ của anh đâm vào chỗ sâu hơn.

“A â... Đâm đến rồi.... ưʍ...” Tô Oánh vừa mới cao trào, thân thể phi thường mẫn cảm, trước ngực lại bị người đàn ông liếʍ mυ"ŧ, giống như muốn đem sữa bên trong hút ra.

“Anh đừng lo lắng, Oánh Oánh nói với tôi muốn đi toilet, để tôi đi xem thử.”

“Mau đi tìm cô ấy về đây, tôi sợ cô ấy nghỉ quẩn, dù saa cũng là nhân vật cô ấy cố gắng đã lâu mới có được.”

“Tôi biết rồi, Lục ca anh đừng lo lắng, tôi lập tức đi xem.”

....

Đầu óc của Tô Oánh giống như đột nhiên trở lại, cô che miệng mình lại, hoảng sợ nhìn xung quanh.

Cô có chút ảo não, mình thật sự đã bị nɧu͙© ɖu͙© chế ngự tâm hồn và thể xác.

Phong Kình cũng nghe thấy thanh âm bên ngoài, anh nhìn vẻ mặt ảo não của Tô Oánh, uy hϊếp nheo mắt lại, anh đâm vào bên trong, để côn ŧᏂịŧ cắm đến chỗ sâu hơn.

Tô Oánh liền che miệng lại, sợ mình phát ra âm thanh, nhưng Phong Kình không thèm để ý, vẫn tiếp tục thao, côn ŧᏂịŧ không ngừng chọc vào chỗ mềm mại trong hoa huyệt.

Anh còn cắn đầṳ ѵú của cô, cảm giác đau đớn và sung sướиɠ dưới thân cùng tấn công vào ý chí của Tô Oánh.

“Mùi WC thật ghê quá.” Tần Duyệt nhìn vào bên trong, chỉ có một phòng WC đóng lại, còn lại đều không có người.

“Oánh Oánh cậu ở đâu?”

“Oánh Oánh?”

Tô Oánh hoảng sợ mở to mắt, tiểu huyệt bị đâm sướиɠ, chỗ kết hợp của hai người đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt nhẹp.

Cô nhìn qua thân dưới, dùng sức che miệng lại, chỉ thấy côn ŧᏂịŧ xanh tím to lớn của anh và nhục huyệt hông nhạt của mình đã tạo thành một hình ảnh kí©h thí©ɧ thị giác, anh không ngừng chuyển động, hoa huyệt đỏ hồng hơn, sau đó côn ŧᏂịŧ lại đâm vào.

Thịch thịch thịch...

“Chào cô, cho hỏi, cô có nhìn thấy một diễn viên mặc váy vũ nữ màu đỏ không?”

Tần Duyệt gõ cửa toilet, nước mắt đảo quanh hốc mắt của Tô Oánh, thân dưới bị nam nhân va chạm mãnh liệt, anh còn đâm sâu vào bên trong hơn.

Lúc Tô Oánh trừng anh, ngón tay thon dài của Phong Kình liền xoa nắn âm đế của cô, làm tiểu hạch run rẩy liên hồi.

Đó là địa phương mẫn cảm nhất của cô, bây giờ lại bị anh tra tấn, Tô Oánh thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng.

Cô cắn chặt răng, không cho mình phát ra âm thanh, dâʍ ɖị©ɧ trào ra không ngừng, làm ướt lông mao của Phong Kình.

Trong không khí có hương vị của hai người, sắc mặt Tô Oánh đỏ bừng, khóe mắt đọng nước, hy vọng Tần Duyệt nhanh đi đi, vì cô ấy ở cửa mà thân thể cô càng thêm chặt chẽ, hút đến nỗi da đầu Phong Kình tê dại.

“Cô có cần hỗ trợ không?” Tần Duyệt đứng ở của nghe thấy thanh âm lạ, không lẽ bị tiêu chảy?

Khụ khụ khụ...

“Nếu cô không thấy, vậy tôi đi trước.” Tần Duyệt có chút ngại ngùng, nếu có người quấy rầy mình, bản thân cô ấy cũng không đi được, cô ấy hiểu rõ mà.

“Thế nào? Tô Oánh không có sao?”

“không có, chắc đã lên phòng nghỉ rồi.”

“Tôi đi tìm xem, nếu cô tìm thấy cũng báo cho tôi.”

“Ok.”

...

Thanh âm hai người càng lúc càng xa.

“Tiểu tao hóa! Có người nghe liền sướиɠ như thế! Sắp kẹp gãy anh rồi!” Phong Kình thật tức giận, thay đổi vị trí với cô, để cô đối mặt với bồn cầu, rút côn ŧᏂịŧ to dài ra, run rẩy cọ xát lên cúc huyệt.

Nơi đó đã được dâʍ ɖị©ɧ làm ướt.

“Không cần, Phong Kình...” Tô Oánh có phần sợ hãi, nơi đó Phong Kình mơ ước đã lâu, cô vẫn luôn không cho phép anh động đến.

Tô Oánh sốt ruột đứng lên, lại bị anh ấn về.

“Đừng lộn xộn, em biết tình tình anh không tốt.” ngữ khí Phong Kình rất không tốt, anh đánh lên mông cô một cáu, da thịt trắng nõn liền có năm dấu ngón ta.

“Để xem em còn câu dẫn ai!” Phong Kình nhìn cúc huyệt của cô, vừa tra tấn cô lại tra tấn mình, anh đem côn ŧᏂịŧ cắm vào.

Cửa động liền căng ra, hoa môi mở ra hai bên, gắt gao ép chặt anh, côn ŧᏂịŧ khó khăn di chuyển.

Hai bộ phận phù hợp đến lạ, cúc huyệt bao vây dươиɠ ѵậŧ, hai quả trứng đã ướt đẫm nước.

“A... sâu quá!” Tô Oánh bị đâm sâu đến sung sướиɠ, cảm giác đc lấp đầy khiến cô không kiềm chế được.

Qυყ đầυ nóng bỏng đâm vào tử ©υиɠ nhỏ bé của cô, giống như điện giật, hoa huyệt liền trào ra 1 đợt dâʍ ŧᏂủy̠, tưới lên qυყ đầυ.

Khóe mắt Tô Oánh hồng nhẹ, thân thể run rẩy không thôi

“Ân a.... a.... Đừng cử động...” rốt cuộc, Tô Oánh không nhịn được phải hét lên, qυყ đầυ nghiền lên hoa tâm của cô, cổ tử ©υиɠ vừa ngứa vừa sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ đánh úp không ngừng,

Đia phương mềm mại nhất bị thao làm, Tô Oánh càng không có sức lực, cô chỉ có thể ngửa người ra sau, Phong Kình một tay ôm eo cô, tay kia lại xoa nắn vυ" của cô.

Anh hôn lên tấm lưng trắng nõn của cô, lưu lại những vết xanh tím.

“A.. Phong Kình... Quá sâu... Chậm chút...” cả người Tô Oánh mềm nhũn, chỉ có thể kêu a a

“Bị dươиɠ ѵậŧ cắm đến nỗi hết sức?” Phong Kình bẻ tiểu cúc huyệt ra, đôi mắt có chút nóng, đó là nơi anh luôn muốn làm, nhất định càng chặt hơn tiểu huyệt.

Chỉ là nữ nhân này....

Anh khẽ cắn môi, to tiếng nói, “Làm chết em, cho em đi câu dẫn người khác, chỉ có anh được thao em thôi! Tiểu âʍ ɦộ này chỉ có thể bao bọc dường vật của anh! Có nghe thấy không!”

Anh đánh lên mông cô, côn ŧᏂịŧ không ngừng đâm vào hoa huyệt.

Trong lúc anh tức giận, dươиɠ ѵậŧ liền đâm đến miệng tử ©υиɠ, cắm vào địa phương mềm mại.

“A a a...” Tô Oánh bị thao đến run rẩy, chóp mũi đỏ bừng, vừa thê thảm vaufw xinh đẹp, côn ŧᏂịŧ thô to thật sự quá tra tấn người, cô khóc lóc xin tha, “Ô ô ô... Lão công lớn quá, chậm chút.... Ô ô, a a... Phong Kình....”

“A a... Quá sâu, quá lớn...”