Quyển 1 - Chương 19
Bóng đêm như mực, Thừa Kiền điện ánh đèn u ám. Thị nữ, nội thị đều đứng ở ngoài cửa, không dám đi vào. Mọi người, ngay cả đại tổng quản Thạch Toàn Nhất cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sau khi Hoàng hậu nương nương rời khỏi Thừa Kiền điện, bị Hoàng Thượng phạt cấm cung, từ nay về sau không được bước ra khỏi cửa Chiêu Dương điện nửa bước. Từ đó đến giờ bất quá mới chỉ mấy canh giờ, tin này đã truyền đi khắp ngách to ngõ nhỏ trong cung.”
Bách Lý Hạo Triết ẩn trong góc tối, thản nhiên nói: “Thẩm thúc, người vừa lòng với kết quả như vậy chưa?” Lòng Hắn không có nửa điểm vui sướиɠ, chỉ có một mảnh trống rỗng, lạnh lẽo, giống như vĩnh viễn không thể vãn hồi. Vẻ mặt khi nàng rời đi, giống như là mãi mãi xa nhau, nhìn hắn, không có một tia ai oán, tất cả chỉ là áy náy. Hắn nắm hai tay, đáy lòng dâng lên lạnh giá, giống như hàn băng từ đáy địa ngục tràn đến, chỉ sợ không còn có một ngày ấm áp nào.
Cho đến bây giờ nàng vẫn không có biết. Năm đó kẻ hủy đi trong sạch của nàng, chính là hắn! Ngày thường nàng sợ hãi, tuy rằng che giấu vô cùng tốt, nhưng hắn luôn có thể cảm nhận được. Thậm chí có đôi khi khi hắn ôm con, hắn không chỉ một lần cảm thụ được nàng sợ hãi. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi kia, ánh mắt tránh né kia, cụp thấp mí mắt ——— có đôi khi, hắn rất muốn ôm nàng vào ngực, nói cho nàng hết thảy, chính là hắn không có làm. Sao hắn có thể nói ra hắn đã làm những chuyện đó với nàng?
Rất nhiều năm trước, cũng là buổi tối tối đen như hôm nay. Hắn trốn ở góc phòng trong cung khóc. Từ khi hắn biết nhận thức tới giờ, hắn chỉ cô đơn một mình. Thị nữ, nội thị tuy rằng rất nhiều, chính là bọn họ luôn cách hắn rất xa. Lúc ấy, Thẩm thúc xuất hiện trước mặt hắn với thân phận nội thị. Ông ấy không giống với những nội thị khác, sẽ kể chuyện cổ tích cho hắn nghe, dẫn hắn đi chơi, chơi trò gà con trốn đại bàng ——— tất cả những việc mà phụ hoàng thường làm với đại ca, ông ấy sẽ cùng hắn chơi. Ông ấy còn dạy hắn thái độ làm người, đối nhân xử thế, làm thế nào lấy lòng phụ hoàng cùng mẫu hậu nương nương —— ở trong cảm nhận của hắn, Thẩm thúc còn thân thiết hơn so với phụ hoàng.
Đoạn ngày kia là những nngày vui vẻ nhất từ khi hắn sinh ra. Tận đến khi hắn tiếp nhận lễ trưởng thành, cuộc sống của hắn bắt đầu đảo lộn rung trời chuyển đất. Ngày nào đó, Thẩm thúc kể cho hắn nghe chuyện về mẫu thân. Thì ta Thẩm thúc là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên của mẫu thân hắn. Sau khi mẫu thân hắn vào vương phủ ông ấy cũng đi theo vào vương phủ. Vốn bọn họ đã ước hẹn, chờ hết ba năm bán thân, họ sẽ về nhà thưa với cha mẹ thành thân.
Thế nhưng sự tình sau đó xuất hiện biến hóa, lục Vương gia lúc đó cũng chính là Cảnh Nhân đế sau này nhìn trúng mẫu thân của hắn, một mực nạp bà làm thiếp. Thẩm thúc vẫn làm kẻ canh giữ ở vương phủ, vẫn ngầm chiếu cố. Trong vương phủ, thê thϊếp như mây, mẫu thân hắn là người ít có cơ hội được sủng ái nhất, thường xuyên bị khi dễ, cuối cùng chết dưới tay của Nguyễn Ngọc Cẩn —– người mẫu hậu mà hắn vẫn cho rằng luôn yêu thương hắn.
Thẩm Nặc Trù nhìn hắn nói: “Triết nhi, con đang trách ta sao?” Không có tiếng trả lời ông, không khí chính là lặng im. “Kế hoạch hơn 10 của chúng ta, vất vả bước đi từng bước, chẳng lẽ ngươi đều đã quên sao?” Bách Lý Hạo Triết âm thầm nắm chặt tay, nói: “Nhưng Nguyễn Ngọc Cẩn cũng đã muốn đã chết. Sớm đã xong hết mọi chuyện ! Hôm nay ngươi không nên bức ta lựa chọn?” Lúc trước hắn không nên đáp ứng kế hoạch của Thẩm thúc, lợi dụng nàng. Chính là lúc ấy thứ hắn biết được chỉ là tên của nàng mà thôi, cũng giống như rất nhiều người lúc đó, chỉ biết là nghe đồn thiên kim của nguyễn Tể tướng dung mạo thanh lệ thoát tục, tao nhã quý phái động lòng người. Căn bản ngay cả một lần cũng chưa từng gặp.
Mãi cho đến ngày mừng thọ 50 tuổi của Nguyễn Ngọc Cẩn hôm đó, hắn mới lần đầu tiên gặp được nàng. Dung mạo nàng quả là rất động lòng người, mắt loan lấp lánh, cười duyên quý phái. Đứng bên cạnh mấy hoàng muội kiêu sa đài các, không có nửa điểm kém cỏi. Ngược lại càng thêm thanh nhã nổi bật. Ngay cả hắn cũng kìm lòng không đậu mà liếc nhìn nàng mấy lần.
Kỳ thật lúc đó, hắn sớm đã cùng Thẩm thúc bày ra cục diện. Chính là không nghĩ tới con mồi vượt xa dự đoán của hắn, nhìn thấy nàng cười thanh nhã đáp lời Nguyễn Ngọc Cẩn hỏi, bên má xuất hiện lúm đồng tiền, giống như một cái lại một cái bẫy, hấp dẫn người ta rơi vào trong đó. Hắn thậm chí còn có thể cảm giác được đại ca cùng tứ đệ cực có hứng thú với nàng, không ngừng liếc mắt nhìn nàng.
Sau đó đúng theo kế hoạch hắn chiếm được nàng, cũng ngày hôm sau thỉnh cầu phụ hoàng chỉ hôn. Tất nhiên hắn nắm chắc ý nghĩ của Nguyễn gia. Nếu bước đầu tiên không được, Nguyễn gia cự tuyệt mà nói, hắn sẽ thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch. Cùng phụ hoàng nhận tội “Rượu say thất lễ”, vô tình xâm phạm nàng. Nhưng không có đợi đến bước thứ hai, Nguyễn gia đã đồng ý hôn sự. Sau đó, thông qua nàng hắn chiếm được tín nhiệm cùng trợ giúp của Nguyễn Ngọc Cẩn, thành công đoạt được ngôi vị thái tử.
Mãi cho đến ngày xảy ra binh biến, ở trong phủ nàng rúc vào trong ngực hắn, lưu luyến không cho hắn rời đi. Hắn sao nỡ bỏ được! Từ sau khi có nàng, cuộc sống của hắn mới có cảm giác ấm áp hạnh phúc. Cho dù là muộn thế nào mới hồi phủ, hắn luôn biết có một người, vẫn ở trong phòng chờ hắn trở về. Nghĩ tới lòng cũng dâng lên cảm giác thỏa mãn, cụ thể không thể nói rõ đó là cảm giác gì, nhưng luôn tràn đầy.
Tận đến một khắc khi nàng quay đầu rời đi kia, hắn mới chân chính hiểu được, thì ra hắn để ý đến nàng như vậy, so với hắn nghĩ còn sâu sắc hơn. Nếu không phải để ý đến nàng, hắn sẽ không bởi vì muốn trì hoãn sự phát triển của đứa bé mà dùng thuốc cấm của Tây Vực để trì hoãn ngày chào đời của thai nhi, để không cho bất luận kẻ nào hoài nghi, lại càng không muốn cho nàng quá mức lo lắng đến mức ngay cả thuốc bổ cũng không dám uống, gầy yếu tiều tụy. Nếu không để ý nàng, hắn đã sớm chuẩn y tấu chương của thái phó, đầy đủ hậu cung —–
Thẩm Nặc Trù chậm rãi nói: “Ta đã nhượng bộ rồi, không có bỏ Nguyễn Vô Song. Con cũng phải thực hiện lời hứa của con với ta, từ nay về sau, không bao giờ . . . được phép gặp nàng nữa.” Ấn theo kế hoạch ban đầu, Nguyễn Vô Song đã sớm bị diệt trừ, nếu nàng không đi, sao có thể đem Nguyễn gia nhổ tận gốc. Chính là kế hoạch cản không nổi biến hóa. Ông ta thật không ngờ tới, thời gian mới hơn một năm, Triết nhi đã không chịu xuống tay với Nguyễn Vô Song. Mặc cho ông có khuyên bảo thế nào, lấy lòng hay uy hiếp ra sao, nhưng vẫn không cách nào làm cho hắn động đến Nguyễn Vô Song cho dù chỉ là một cọng tóc.
Ông dùng trăm phương nghìn kế xui khiến nhóm triều thần đề nghị Triết nhi nạp phi. Cũng không quản ngàn dặm xa xôi về tận Giang Nam tìm về một nữ tử có dung mạo giống Nguyễn Vô Song đến sáu, bảy phần — Doãn Thủy Nhã. Chỉ tiếc, Triết nhi vẫn là không thể vong tình với Nguyễn Vô Song! Chỉ có thể vắng vẻ nàng hơn ba tháng một chút, đã không thể kiềm chế mà đi đến Chiêu Dương điện. Có đôi khi ông suy nghĩ nhưng mãi không hiểu nổi rốt cuộc Nguyễn Vô Song cho hắn ăn bùa mê thuốc nú gì mà khiến cho kẻ xưa nay lãnh đạm như Triết nhi lại hết lần này đến lần khác mê đắm nàng.
Bách Lý Hạo Triết không nói gì, vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, giống như một cây cột. Thẩm Nặc Trù ôn nhu nói: “Triết nhi, đại trượng phu sợ gì vô thê? Trời đất bao la, mỹ nữ như mây. Chỉ cần ngươi thích, ngươi có thể tận tình chọn lựa! Chính là mẫu thân ngươi? Trên đời chỉ có một. Mà nàng cũng đã vĩnh viễn mất ——- không có nhìn thấy ngày ngươi đăng cơ ngôi vị hoàng đế, cũng không có biện pháp hưởng thụ vinh hoa phú quý vốn thuộc về nàng——” Sao ông có thể trơ mắt nhìn Triết nhi cùng kẻ thù yêu thương nhau? Không, ông tuyệt đối không cho phép. Cho dù dùng hết mọi thủ đoạn, ông cũng phải trừ bỏ Nguyễn Vô Song.
Bách Lý Hạo Triết quay đầu theo dõi ông ta, lạnh lùng thốt: “Không cần nói nữa. Mẫu thân ta sớm đã mất, Nguyễn Ngọc Cẩn cũng đã chết. Tất cả mọi chuyện dừng ở đây đi. Ta đáp ứng với thúc, chỉ cần thúc không chạm đến nàng, về sau ta tuyệt không gặp lại nàng —–” một hồi lâu mới nói: “Nhưng mà, Thẩm thúc, nếu là thúc còn dám có ý niệm hại nàng trong đầu, ta nhất định ——-” ngừng lại, không có nói tiếp nhưng hắn hiểu Thẩm thúc nhất định hiểu được ý tứ của hắn.
Không khí vô cùng tịch mịch, Thẩm Nặc Trù không có đáp lời. Hắn nhắm hai mắt lại nói: “Thẩm thúc, chuyện hôm nay, thúc đừng tưởng rằng ta không biết! Nếu không phải có thúc làm chỗ dựa, Tô Khinh Hồng có to gan cỡ mấy cũng không dám đem chuyện này nói ra trước mặt ta ——— việc hôm nay, ta có thể không truy cứu nữa! Nhưng nếu lại có lần thứ hai mà nói, thúc đừng trách ta không niệm tình cảm nhiều năm!” Tâm báo thù của Thẩm thúc sâu như thế, nếu không phải hắn cứng rắn có lẽ đã không thể ngăn nổi kế hoạch báo thù của ông ấy.
Hắn đã không thể tiếp tục thực thi kế hoạch năm đó nữa. Hắn không thể xuống tay được với nàng và người thân của nàng nữa rồi. Cho dù hắn và nàng có mối thù truyền kiếp, hắn không thể ở bên cạnh nàng, vì vậy điều hắn có thể làm chỉ là cách xa nàng, không gặp nàng nữa. Nhưng chỉ cần biết rằng nàng còn ở đó, ở một nơi gần với hắn, ít nhất trái tim hắn vẫn còn một mảnh yên bình. Nếu nàng không còn ——- nàng không còn ——- hắn thật sự không thể tưởng tượng được ——- hắn tuyệt đối cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Sắc mặt Thẩm Nặc Trù không chút thay đổi chỉ lên tiếng: “Được!” trả lời. Ông đã sớm đoán ra tình huống hiện tại. Lúc trước, khi Nguyễn Ngọc Cẩn bị bệnh nặng ông đề nghị trừ bỏ Nguyễn Vô Song. Phản ứng lúc đó của Triết nhi đã khiến ông hiển phần nào. Từ khi đó bắt đầu, ông đã sai người thăm dò điều tra tất cả mọi việc liên quan đến Nguyễn Vô Song. Đương nhiên ông ta biết trước khi Nguyễn Vô Song nhập phủ đã mang thai, sinh lý đặc thù rõ ràng như vậy, chủa quản Thái Y Viện Tô Khinh Hồng nhất định biết rõ tường tận. Trải qua đủ loại thử, thế nhưng Tô Khinh Hồng không chịu hé răng nói một lời. Nếu không phải ông đe dọa nói chuyện Nguyễn Vô Song đã mang thai từ trước nói với ông ta hoàng thượng đã biết được chuyện này âm thầm sai ông điều tra thì chắc chắn không có chuyện Tô Khinh Hồng lo sợ mà nói ra tất thảy.
Ông lại sai người tra xét tất cả người thân cận bên cạnh Nguyễn Vô Song. Phát hiện từ lúc Nguyễn Vô Song vào vương phủ cho đến lúc nhập hoàng cung sinh nở cũng chỉ có bà vú Tôn sau khi Nguyễn Vô Song sinh hoàng tử xong là bị đuổi về Nguyễn phủ. Tuy rằng bên ngoài lấy danh là về quê dưỡng lão. Nhưng theo đạo lý mà nói, Nguyễn Vô Song mới sinh hạ hoàng tử, rất cần người thân cận có kinh nghiệm như bà vú Tôn này, thế sao lại đuổi bà ta về quê? Ông cảm thấy chuyện này có chút kỳ qoặc, phái người tra ra quê quán của bà vú Tôn, cũng đem người nhà của bà ta “mời” vào tù, lúc đó mới có thể ép bà ta nói ra cái gọi là “Chân tướng” : Trước khi Nguyễn Vô Song thành thân với nhị hoàng tử nàng ta đã sớm thất trinh.
Từ sớm ông ta đã an bài hết thảy vẹn toàn, nguyên bản cho rằng sau khi Triết nhi nạp phi, sẽ bỏ mặc Nguyễn Vô Song. Như vậy những bí mật mà ông ta nắm trong tay cũng không cần phải lôi ra làm gì. Kết quả là Triết nhi chỉ vẻn vẹn bỏ mặc Nguyễn Vô Song được có hơn ba tháng tháng ngắn ngủi không ngờ sau đó lại bắt đầu sủng hạnh nàng ta. Mà càng ngày lại càng nhiều, ông hật sự không thể nhịn được nữa . Nếu không ngăn cản, sợ hậu quả sẽ không thể khống chế. Cho nên hôm nay sai Tô Khinh Hồng chủ động hướng hoàng thượng ‘nhận tội’ cầu xin hoàng thượng tha thứ. Mà đã đến bước này có thế nào đi chăng nữa Triết nhi cũng phải từ bỏ Nguyễn Vô Song, cũng là đâm lao phải theo lao .
Chiêu Dương điện bao trùm bởi không khí tĩnh mịch, Nguyễn Vô Song ngồi cuộn mình trê tháp ngủ, ôm song chặt hai tay một hồi lâu mới tìm lại được chút lý trí, bối rối gọi: “Mặc Lan, Mặc Lan.” Mặc Lan vốn là thị hầu thân cận, thấy nàng thần sắc như tro tàn, không dám quấy rầy. Lúc này nghe nàng kêu to, vội hỏi: “Tiểu thư, có nô tỳ ạ!” Nàng biết từ sau khi nội thị đem tiểu thư từ điện Thừa Kiền của hoàng thượng đưa về, trong cung loan truyền tin tức tiểu thư đắc tội Hoàng Thượng, có thể sẽ bị phế đi ngôi vị hoàng hậu. Trong lúc nhất thời, ai lấy trong Chiêu Dương điện đều hoảng hốt vô cùng.
Nguyễn Vô Song vô lực dựa vào người nàng, chậm rãi đứng lên, cúi đầu nói: “Mau giúp ta mài mực, ta phải viết thư!” Lúc này nhất định phải viết một bức thư, báo cho phụ thân và ca ca, phòng ngừa vạn nhất. Lòng rối loạn, chỉ có thể qua loa viết một chút, đem thư đưa cho Mặc Lan, nói: “Mau, sai người đem bức thư này đến tận tay cha ta! Càng nhanh càng tốt!” Trong thư chính là dặn phụ thân cùng các vị ca ca phải cẩn thận, đừng để cho kẻ khác bắt được bất kỳ nhược điểm gì. Chuyện tình còn lại, thật sự không thể nói ra được. Nhưng tin tưởng sau khi phụ thân và các vị ca ca nhận được, cũng sẽ hiểu rõ được hoàn cảnh của nàng lúc này. Lúc này, Bách Lý Hạo Triết mới đăng cơ không lâu, phỏng chừng còn không dám lộn xộn phụ thân và ca ca. Nhưng bản thân mình phạm tội tày trời, nếu là không thêm phòng bị, ngay cả chuyện gia quyến bị tịch thu tài sản xử trảm cũng có thể xảy ra.
Sau khi Mặc Trúc lui ra, nàng giống như nguời bị rút sách khí lực, toàn thân vô lực ngã ngồi xuống. Suy nghĩ hỗn loạn. Cuối cùng hắn cũng biết rõ chân tướng. Hắn là kẻ cao cao tại thượng đứng trên cả thiên hạ, nhất định là bậc mà toàn dân kính ngưỡng. Nhưng bản thân nàng lại khiến hắn bị vấy bẩn không thể rửa sạch. Nếu là sớm một chút, chỉ cần một chút là tốt rồi, nàng là có thể thanh trong sạch bạch mà cho hắn —— chính là đã chậm ——– đời này hắn và nàng, rốt cuộc là vô duyên .
Nàng lấy ra một cái áo choàng của hắn, là triều phục thêu kim long màu xanh, quý giá cùng tinh xảo, những đường thêu đều là do những nữ nhân lành nghề xứ Giang Nam thêu lên, thường thường phải thêu tận 1 năm rưỡi mới xong một chiếc. Y phục của hoàng đế có người chuyên môn phụ trách, từ trước đến nay rất ít khi có ở tẩm cung của hậu phi. Nhưng trước đây ngày nào hắn cũng ở Chiêu Dương điện, cho nên ở đây thay quần áo nhiều lần.
Trên áo choàng còn có hương vị của hắn, mùi long đản hương tự nhiên. Chín chưng chín chiết mà thành, chỉ cần một giọt nhỏ, mùi thơm mấy tháng không hết. Ngón tay nàng chậm rãi lướt qua khuy ngọc, thời điểm nàng mới vừa vào vương phủ, hắn thích dùng xạ hương. Sau đó nàng mang thai, hắn mới không có dùng nữa.
Ngày ấy nàng thở dốc đẩy hắn ra, cách vài tầng sa liêm, bên ngoài đều là thị nữ, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng vừa quay đầu, nhận thấy có mấy sợi tóc bị cuốn lấy khiến cho nàng không cách nào động đậy nữa. Hắn cũng đã phát hiện ra, cúi đầu nhìn, cười khanh khách, thế nhưng tóc nàng lại bị cuốn vào nút áo triều phục của hắn.
Nheeo mắt nhìn nàng, đáy mắt tất cả đều là ý cười. Kéo tay nàng qua, vây quanh thắt lưng tinh tráng của hắn. Hắn cúi đầu, đang định giúp nàng gỡ mấy sợi tóc bị quấn vào lại tạo thành cảnh tượng ái muội kó tả. Nàng càng không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy mặt đã đỏ bừng như lửa cháy.
Sau đó, hắn gỡ mãi cũng không gỡ ra được. Liền gọi thị nữ, mang kéo tới. Nàng vùi mặt trong ngực hắn, chóp mũi khóe miệng đều là hơi thở của hắn, vô cùng thẹn thùng, không dám lộn xộn. Nghĩ thầm rằng mang kéo tới, chỉ cần cắt mấy sợi tóc ra là được. Nhưng hắn vẫn cứ xoay sở một hồi lâu, lâu đến mức nàng tưởng là cả đời.
Thật lâu sau, hắn mới ôn nhu nói: “Được rồi.” Nàng chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy hắn đang giúp nàng vén tóc. Nàng nhìn xung quanh một chút, cũng không có phát hiện ra tóc mình bị cắt ở đâu. Khó hiểu chuyển ánh mắt qua trước ngực hắn, lúc này mới hơi hơi lắp bắp kinh hãi, thế nhưng hắn lại phá hỏng triều phục, cắt mất cúc áo. Phải biết rằng, triều phục là Hoàng Thượng ban tặng, tượng trưng cho quyền uy cao nhất của Hoàng Thượng, không được phép phá hư. Nếu không cũng giống như mắc phải tội khi quân. Cho dù là hoàng tử, cũng tuyệt đối không được cả gan làm loạn như vậy.
Chỉ thấy hắn mỉm cười nói với nàng: “Được rồi!” Nến đỏ, đèn l*иg sáng tỏ ấm áp, nàng cơ hồ bị lạc trong nụ cười của hắn. Tay hắn năm ngón duỗi thẳng, từ từ giúp nàng vuốt tóc, ôn nhu đến mức nàng cảm thấy ngưa ngứa, từng sợi từng sợi vuốt thẳng vào nếp.
Nàng như là hóa thành tượng đá, nhìn chằm chằm quan phục màu xanh của hắn, chỉ cảm thấy có gì đó từ từ lan ra, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn —- giống như một viên hình tròn, không ngừng xoay tròn, kết lại tận đến khi thành một tảng lớn ———
Hóa ra đã qua lâu như vậy. Áo choàng này cũng không phải là quan phục ngày đó của hắn, cúc áo cũng không phải chiếc cúc áo ngày đó. Nhưng sao nàng lại cảm thấy hoảng hốt trống rỗng? Trống rỗng này chính là kéo dài cả đời sao.