Giờ phút này----vứt bỏ lời mật ngọt nồng đặm tình cảm của anh, một mình chịu đựng sự bạc tình vô nghĩa của hắn…..
@@---
Sau khi từ bệnh viện đuổi theo ra, An Nguyệt Lê không hề nhìn thấy bóng dáng của Tưởng Niệm, hắn hoàn toàn hoảng loạn, sự mất mác chưa từng có giớ phút này lại theo đáy lòng xuất hiện, tựa như phát điên tìm trên mỗi một con đường, mỗi một con hẻm lân cận, luôn lớn tiếng kêu tên của cô.
Nhưng không có! Không có bóng dáng của cô! Rốt cuộc cô trốn đi nào nào rồi?
Gọi điện về nhà, cha nói hoàn toàn không gặp cô! Di động của cô cũng không gọi thông!
Không quan tâm đến câu hỏi của cha, chỉ nói với ông Tưởng Niệm trở về nhớ gọi cho hắn.
Đứng ở trên một con đường phía sau bệnh viện, đầu An Nguyệt Lê đổ dầy mồ hôi vô cùng ão não dùng tay phải ra sức vuốt cái trán trơn bóng của mình, dáng vẻ hối hận có phần làm người ta thương tiếc, tay trái bóp chặt, vẻ mặt vốn ôn hòa giớ phút này đã nổi giận đến cực điểm, ngẩng đầu lên đối diện bầu trời gầm nhẹ nói: “ Rốt cuộc tôi đã làm cái gì? Tôi làm sao có thể đánh mất cô ấy rồi? Tôi phải đi nơi nào để tìm cô ấy trở về? vì sao xảy ra chuyện thế này?”
Lúc này hắn chỉ muốn tìm thấy cô, giải thích với cô hắn không phải cố ý muốn gạt cô, hắn cũng không biết vì sao bọn họ chỉ uống chút rượu mà thôi, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện trên người Tiểu Miểu có những dấu vết ở bên cạnh hắn, hắn muốn cùng cô kết thúc mọi thứ.
Nhưng….nhưng lúc này hắn không tìm được cô, cái gì cũng giải thích không được.
‘Nếu có một ngày anh đánh mất em, anh sẽ mãi mãi mất đi em.’
Đó là lời cô đã nói, lúc đó ánh mắt cô cố chấp cùng nghiêm túc như thế, khiến hắn hoàn toàn tin tưởng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phụ lòng cô.
Mặc dù không phải hắn tự nguyện, nhưng chuyện đó cũng đã xảy ra!
Làm sao hắn có thể tạo ra chuyện như thế này? Làm sao hắn có thể không cẩn thận đánh mất cô như thế? Hắn quả thực cực kì khốn kiếp! cực kì đáng chết!
Người con gái đó là bảo bối mười năm của hắn! đó là cô gái hắn sẽ yêu thương cả đời! hắn làm sao nhẫn tâm(đành lòng)?
Nhìn cảnh vật xung quanh sắc màu tươi sáng hòa cùng tiếng cười nói gió mây của con người, An Nguyệt Lê nở nụ cười tự giễu, cố sức cười như thế, bả vai dày rộng cũng theo tiếng cười lúc lên lúc xuống, vẻ mặt bi thương, lúc này hắn chỉ cảm thấy cả thế giới của hắn sụp đổ, không còn người con gái có thể khiến tim hắn đập nhanh, thế giới của hắn đã không còn màu sắc, cái gì cũng không có, hắn không chỉ đánh mất cô, hắn còn đánh mất cả thế-giới.
“Nhìn lên anh ôm em trong ngực, nhìn lên giấc mộng có thể cho em sức mạnh, đừng chạy trốn tình yêu, đừng trốn tránh con tim, để em có thể kiên cường…”
Ở lúc hắn đang đau buồn, tiếng chuông êm tai vang lên từ trong túi quần.
Nghe được tiếng chuông quen thuộc kia, vẻ mặt An Nguyệt Lê lập tức trở nên có sắc thái, đó là tiếng chuông chuyên thuộc về điện thoại di động của cô, là cô! Là cô gọi điện thoại!
Có chút hưng phấn lấy điện thoại di động trong túi quần ra, sau khi nhìn thấy hai chữ ‘bà xã’, tim của hắn không ngừng nhảy thình thịch, nhanh chóng đưa điện thoại đến bên tai, An Nguyệt Lê không kiềm chế được la lớn: “Tưởng Niệm! em ở đâu! Em có biết anh tìm em khắp nơi không?”
Tiếp nhận cuộc gọi, không chờ đến người ở đầu dây điện thoại bên kia lên tiếng, An Nguyệt Lê đã có phần không kiềm được cảm xúc của chính mình, có trời biết! hắn sợ cô sẽ trốn mất tăm mất tích thế nào, có trời biết! hắn sợ sẽ không tìm thấy cô thế nào!
Cũng may, cô còn có thể gọi điện thoại cho hắn, đây không phải ý nói chuyện của mình còn có đường cứu vãn sao? Giữa hắn và cô sẽ không bởi vì một chút sự việc xen giữa này liền kết thúc, có đúng không?
“Anh là chồng của chủ nhân chiếc điện thoại di động này sao?” giọng nói rất xa lạ vang lên trong điện thoại, dường như là một giọng nói già nua, mang theo chút chút thở dốc, dường như là một cụ già vài chục tuổi.
An Nguyệt Lê nghe xong thì ngẩn ra, ánh mắt chỉ ngây ngốc nhìm chằm chằm cô bé ú ăn quà vặt ở phía đối diện kia, không phải cô! Rõ ràng dãy số là của cô mà? Người nói chuyện sao lại không phải cô? Xảy ra chuyện gì?