“Tại sao anh cứ cứng rắn muốn đi cùng tôi vậy?”
Người đàn ông trước mặt nghe cô hỏi thì khoanh tay trước ngực, trầm thấp cười một tiếng, “Đương nhiên là để mẹ cô biết chuyện cô theo tôi.”
Trần Chi không thể tin nổi nhìn anh, thấy anh không phải đang nói đùa mới chợt hiểu ra người này ác liệt bao nhiêu.
Cô bị anh bao~nuôi, đây là chuyện giữa bọn họ. Vậy mà Tư Dạ lại hèn hạ tới mức muốn vạch trần cô trước mặt mẹ mình.
“Anh cố ý.”
“Không sai, tôi chính là cố ý. Không biết nếu như bà ấy phát hiện ra con gái mình bị người khác bao~nuôi thì sẽ có biểu xem gì nhỉ.”
Giờ phút này, anh quả thật nóng lòng không đợi được muốn biết đáp án.
Trần Chi sợ anh sẽ cưỡng chế kéo cô đi bệnh viện, lập tức phản đối, “Tôi không đi.”
Chuyện cô bị bao~nuôi, cả thế giới đều có thể biết nhưng chỉ có mẹ và An Dĩ Thần là tuyệt đối không được biết. Đó là ranh giới cuối cùng của cô, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy bản thân còn lại một chút sạch sẽ.
Không thèm nhìn Tư Dạ, Trần Chi trực tiếp quay người lên tầng.
Trên mặt Trần Chi thì bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Hôm nay cô không tới bệnh viện, hy vọng mẹ đừng lo lắng thì tốt rồi.
Trần Chi lên giường từ rất sớm. Lúc Tư Dạ đi vào thì cô vẫn chưa ngủ nhưng vẫn giả bộ nhắm mắt, làm như mình đã ngủ rồi.
Tư Dạ đi tắm rửa trước rồi mới ra, lúc anh ngồi bên cạnh giường, cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngát. Cứ nghĩ rằng anh thấy cô ngủ rồi thì sẽ bỏ qua cho cô, nhưng ai ngờ ngay sau đó thân thể anh liền dính sát vào cô, bàn tay cũng ngả ngớn luồn về phía trước mơn trớn không có quy củ.
Cơ thể Trần Chi hơi cứng lại nhưng cô vẫn không mở mắt.
Tư Dạ cởϊ áσ ngủ của cô ra, đôi bàn tay to lớn nắm chặt hai bầu ngực tròn trịa của cô khiến hơi thở cô hồn loạn.
Biết mình không giả bộ tiếp được nữa, cô đành phải mở to mắt, thấp giọng nói, “Anh không đi ngủ hả?”
Tư Dạ kéo cơ thể cô lại gần, thuận thế đè lên trên người cô, “Đương nhiên phải làm xong rồi ngủ mới ngon.”
“.........”
Nụ hôn nóng bỏng của anh ập tới, không có một chút kẽ hở nào cho cô có cơ hội phản kháng. Trần Chi đành phải im lặng chịu đựng động tác của Tư Dạ, không phản kháng cũng chẳng nghênh hợp.
Làm một lần khiến cả người ướt đẫm mồ hôi, cô cảm giác cơn cảm của bản thân lại khá hơn nhiều.
Phát sốt, phải đổ mồ hôi thì mới nhanh khỏi. Thế nhưng phương pháp ra mồ hôi này lại khiến cô câm nín.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cô ăn sáng xong liền đi mua một cái điện thoại di động sau đó mới chạy tới bệnh viện.
Vừa vào đã nhìn thấy dưới mắt mẹ cô có quầng thâm nhàn nhạt. Trái tim Trần Chi nhói đau, cảm thấy cực kỳ khổ sở.