“Quả nhiên là anh… Em biết rằng anh đã trở lại.”. Cô đã từng nghi ngờ người mà cô nhìn thấy đêm đó có phải là anh hay không, nhưng giờ đây cô đã chắc chắn đó là sự thật. An Dĩ Thần thực sự đã trở về Trung Quốc và bây giờ đang đứng ở trước mặt cô. An Dĩ Thần nắm chặt tay cô, nhìn xung quanh với ánh mắt dò xét, biết rằng đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
“Tiểu Chi, đi với anh, anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi em.”Anh ấy dắt tay Trần Chi đi ra ngoài. Tư Dạ ở đằng kia uống cạn ly rượu trong tay của mình chỉ bằng một ngụm, đưa ly cho một người bên cạnh rồi sải bước tiến về phía bọn họ. “Chờ đã.”Anh nắm tay Trần Chi và gọi họ. An Dĩ Thần quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.
“Cậu An, cậu định đưa người phụ nữ của tôi đi đâu vậy ?”. Đôi môi mỏng của Tư Dạ khẽ nhếch lên, không nhanh không chậm mở miệng nói. Trần Chi như bị ngàn mũi kim đâm, trái tim cô trở nên đau đớn. Một sự bối rối và nghi ngờ lóe lên trong mắt An Dĩ Thần, anh ấy nhanh chóng phản ứng lại đối với những gì anh Tư Dạ nói.
Anh ấy nhìn Trần Chi, giọng nói vẫn bình thản, khiến người ta không phân biệt được cảm xúc của anh ấy.
“Tiểu Chi, anh ta là gì của em …”.
“Người đàn ông của cô ấy .”Tư Dạ trả lời thay cho Trần Chi. Trần Chi khẽ cắn môi, ngước mặt nhỏ nhắn cười với An Dĩ Thần: “Đúng vậy, lời anh ta nói là đều là sự thật, em là… người phụ nữ của anh ta.”. Cô sẽ không ngốc nghếch đi cãi lời Tư Dạ nữa, lần trước lời cảnh cáo anh đưa ra cũng đủ để cô nhớ suốt đời. Thật sự, cô vốn là người phụ nữ của anh . . . . . .
Nhưng tại sao khi trực tiếp thừa nhận, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu như vậy? Là bởi vì cô không muốn An Dĩ Thần biết sự thật sao? Trần Chi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy suy nghĩ phức tạp trong mắt anh ấy. Tư Dạ cong lên khóe miệng hài lòng, kéo Trần Chi về phí anh, thành công tách tay của hai người ra.
Anh vòng tay qua vai cô, tư thế thân mật, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, hài lòng : “Cậu An và Trần Chi là người quen cũ?”. An Dĩ Thần không trả lời anh, ánh mắt thâm thúy không ngừng đặt vào người Trần Chi, như thể để nhìn ra điều gì đó trên khuôn mặt của cô. Anh nhìn thấy sự lo lắng và căng thẳng trên khuôn mặt của Trần Chi.
Sau một hồi lâu, anh ấy mới nhìn về phía Tư Dạ, vẻ mặt của anh ấy đã bình thường trở lại. "Đúng vậy, chúng tôi đã từng là bạn học cấp 3 và chúng tôi đã không gặp nhau trong 5 năm. Vì vậy, chúng tôi đã có một chút phấn khích khi vừa gặp lại nhau."
Tư Dạ tỏ ra sửng sốt: “Thì ra là vậy.". Không ai có thể thấy sự chế nhạo ẩn sâu trong mắt anh, hành vi của hai người vừa rồi, căn bản không thể diễn tả bằng niềm vui đơn giản.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .