Chương 9: Làm ngươi rời đi

Sắc mặt Hạ Cảnh Dương bỗng chốc hoà hoãn “Em tới làm gì, bệnh viện không sạch sẽ.”

"Em lo lắng cho Tiểu Du, tuy hắn đã làm chuyện có lỗi với em, nhưng dù sao hắn cũng là em trai em"

Ôn Tử Nhạc có chút ủy khuất, Hạ Cảnh Dương liền cầm bàn tay lạnh lẽo của hắn nói, “Hắn không có việc gì, em không cần lo lắng.”

Bác sĩ nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, đứng dậy theo chân bọn họ cùng đi vào phòng bệnh, sắc mặt Ôn Tử Du trắng bệch nằm ở trên giường

Bác sĩ đến kiểm tra rồi nhìn vào bọn họ hỏi :"Các người ai là người nhà bệnh nhân?”

"Tôi là anh trai hắn" Ôn Tử Nhạc kéo tay Hạ Cảnh Dương, đôi mắt đỏ bừng nhẹ giọng nói

"em trai tôi có chuyện gì không?"

"sao lại không có việc gì? em trai cậu bị thương thành như vậy, cậu là anh trai mà như thế sao?" Bác sĩ cau mày chỉ trích Ôn Tử Nhạc, Ôn Tử Nhạc trong lòng có bất mãn cũng chỉ có thể làm ra bộ dáng vâng vâng dạ dạ, thật vất vả mới đem bác sĩ tiễn ra ngoài, lúc này mới lôi kéo cánh tay Hạ Cảnh Dương

"Bác sĩ trách em, Cảnh Dương ca ca anh có trách em không? Nếu không phải vì em, hắn...."

"việc này không phải lỗi của em" Hạ Cảnh Dương đánh gãy lời hắn nói, "đều do hắn tự làm tự chịu"

Ôn Tử Nhạc nhìn chằm chằm Ôn Tử Du nằm trên giường, thấy lông mi hắn run rẩy liền lộ ra một tia tươi cười không dễ phát hiện

"nếu không anh thả hắn đi, hắn bị vậy là đủ rồi"

Bị Ôn Tử Nhạc cũng nói như vậy, trong lòng Hạ Cảnh Dương bực bội nãy giờ đều bạo phát hết ra

"Nằm mơ, ai cũng đừng nghĩ tôi sẽ buông tha hắn!!"

Ôn Tử Nhạc bị Hạ Cảnh Dương làm cho hoảng sợ không dám nói lời nào, một hồi lâu mới mở lời ngượng ngùng nói

"vì cái gì anh không buông tha hắn?"

"Hắn lúc trước làm ra loại chuyện như vậy lại không có lá gan thừa nhận hậu quả " Hạ Cảnh Dương dừng lại một chút mới cắn răng nói

"Muốn tôi buông tha hắn, trừ khi hắn chết!"

Ôn Tử Nhạc không nói gì nữa, xung phong ở lại chăm sóc Ôn Tử Du, sau khi tiễn Hạ Cảnh Dương đi mới đến mép giường Ôn Tử Du

"Hắn đi rồi, ngươi có thể mở mắt!" Ôn Tử Du chậm rãi mở mắt nhưng không nhìn Ôn Tử Nhạc, coi hắn như không khí, vô thức nhìn trần nhà

Hắn vẫn luôn tỉnh nên khi nghe được câu Hạ Cảnh Dương nói không buông tha cho hắn trừ khi hắn chết giống như cây đao đâm vào lòng hắn khiến hô hấp đều đau. Trước đây cho dù hắn thích Hạ Cảnh Dương cũng chỉ yên lặng nhìn cho dù Hạ Cảnh Dương với Ôn Tử Nhạc ân ái hắn cũng thấy vui. Từ trước đến nay hắn không nghĩ phần tình cảm này làm hắn chán ghét đến vậy, đến nỗi muốn đem chính mình tra tấn đến chết

__________________________

Mình sẽ đổi cách xưng hô chút nha🐰🤓💓