Hạ Cảnh Dương một bên cùng Ôn Tử Nhạc ở bên nhau, một bên lại không cho hắn rời đi, hắn căn bản không biết Hạ Cảnh Dương đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Hạ Cảnh Dương trước nay suy nghĩ sâu không lường , Ôn Tử Du yêu hắn nhưng cũng sợ hắn!“ Tôi rõ ràng cái gì đều không có làm, vì cái gì đều trách tôi? Vì cái gì các ngươi đều không tin tôi?” Ôn Tử Du lau nước mắt , trên mặt liền để lại ít máu, ngẩng đầu lên hỏi hắn
"Anh an bài tốt rồi sao? Tống Cảnh Hiên tôi đi theo anh, tôi không bao giờ muốn quay về đây"
Tống Cảnh Hiên nghe anh nói vậy mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, cầm quần áo tới đưa cho hắn còn không chờ Ôn Tử Du xuống giường, trong phòng đèn đã bật, Hạ Cảnh Dương sắc mặt xanh mét đứng ở cửa.
Hắn một thân lệ khí, lạnh lùng nhìn Ôn Tử Du
“Em muốn đi đâu ?”
“ Tôi……” Ôn Tử Du chỉ cần là nhìn đến hắn, cũng đã muốn hít thở không thông, như là bị người ta bóp lấy cổ, căn bản nói không ra lời.
Tống Cảnh Hiên thấy hắn, liền chắn trước mặt Ôn Tử Du
"Anh đừng tới đây! Anh đem Tiểu Du tra tấn thành cái dạng này, tôi đương nhiên là muốn đem Tiểu Du mang đi.”
"Cậu tính cái thứ gì? Cũng xứng che cho nó ở trước mặt tôi?” Hạ Cảnh Dương tràn đầy khinh thường đi qua liền đem hắn đẩy ra, chế trụ cằm Ôn Tử Du
“Em nói cho tôi, em muốn đi đâu?”
Ôn Tử Du không dám nói lời nào, cũng chỉ có thể sợ hãi nhìn hắn, chính là biểu tình như vậy , làm Hạ Cảnh Dương càng thêm chán ghét. Hắn làm trò trước mặt Tống Cảnh Hiên hung hăng cho Ôn Tử Du một cái bạt tai
"Không biết tốt xấu"
Nửa bên mặt Ôn Tử Du bị sưng, nước mắt ứa ra, thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, quỳ trước mặt Hạ Cảnh Dương kéo ống tay hắn
"Tôi sai rồi, thực xin lỗi, anh thả hắn đi đi!”
"Em cảm thấy em hiện tại, có thể có tư cách cùng tôi đàm phán?" Hạ Cảnh Dương nhéo cằm hắn tựa hồ muốn đem xương cốt bóp nát
"Tôi đã cùng em nói, nếu em không nghe lời tôi những người bên cạnh em sẽ từ từ biến mất. Tôi tha thứ cho em một lần, Ôn Tử Du, lúc này em thực sự đã chọc giận tôi"
"Không cần, anh không cần đem tay tôi khóa lại, tôi không cần” Ôn Tử Du chảy nước mắt xuống lòng bàn tay Hạ Cảnh Dương , Hạ Cảnh Dương lại thờ ơ, chỉ là buông hắn ra nhìn về phía Tống Cảnh Hiên.
Ánh mắt của hắn rất khủng bố, làm Tống Cảnh Hiên không khỏi rùng mình một cái, Ôn Tử Du nhìn ra ý đồ của hắn, muốn bò qua kéo tay Hạ Cảnh Dương, xích sắt ở trên giường ngã quăng xuống dưới
"Hạ Cảnh Dương, anh đừng nhúc nhích"