Ôn Tử Nhạc nhìn Tống Cảnh Hiên từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen, trong lòng có so đo khác, thấy hắn lộ ra biểu tình bi thương liền tươi cười tới"Tốt nha, Tiểu Du có thể có một người bạn như vậy, xem ra vận khí của nó rất tốt!"
Khi đang nói chuyện xe ngừng lại ở trước mặt bọn họ, Ôn Tử Nhạc dụng tâm kín đáo nhưng lại nói nhiều hơn một câu
“Tiểu Du cùng cảnh dương ca ca có quan hệ thực phức tạp, cậu không nên trách nó.”
“Phức tạp?” Tống Cảnh Hiên ngồi vào trong xe, khó hiểu hỏi
“Hạ Cảnh Dương không phải bạn trai anh sao?”
"Đúng vậy, cho nên Tiểu Du cùng hắn dây dưa, tôi cũng thực buồn rầu.” Ôn Tử Nhạc nói xong hốc mắt liền đỏ
“ Tôi và Cảnh Dương ca là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Tiểu Du vẫn luôn thích hắn, tôi cũng không có biện pháp”
Tống Cảnh Hiên không nói chuyện, hắn có chút không cao hứng lắm, lại nhớ đến những lời vừa rồi Hạ Cảnh Dương nói, liền càng thêm cảm thấy trong lòng càng bị đè nén. Ôn Tử Nhạc nhìn sắc mặt hắn liền đoán ra suy nghĩ của hắn, bằng không hắn cũng không thể ở bên Hạ Cảnh Dương lâu như vậy. Hắn nhìn Tống Cảnh Hiên, nhấp môi liền nói
“ Tôi cùng Cảnh Dương ca ca sắp kết hôn, cho nên Tiểu Du tồn tại với tôi mà nói là trở ngại rất lớn , đặc biệt là Cảnh Dương ca ca đối nó cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình."
“Vậy anh muốn thế nào?” Tống Cảnh Hiên quay đầu nhìn Ôn Tử Nhạc, ý thức được hắn muốn nói cái gì, “Ý của anh là muốn tôi dẫn Tử Du đi?”
Ôn Tử Nhạc gật gật đầu nói
“ Cậu cũng thích nó, như vậy cậu đem nó mang đi là thành toàn chính cậu, cũng là thành toàn tôi, đây là một công đôi việc.”
Tống Cảnh Hiên do dự một chút liền gật đầu, vì thế Ôn Tử Nhạc không có cho hắn đi bệnh viện sợ hắn đối mặt với Hạ Cảnh Dương, rồi Ôn Tử Nhạc đi vào phòng bệnh. Hạ Cảnh Dương không có việc gì quan trọng liền ở đó, tình huống của Ôn Tử Du thật sự không tốt, vết thương chồng chất vết thương, sốt cao mãi không hạ sốt, hôn mê bất tỉnh. Ôn Tử Nhạc sửa sang cảm xúc của mình liền đi qua vỗ bả vai Hạ Cảnh Dương, đôi mắt hồng hồng
"Cảnh Dương ca ca, Tiểu Du không có việc gì chứ?"
"Ừm" Hạ Cảnh Dương cũng mệt mỏi lười nhác không thể nào cùng hắn nói chuyện, Ôn Tử Nhạc liền ngồi xổm trước mặt hắn, lôi kéo hắn tay khóc ròng nói
“Sao anh lại ngốc như vậy, Tiểu Du nhảy xuống anh cũng nhảy, còn em phải làm sao bây giờ?”