Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cẩm Tú Thường An

Chương 4: Chương cuối

« Chương Trước
Chương 4.

Chuyển ngữ: Thích Đổi Tên.

Tám.

“Tiểu thư, nên dậy rồi.” Ngọc Nhi lại đến trước giường An An. An An hôm nay rất khác thường, đến giờ này còn chưa dậy.

“Chàng tỉnh chưa?” Nàng không mở mắt, chỉ hỏi như vậy.

“Thiếu gia tạm thời vẫn chưa tỉnh. Ngài ấy mới uống thuốc, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian đã, Tiểu thư đừng quá lo lắng.”

“Ngọc Nhi, thay ta hồi phủ một chuyến, xem cha mẹ ta có khỏe không, sau đó nhìn xem cây da^ʍ bụt trước cửa sổ phòng ta thế nào rồi.”

“Tiểu thư người…” Ngọc Nghi càng ngày càng nghi hoặc.

“Ta.” Nàng mỉm cười, “Ta rất mệt.”

“Không nên hỏi nhiều. Ta biết ngươi rất nghi ngờ. Ngươi chăm sóc ta đã lâu, cũng giống như tỷ muội của ta vậy. Nếu cây da^ʍ bụt nở hoa thì lúc về ta sẽ nói hết cho ngươi, nhưng nếu nó đã khô héo thì không cần về nữa, lấy chút đồ trang sức và ngân phiếu trong phòng ta về rồi quê tìm một lang quân, sống thật tốt nhé.”

Ngọc Nhi là một nha đầu lanh lợi, sao lại không hiểu ý nàng, chỉ nghe thấy nàng ấy rầm một tiếng quỳ xuống: “Tiểu thư, người nói gì vậy, Ngọc Nhi không hiểu, Ngọc Nhi không hiểu…”

Nàng rút chiếc khăn lụa từ trong tay áo ra, đưa cho Ngọc Nhi, ngón tay nhỏ bé trắng bệch yếu ớt. “Đừng khóc, mau đi đi. Nếu không ta không chờ được ngươi đâu.”

Ngọc Nhi giơ tay lau nước mắt: “Tiểu thư, người nhất định sẽ khỏe mạnh.” Nhận lấy khăn lụa, đứng dậy nhẹ nhàng dém chăn cho An An, cẩn thận chu đáo. Sau đó xoay người rời đi.

Đẩy cửa ra, Ngọc Nhi thoáng nhìn thấy hai bóng người trước sau bước vào đình viện.

Người đi trước hình như là một nam tử, phía sau là một nữ tử, nhìn rất quen mắt nhưng nhất thời không biết là ai. Không kịp nghĩ nhiều, Ngọc Nhi xoay người đi thẳng.

Sáng sớm hôm nay dường như cực kỳ thanh tĩnh. Trong đình viện, trước cây hoa da^ʍ bụt, hai người nhỏ nhẹ nói chuyện.

“Uyển Nguyệt, tiểu đạo sĩ kia có đáng tin không… Cây da^ʍ bụt này đã thành tinh rồi, nhỡ chữa lợn lành thành lợn què thì phải làm sao.”

“Hoa tinh chết tiệt đang ám trên người tiểu thư nhà ta, có lẽ nó không chỉ hại Thiếu gia nhà huynh mà còn hại chết Tiểu thư nhà ta đấy… Quản nhiều làm gì, cứ thử đã rồi tính.” Uyển Nguyệt vừa nói vừa ngắm nhìn bốn phía, thấy không có người thì nhìn lại cây da^ʍ bụt trước mặt, khẽ cắn răng rồi đè tay lên cành cây. Trong nháy mắt, ánh vàng chói loá hiển hiện một đồ án vặn vẹo như bùa chú, cành cây bắt đầu run rẩy.

“A Mộc, đây chính là bùa tiểu đạo sĩ kia vẽ cho ta, ta nhớ rất rõ.”

Trong phòng, An An bỗng nhiên ngồi dậy, cả người quặn đau, tựa như bị vò nát rồi xé rách, thân thể không tự chủ được cuộn lại, vặn vẹo, giãy giụa ngã từ giường xuống đất, đau đớn không thể tả.

“Diệu Diệu!” Bỗng nhiên tỉnh dậy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trán Thường Thanh.

“Cuối cùng là cắm cái này vào thân cây, tiểu đạo sĩ kia nói nếu làm như vậy thì dù yêu tinh có cao thâm thế nào cũng đều sẽ hóa thành tro bụi. A Mộc, huynh làm đi, nhất định phải một lần xuyên thủng.” Uyển Nguyệt cầm một chủy thủ rất khéo léo tinh xảo đưa cho A Mộc. Vừa rút khỏi vỏ, lưỡi dao đã lóe lên ánh bạc lấp lánh, đây chắc chắn không phải vật nhân gian.

A Mộc cầm chủy thủ, cắn chặt hàm răng, dùng hết sức đâm vào chỗ thân cây đang lóe sáng, không ngờ lại cực kỳ dễ dàng đâm thủng nó. Chất lỏng màu đỏ tươi lập tức rỉ ra.

“Các ngươi đang làm gì đấy?!” Một tiếng quát lớn truyền đến. Quay đầu lại, là Thường Thanh.

A Mộc và Uyển Nguyệt đều sững sờ tại chỗ. Hai người chưa bao giờ thấy hắn giận dữ đến thế, cả người phát ra một cảm giác khiến người khác sợ hãi.

A Mộc vội vàng giải thích: “Thiếu gia, An An tiểu thư đã tạ thế từ lâu, người kia là hoa tinh, ta sợ nó sẽ hại Thiếu gia nên mới loại trừ nó.”

“Liễu gia ta đến phiên ngươi sắp xếp từ khi nào thế!” Thường Thanh đã tức giận lắm rồi, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.

A Mộc cuối cùng cũng không thể nhìn thẳng vào mắt Thường Thanh, chỉ kéo Uyển Nguyệt cùng quỳ xuống đất: “Tự tiện làm việc A Mộc biết sai, nhưng Phu nhân thật sự đã bị hoa tinh đó ám…”

“Thế thì sao, nàng ấy đã bao giờ hại ngươi chưa?”

A Mộc và Uyển Nguyệt cùng ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Thường Thanh: “Thiếu gia, ngài đã biết từ sớm rồi sao?”

“Chuyện đến nước này thì ta không thể giữ ngươi lại nữa, ngươi đi đi.”

Thường Thanh vung tay áo, không nhìn bọn họ thêm chút nào nữa.

Một lát sau, A Mộc mới mở miệng: “Thiếu gia, xin lỗi. Ân tình của Liễu phủ và Thiếu gia, A Mộc đời này không thể báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cả đời.” Dứt lời, dập đầu ba cái rồi đứng dậy rời đi. Uyển Nguyệt cũng đứng dậy cúi đầu bước theo A Mộc.

Chín.

Thường Thanh từng bước từng bước đi tới trước cây da^ʍ bụt, nhìn chăm chú vào miệng vết thương kia, đau đớn đến không muốn sống. Hắn đưa tay định xoa lên vết máu loang lổ đó.

“Liễu Thường Thanh!”

Xoay người thấy nàng lảo đảo bước đến, hắn đi lên đỡ lấy nàng, lại bị nàng né tránh. Tiếp đó, một tiếng bạt tai thật mạnh vang lên, hắn không chút né tránh, chỉ đứng im chịu trận.

“Chàng, dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy?!” Làm như chất vấn, lại tựa như đang giễu cợt chính bản thân mình. Mà khi trông thấy khuôn mặt tiều tụy của hắn, giọng điệu của nàng lại không thể cứng rắn thêm nữa: “Ta không giống nàng ấy chỗ nào, ta đổi.”

“Nàng chẳng giống nàng ấy chỗ nào cả.”

Bất ngờ kinh ngạc, rồi không đứng vững, cuối cùng cũng bị hắn ôm vào lòng. Gần thế này, vết tát tay trên khuôn mặt tái nhợt hiện rõ trước mắt, nàng không khỏi thương tiếc xoa lên âu yếm. Lần này, cuối cùng nàng cũng không rút về giữa đường nữa.

Quả thật, lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào. Hắn nắm lấy tay nàng: “Diệu diệu, xin lỗi.”

Như trút được gánh nặng, nhưng cũng mất đi sức chống đỡ, nàng khẽ mỉm cười, thân thể mềm nhũn dần trượt xuống. Thường Thanh vẫn ôm lấy nàng.

“Chàng phát hiện từ khi nào?” Hơi thở nàng yếu dần nhưng câu chữ vẫn vô cùng mạch lạc.

Khi nào? Ai lại nói rõ được đến tột cùng là khi nào. Khi gò má nàng ửng hay là khi nàng cười vui vẻ như gió xuân. Hoặc là sớm hơn nữa, khi hắn bắt gặp ánh mắt bi thương của Uyển Nguyệt trong đình, lúc tạm biệt An An thì kinh ngạc và hoảng

sợ.

A, đúng rồi, còn có: “An An nàng chưa bao giờ gọi nàng là Diệu Diệu, nàng ấy chỉ gọi nàng là Cẩm.”

Tất cả đều ăn khớp với sự nghi ngờ của hắn, cũng chỉ có lý do này, mới có thể giải thích tất thảy. Nàng không có nhiệt độ, không có mạch đập, thậm chí không có hô hấp, nhưng vẫn sống sờ sờ ở trước mặt hắn. Vậy chỉ có thể là, nàng đã không còn là nàng ấy nữa.

“Vậy… Chàng không sợ ta sao?”

Nàng trợn to hai mắt, chờ mong câu trả lời của hắn, nhưng hắn vẫn đứng im một chỗ.

“Sao lại không sợ.” Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng mỉm cười.

“Nếu chàng nói không sợ, thì chắc đã không xứng với sự chờ đợi của ta.”

Sao lại không sợ, nếu không sợ, hắn đã không trốn tránh nàng rồi nhớ nhung nàng như thế. Người trước mặt rõ ràng là An An, từng cử chỉ đều dịu dàng có lễ, khóe mắt cong giống hệt ngày xưa, thậm chí ngay cả giọng điệu hắn từng cảm thấy là độc nhất vô nhị cũng giống như đúc. Chỉ có điều vẫn có cảm giác gì đó không giống, một cảm giác kỳ diệu không cách nào diễn tả được. Có lúc nàng chính là An An; có lúc nàng lại không phải. Sự kỳ diệu đó như xa như gần, không thể thân cận cũng không thể xa cách. Hắn chỉ có thể đứng sau lưng nàng, yên lặng bảo vệ nàng thật tốt. Nhưng không ngờ cuối cùng Uyển Nguyệt và A Mộc lại phá vỡ tất cả.

Hắn cười, khẽ vuốt mái tóc nàng, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.

Ánh vàng trên thân cây càng ngày càng chói mắt, khiến bóng cây da^ʍ bụt trở nên mơ hồ nhưng lại khiến khuôn mặt nàng trở nên rực rỡ loá mắt.

“Ta không phải linh hồn của cây da^ʍ bụt, ta chỉ là một luồng khí hỗn độn, phiêu tán khắp mênh mông đất trời, tùy thời thay đổi, bất tử bất diệt.”

“Lúc mới trở thành cây da^ʍ bụt này, người đầu tiên ta gặp chính là chàng. Thường Thanh, chàng còn nhớ không?”

“Chàng nói nếu cây da^ʍ bụt nở sẽ cưới nàng ấy, ta liền nở, nhưng không ngờ An An lại mất. Sau đó ta bám vào thân thể nàng ấy.”

“Lúc đầu, lừa được chàng ta rất vui. Nhưng sau này, rõ ràng chàng ở gần ngay trước mắt nhưng cơ thể này lại như chướng ngại vật chặn trước mặt ta vậy. Ta không muốn trở thành nàng ấy, cũng không dám trở thành nàng ấy nữa. Ta biết, ta, chàng và cả nàng ấy đã có một sự ràng buộc không tên sâu sắc. Nhưng ta không thể tự kiềm chế, cũng đã tình nguyện hãm sâu vào đó. Thường Thanh, chàng có biết không?”

Lời nói dài dòng, nhưng đã gói gọn tất cả mọi chuyện bên trong.

Mười.

Ở nơi ký ức xa xăm, ánh đỏ yêu kiều in đậm trong khóe mắt, một đứa nhóc chạy qua, nhìn thấy một nụ hoa căng phồng tràn chề nhựa sống, như thể uống no nước lấp ló sau lá cây.

Ý cười hiển hiện trong lòng, “Diệu Diệu, ngươi như vậy không khó chịu sao?”. Tiểu Thường Thanh đưa tay ra, không nhịn được muốn sờ lên ‘khuôn mặt’ bướng bỉnh của bông hoa ấy. Ánh mặt trời trong nháy mắt trải rộng khắp mặt đất, ngay tại thời khắc hắn chạm vào, nàng nở rộ, đón lấy ánh mắt kinh ngạc và nụ cười rạng rỡ của Thường Thanh.

Có chút say mê.

Năm cánh một nhụy, điểm xuyết một chút ánh vàng. Mà đóa hoa này vừa nở, những đóa khác trong phút chốc cũng sinh sôi nảy nở theo, đỏ tươi cả một vùng.

Trời đất vạn vật, trong khoảnh khắc ấy lại tựa như chỉ có mình nó trên đời. Ánh dương sáng chói, gió mát nhẹ nhàng lướt qua, lá cây xào xạc, từng bông hoa da^ʍ bụt đong đưa thành dáng…

Cuối cùng, khi ánh mặt trời ấm áp buông xuống, bốn bề vẫn vắng lặng như không.

“Diệu Diệu, nàng trả lời ta một câu nữa nhé?”

“Vâng.”

“Nếu lúc trước người đầu tiên nàng thấy là An An thì sao? Nàng… Có từng hối hận vì người đầu tiên nàng thấy là ta không?”

“Thường Thanh, chàng hỏi hai câu rồi.”

Thường Thanh ôm nàng chặt hơn một chút: “Được… Được… Nương tử của ta muốn trả lời câu nào thì trả lời câu đó.”

“Thường Thanh, chàng khóc.”

“Thường Thanh, vậy còn chàng, chàng có từng hối hận vì đã mang Diệu Diệu đi không?”

“Thường Thanh, lúc trước khi người đầu tiên ta thấy là chàng thì đã không còn nếu như nữa. Diệu Diệu ta cả đời này sẽ chỉ là nương tử của Liễu Thường Thanh chàng, một mình chàng thôi.”

Dứt lời, lặng im.

Sau này dù có thiên trường địa cửu hay chỉ xích thiên nhai (gần ngay trước mắt, xa tận chân trời), cũng không bằng giờ khắc này lẳng lặng ôm nhau. Ánh sáng bên cạnh càng lúc càng chói mắt, cây da^ʍ bụt cũng càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất, lặng yên không một tiếng động, như thể nàng chưa bao giờ tới.

Tùy thời thay đổi, vậy lần sau, nàng sẽ ở nơi nao?

End.
« Chương Trước