Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ

Chương 43: Ngưỡng mộ trong lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai biểu tỷ muội ở trong phòng trông hai hài tử, nói một ít chuyện về thân thể, chờ Đỗ thị đến nói cho các nàng chuẩn bị ăn cơm, Quân Dao mới mang theo hai hài tử cùng Dương Mộng Ny, đi theo Đỗ thị đi lên thượng phòng.

Đi vào thượng phòng, bên trong kháng lão thái thái cùng Dương thị đang ghé vào cùng một chỗ nói chuyện, thấy Quân Dao tiến vào vội nâng tay gọi nàng, “Ôi, Dao Nhi đến đây, mau mau mau, để hai tiểu gia hỏa kia đến, để cho ngoại tổ bà ôm một cái.”

Quân Dao cười đem hai hài tử ẵm lên kháng, hai tiểu gia hỏa kia thông minh mỗi đứa lần lượt tiến vào trong lòng Dương thị cùng lão thái thái, miệng ngọt ngào hô “Ngoại tổ bà”, làm cho Hoa thị vui vẻ miệng đều không thể khép lại được, không ngừng hô tâm can bảo bối.

Dương Mộng Ny cũng chậm rãi đến bên trong kháng, ngồi xuống ở bên cạnh Hoa thị, nhìn hai cháu ngoại nhỏ, trong lòng cũng là rất thích thú, mà Đỗ thị thì lại là nhiệt tình không ngừng thúc giục Quân Dao chạy nhanh lên kháng, liền chuẩn bị ăn cơm.

Quân Dao từ khi tiến vào vốn không có nhìn đến biểu đệ Dương Hưng Nghiệp, liền hỏi Dương lão gia tử đang cười tủm tỉm nhìn hai tiểu gia hỏa kia nói: “Ông ngoại, Hưng nhi như thế nào không ở nhà? Đi tư thục?”

“Đúng vậy, đầu xuân sang năm muốn thi thử, tiên sinh làm cho hắn trong khoảng thời gian này ở tại trong tư thục, còn có mấy học sinh cùng khóa, nửa tháng trở về một lần.”

Nói đến đại tôn tử, Dương lão gia tử thực rõ ràng là vừa lòng, trong giọng nói lộ ra tự hào.

“Hưng nhi là đứa có hiểu biết, ông ngoại chắc chắn nhìn đến Hưng nhi làm vẻ vang cho cả nhà.”

“Vậy mượn cát ngôn của nha đầu cháu.” Lão gia tử vui tươi hớn hở cười nói.

Đồ ăn rất nhanh liền bưng lên, bởi vì Dương gia dân cư cũng không nhiều, người một nhà ngồi vây quanh ở trên bàn trên kháng lớn ăn cơm, cũng không có vẻ chật chội.

Nhìn lão gia tử cùng lão thái thái tóc đã mang theo chỉ bạc, nhìn nhìn lại cha mẹ mình đã lặng lẽ hiện lên nếp nhăn kia, còn có cậu mợ vất vả mệt nhọc cung cấp nuôi dưỡng một con trai cùng nữ nhi như ấm sắc thuốc, Quân Dao đột nhiên cảm thấy trong lòng thực kiên định, tựa hồ cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt.

Dương Hòe An và Quân Chính Dân chính cùng lão gia tử uống chút rượu, nuốt đồ ăn xuống miệng, ngẩng đầu nhìn Quân Dao nói: “Dao Nhi, nghe cha cháu nói cháu mua núi nhỏ trong thôn các cháu là muốn trồng nho, có thể trồng nhiều như vậy?”

Đoạn thời gian trước, Quân Dao là cùng hắn nói qua, sang năm muốn làm một ít mầm nho dại trồng, nhưng là không nghĩ tới nha đầu kia cư nhiên mua xuống tòa đỉnh núi đất cát kia, phải biết rằng căn bản là không có cách nào trồng hoa mầu a, này không phải lãng phí bạc sao.

“Không, chỉ trồng một nửa là được, tiểu cữu, sang năm mầm nho nhà ta liền phiền toái người, mặt khác chỗ còn lại, ta nghĩ trồng rau dưa, sau đó lại trồng chút cây ăn quả, mảnh rừng trúc kia thì giữ lại, còn muốn xây hơn mười gian phòng ở, muốn ở bên trong nuôi trồng nấm cùng mộc nhĩ, sau đó ở trong núi nuôi thả một trăm con gà, ngọn núi nơi nơi đều là rau dại cùng sâu, không cần người nuôi nấng mà bộ dạng còn lớn mau. Trọng yếu nhất là, ta muốn ở chân núi đào một cái hồ cá, chờ đầu xuân sang năm, trong ruộng không bận rộn, cậu mợ cần phải đi giúp ta.” Nói xong, nàng nhìn mọi người ở một bên trợn mắt há hốc mồm, nhún vai nói: “Xem đi, làm sao là núi hoang, rõ ràng chính là bảo địa, nơi có thể kiếm khá nhiều tiền, mấu chốt phải xem nơi này!” Nàng nâng ngón tay chỉ vào đầu.

Một bàn người, trừ bỏ Dương thị, đều đã chậm rãi bị lời nói của Quân Dao hấp dẫn, đơn giản là khi nàng nói lên những lời nói kia, cái loại phong thái này tựa hồ làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng, là không giống người thường như vậy, tựa hồ không phải một cái thôn phụ đeo trên lưng lời đồn đãi chuyện nhảm, mà là một nữ tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã.

“Nha đầu, cháu làm sao lại nghĩ được như vậy?” Trong lòng Dương lão gia tử rất là kích động, run giọng hỏi.

“Đều là tự mình cân nhắc, ông ngoại, chờ nếu nhà ta bận rộn lên, ngài cần phải đi giúp ta a, có ngài ở a, ta còn có người đáng tin cậy.” Quân Dao như kiếm được lời nhìn Dương lão gia tử.

Trong lòng lão gia tử rất được an ủi, loại cảm giác được người cần này, ai cũng sẽ cảm thấy lòng tự trọng chiếm được thỏa mãn thật lớn, mà lão gia tử cả đời thành thật bổn phận, sẽ không lâng lâng, nhưng cũng bị lời nói của cháu gái ngoại của mình, làm cho tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng).

“Ha ha, ông ngoại lớn tuổi rồi, có thể đến giúp nha đầu cháu không nhiều lắm, hơn nữa lão nhân gì cũng không hiểu, nếu có chuyện cha cháu vội không qua được, tìm cậu cháu.” Lão gia tử thong thả nói, “Nếu bận quá, liền đem hai đứa nhỏ đưa lại đây, ta và bà ngoại cháu vẫn có thể giúp đỡ chiếu cố.”

“Làm sao cần các người a, lớn tuổi như vậy, là phải hưởng phúc, làm cháu gái ngoại còn có thể cho người giúp đỡ chiếu cố đứa nhỏ, kia cũng quá kỳ cục, nhưng mà nếu ông ngoại cùng bà ngoại nếu nhớ hai tiểu gia hỏa kia, ta sẽ thường xuyên đưa bọn họ trở về.” Quân Dao gắp một khối chân gà cho lão gia tử, cười nói.

“Vậy thì tốt, Hưng nhi ở trường học bên ngoài, Mộng nhi lúc này lại muốn đi theo cháu, không có người cùng lão bà tử ta, thật đúng là sẽ cảm thấy cô đơn.” Hoa thị ôm Xảo Nhi, sủng ái nói.

“Bà nội, không có việc gì, chờ thân mình ta tốt một chút, ta sẽ cùng người.” Dương Mộng Ny ôn nhu nói.

Hoa thị cũng nghe nói, Mộng Ny muốn đi theo Quân Dao đi ở một đoạn thời gian, nói là phải làm một ít dược liệu trộn với đồ ăn, có thể làm cho thân thể cháu gái chuyển biến tốt, nàng đương nhiên mười hai cái yên tâm, từ khi Quân Dao xây lên nhà mới, ánh mắt nhìn nàng đều thay đổi không ít, tựa hồ cảm thấy nàng tin cậy hơn nhiều.

“Đừng để ý bà nội, thân thể Mộng nhi tốt lắm, trong lòng này của bà nội liền cao hứng, đến nhà biểu tỷ cháu phải nghe lời, nếu có thể giúp gì thì phải giúp đỡ.”

“Ai, bà nội yên tâm đi.”

Người một nhà khí thế ngất trời ăn xong bữa cơm, chờ Đỗ thị lấy ra điểm tâm Dương thị mang đến, rót nước đường cho mỗi người, liền ngồi vây quanh cùng một chỗ nói lên chuyện tình lần này tới Dương gia thôn.

“Lúc này đánh gia cụ, tự nhiên là Nhị thúc ta tay nghề tốt nhất, tuy rằng Nhị thúc tuổi lớn, nhưng là hai tiểu tử trong nhà kia đều kế thừa tay nghề của Nhị thúc, cũng là phải tính đến mười dặm tám thôn, chỉ là đánh gia cụ chung quy cũng phải đến trong nhà đo đạc một chút.” Dương Hòe An nói.

Quân Chính Dân gật gật đầu, sau đó từ trong lòng lấy ra tờ giấy, mặt trên viết rậm rạp một ít con số, hắn bày ở trên kháng nói: “Ta đều nhớ kỹ, chờ đưa cho Nhị thúc nhìn xem là có thể đánh, về phần gỗ, Dao Nhi nói, chúng ta đi lên núi chặt gỗ, tự mình chọn trong lòng cũng yên tâm đúng không.”

Dương Hòe An gật gật đầu cũng tỏ vẻ đồng ý, “Vậy thì rất tốt, chờ một lát ta phải đến nhà Nhị thúc, làm cho hắn hỗ trợ nhìn đánh mấy bộ.”

“Tiểu cữu, nói cho Nhị ông ngoại, làm cho trong nhà ba chiếc giường, cứ việc hướng làm tốt, lớn một chút, rắn chắc một chút.” Tuy rằng kiếp trước thời gian ngủ không nhiều, giường nước càng đừng hy vọng, nhưng là nàng hoàn toàn có thể làm một chiếc giường lớn trong giấc mộng củ mình, có thể cho nàng lăn trái lăn phải, lăn khắp giường, muốn thoải mái như thế nào thì thoái mái như thế.

“Được, ta nói cho cháu.” Dương Hòe An cũng hiểu được nữ tử đều thích một chiếc giường xinh đẹp, này không có gì, mà lớn một chút rất tốt, dù sao trong nhà có khách nhân đến, cũng có thể có chỗ ngủ đúng không.

Sau đó, người một nhà hàn huyên một hồi, Quân Chính Dân liền đi theo Dương Hòe An ra khỏi cửa, hướng trong nhà thợ mộc tay nghê tốt Dương Thành Cường mà đi.

Quân Dao ở trong phòng ngồi không được, Đỗ thị cũng nói muốn mang theo nàng ở nhà đi dạo, Quân Dao đáp ứng.

Phòng ở Dương gia cũng không lớn, tổng cộng chỉ ba gian thượng phòng, ba gian sương phòng, nhưng là may mà dân cư ở Dương gia đơn giản, cho nên ở rất là rộng rãi, Dương Mộng Ny một mình một phòng, mà ngay cả Dương Hưng Nghiệp không thường xuyên ở nhà cũng không chỉ có một mình một phòng ngủ, còn có thư phòng Dương lão gia tử chuẩn bị cho hắn. Tiền viện thu thập thực sạch sẽ, đó có thể thấy được Đỗ thị không chỉ là tính cách sang sảng, còn là người chịu khó, hậu viện thì rộng mở hơn rất nhiều, cũng phong phú hơn nhiều, không chỉ có gà vịt, cũng có một mảnh lớn được cày thành từng luống đất trồng rau, chỉnh tề mà đẹp mắt, đại khái là tu chỉnh tốt chuẩn bị sang năm trồng rau đi.

Đột nhiên, Xảo Nhi đi theo bên người nàng sải chân hướng về phía một phương hướng mà đi, nơi đó có một chuồng heo, mà xuyên thấu qua hàng rào, có thể nhìn đến ba con heo to béo đang rầm rì nằm ở bên trong.

“Mẫu thân, heo lớn.” Xảo Nhi hưng phấn vẫy tay gọi.

Quân Dao cùng Đỗ thị đi lên phía trước, nhìn đến con heo mập mạp quá mức kia, nhịn không được sợ hãi than nói: “Mợ, con heo này thật sự là không nhỏ a.”

Đỗ thị che miệng cười khẽ, chỉ vào một con trong đó nói: “Con lớn nhất kia còn không phải đang mang thai heo con sao, qua năm vừa đến đầu xuân là có thể có heo con nhỏ, nếu cháu muốn nuôi, thì nói một tiếng, ta để tiểu cữu cháu đưa cho cháu hai con.”

“Vậy đi, có thứ này, cũng đỡ đồ ăn rau thừa gì cũng không cần ném, miễn cho lãng phí.”

“Còn không phải sao, thực ham ăn, chỉ một mảnh đất trồng rau mặt sau này, hàng năm trồng rau ăn không hết, trừ bỏ phơi nắng làm rau khô, cơ hồ đều cho chúng nó, nếu không làm sao có thể lớn như vậy. Chờ hai mươi bảy tháng chạp trong nhà gϊếŧ heo, các cháu là phải tới, mợ làm đồ ăn gϊếŧ heo cho cháu ăn.” Đỗ thị cao hứng nói.

“Ai, được, chúng ta khẳng định đến.” Quân Dao gật gật đầu đáp ứng rồi.

Cách đó không xa, hai hài tử vây quanh chuồng heo đùa ba đầu heo mập bên trong, còn Quân Dao thì cùng Đỗ thị ở một bên thấp giọng nói chuyện, khi Dương thị đứng ở dưới cửa sổ hô hai người bọn họ vào nhà, thế này mới dẫn hai tiểu gia hỏa hai má đã muốn đông lạnh đỏ bừng kia vào phòng.

****************

Vừa mới vào phòng, Quân Chính Dân liền cầm trang giấy trong tay đưa cho nàng, “Dao Nhi, con xem xem, còn thiếu cái gì?”

Quân Dao tiếp nhận đến nhìn cẩn thận, chỉ thấy mặt trên viết ba chiếc giường, bàn trang điểm, thùng tắm, tủ bát phòng bếp, còn có tủ quần áo, cái bàn, cơ hồ mọi thứ đầy đủ hết.

“Rất đầy đủ, gỗ chuẩn bị như thế nào?” Là bọn hắn ở lại chặt gỗ hay là bên kia giúp đỡ chọn lựa.

“Nhị ông ngoại con nói, bọn họ liền giúp đỡ chọn lựa tốt lắm, sẽ chờ làm tốt xong, tiểu cữu con đưa đến trong nhà cho chúng ta, chúng ta thanh toán bạc là xong.” Quân Chính Dân nói.

“Cha, chúng ta không cần đưa cho Nhị ông ngoại tiền đặt cọc trước sao?”

“Không cần, đều là người trong nhà, đến lúc đó đánh xong lại đưa cũng được.” Dương Hòe An ở một bên tiếp lời nói.

Nếu sự tình xong xuôi, mà trong nhà cũng có gà cùng heo con, không có người là không được, cho nên đám người Quân Dao quyết định trở về nhà.

Đỗ thị về phòng chuẩn bị vài món quần áo, cùng đồ dùng hàng ngày cần dùng cho nữ nhi mang theo, sau đó vụиɠ ŧяộʍ đưa cho nữ nhi một cái hà bao, bên trong hai thỏi bạc vụn cùng một ít tiền đồng.

“Ny tử, mang theo, đến nhà tỷ con phải nghe lời, cho dù giúp không được gì cũng đừng thêm phiền biết không? Điều kiện nhà tỷ con so với chúng ta tốt hơn, ăn dùng là đều tốt hơn nhiều lắm, nhưng là chúng ta cũng không thể thèm muốn biết không? Có gì ăn đó…” Đỗ thị vừa thu thập, vừa cúi đầu dặn dò nữ nhi, dù sao từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ này còn chưa từng rời khỏi bên người nàng, lúc này đột nhiên vừa rời khỏi nhà, có đôi khi mười ngày nửa tháng cũng không gặp một lần, thân thể nữ nhi như vậy, làm cho nàng làm sao không lo lắng, nhưng là Quân Dao nói nàng có biện pháp cải thiện thân mình của nữ nhi, cho dù là luyến tiếc cũng phải chịu, ai làm cho nàng là người làm nương.

Dương Mộng Ny lẳng lặng nghe Đỗ thị dặn, thường thường gật đầu lên tiếng trả lời, chờ Hoa thị ở bên ngoài kêu người, các nàng mới đi ra ngoài.

Dương thị cùng hai tiểu gia hỏa kia đã ngồi trên xe, Quân Dao đứng ở bên dưới chờ Dương Mộng Ny, thấy nàng đi ra, tiến lên đón lấy bao đồ trong tay Đỗ thị, đặt trên xe, quay đầu nói với Đỗ thị: “Mợ đừng lo lắng, biểu muội ở nhà ta cũng sẽ giống như nhà mình vậy, các người khi nào thì nhớ nàng, có thể đến nhà ta ở vài ngày, hoặc là nói một tiếng, chúng ta tới đây, dù sao cũng cách không xa.”

Đỗ thị gật gật đầu, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng cũng không có quá nhiều dây dưa, chỉ nhỏ giọng nói với Quân Dao: “Dao nhi, đứa nhỏ Ny tử kia cháu hãy khoan dung nhiều chút, nếu nàng ầm ĩ nóng nảy, cháu cũng đừng cùng nàng so đo, mợ liền nhờ cháu.”

Quân Dao cầm lấy tay Đỗ thị: “Mợ cũng đừng cùng ta khách khí, Mộng Ny là muội muội ta, người cứ đem nàng yên tâm giao cho ta đi.”

“Tốt lắm, chúng ta cũng nên đi.” Quân Chính Dân ngồi ở sườn xe trâu, cất giọng nói.

Quân Dao cùng Dương Mộng Ny ngồi trên xe trâu, Dương thị đắp chăn bông lên cho hai người, Quân Chính Dân vung roi lên, bò vàng cường tráng, sải chân, phát ra tiếng phì phì trong mũi, chậm rãi hướng tới phương hướng lúc đến mà đi.

Phía sau, bốn người Dương lão gia tử đi theo sau xe trâu, chậm rãi tiễn, thẳng đến cửa thôn, mới dừng lại cước bộ, không ngừng vẩy tay với người một nhà Quân Dao, mà Dương Mộng Ny này đại khái là lần đầu tiên một mình tới nhà khác, nói không chừng muốn mãi cho đến lễ mừng năm mới mới có thể trở về, cuộc sống rời nhà thời gian dài như thế, trong lòng kỳ thật là có điểm bất an, dù sao cũng là nhà người khác, cũng không tự tại bằng như nhà mình đúng không.

Giống như phát giác Dương Mộng Ny bất an, Quân Dao cầm tay quanh năm lạnh lẽo của nàng, an ủi nói: “Đừng lo lắng, đến nhà biểu tỷ cùng ở nhà giống nhau, hơn nữa, cha muội chính là đệ đệ ruột của nương ta a, còn có cái gì so với này thân thiết hơn, lại nói, sau khi đến Mộng nhi cũng sẽ không nhàn rỗi, vừa dưỡng thân mình, lại đi theo ta học biết chữ, về sau nhà biểu tỷ bận rộn lên, muội còn có thể giúp đỡ quản trướng đúng không?” (Quản trướng: ghi chép sổ sách)

“Ta? Quản trướng?” Cái miệng nhỏ nhắn của Dương Mộng Ny đều bởi vì giật mình mà mở rất lớn, “Nhưng là tỷ, ta gì cũng đều không hiểu a?”

“Cũng bởi vì không hiểu, tỷ mới muốn dạy muội, về sau thân mình tốt lắm, tìm nhà chồng cũng có thể có kinh nghiệm quản gia đúng không?” Được rồi, Quân Dao lại bắt đầu miệng không có cửa, lại nhận thấy được hai má của Dương Mộng Ny lại một lần nữa đỏ bừng, thế này mới nói sang chuyện khác, “Tóm lại, ở trong nhà tỷ, tuyệt đối sẽ trôi qua thực phong phú, không cần cả ngày buồn ở trong phòng ngẩn người, không tốt sao?”

“Đương nhiên tốt!” Dương Mộng Ny ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn Quân Dao, tóc phía sau tai ở trong gió lạnh nhẹ nhàng bay lên, “Ta vẫn đều muốn có thể làm chút gì đó, mới sẽ không cảm thấy chính mình là một người vô dụng.”

Dương thị ở một bên nghe, nhìn đến bộ dáng làm cho người ta thương tiếc kia của ngoại sinh nữ (cháu gái bên ngoại), một tay đem nàng ôm vào trong ngực, “Mộng nhi đừng nói bừa, cháu chính là bảo bối của cha nương cháu, không cho cháu làm việc cũng là đau lòng cháu, nếu cháu miên man suy nghĩ như vậy, chẳng phải là làm cho bọn họ càng lo lắng?”

“Dì cả, ta đều biết, nhưng trong lòng này vẫn là không bỏ xuống được.” Khối thân mình hỗn độn này, làm cho nàng ăn bao nhiêu khổ, nếu không phải nhớ kỹ cha mẹ, nàng làm sao chịu được mười mấy năm, nay nàng đã mười ba tuổi, lại thêm hai năm sẽ cập kê, nhưng là đến thời điểm kia, nếu chính mình bởi vì thân mình gả không ra được, thương tâm khổ sở vẫn là bọn họ.

Ba người cùng một chỗ thấp giọng nói chuyện, hai tiểu hài tử cũng không có xen mồm, mà là trừng mắt to nhìn bọn họ, tựa hồ muốn nghe hiểu được, lại chung quy là có chút ngây thơ.

Dọc theo đường đi, xe trâu nhà rỗi, một nam nhân hàm hậu vội vàng đánh một chiếc xe trâu, mang theo ba nữ tử cùng hai hài đồng, xa xa bên kia núi, mặt trời chiều chậm rãi rơi xuống đem khắp khoảng không nhuộm đẫm thành một mảnh lửa đỏ.

Về đến nhà, Dương thị liền vào phòng bếp nấu cơm, mà Quân Dao thì lại là dẫn Dương Mộng Ny đến sân viện thứ hai, hiện tại Quân Dao cùng Xảo Nhi sẽ ngụ ở phòng phía Đông sân viện thứ hai, gian ngoài là một cái giường sưởi rất lớn, mà bên trong là khuê phòng Quân Dao cấp cho Xảo Nhi, sẽ chờ làm xong giường mới sẽ chuyển vào, là có thể hảo hảo trang trí cho nàng một phen.

“Buổi tối ba chúng ta ba liền ngủ ở trên kháng lớn này.” Quân Dao chỉ chỉ một cái ngăn tủ bên cạnh, “Cái ngăn tủ kia chính là của muội, yên tâm dùng đi.”

“Được, tỷ, ta giúp tỷ làm chút gì đi?” Mộng Ny đem bao đồ bỏ vào trong ngăn tủ, trở lại nhìn Quân Dao.

“Có gì cho muội làm, vừa tới thì hảo hảo ở trong phòng ấm áp đi, một hồi chờ ăn cơm là được.” Nói xong chính mình liền rời đi, gà cùng heo ở hậu viện đều bị đói, không thể không cho ăn được.

Cơm chiều, Dương thị làm thực phong phú, mỗi người một chén canh trứng gà trước khi ăn, còn nấu cơm trắng, trên bàn có bốn món một canh, một món rau hẹ xào trứng, một món gà rừng hầm nấm, một món mộc nhĩ thịt ba chỉ, một món sườn hương tỏi, cộng thêm một món canh rau chân vịt.

Dương Mộng Ny nhìn nửa bát canh trứng gà vàng ươm trước mặt này, cùng với một bàn đồ ăn phong phú này, kinh ngạc nói: “Dì cả, nhà các người mỗi ngày ăn cái này nha?”

Dương thị gắp cho nàng một cái sườn, cười nói: “Nếu Mộng nhi thích, dì cả mỗi ngày làm cho cháu.”

“Không, không cần, bình thường như vậy là được.” Nàng vội vàng xua tay, mỗi ngày ăn như vậy, nhà ai có thể chịu được a, vừa là thịt vừa là sườn, lại còn trứng gà cùng gạo, này đều có thể xưng được với tiêu chuẩn nhà kẻ có tiền đi?

“Tiểu di, người ăn nhiều nga, tuy rằng không có ăn ngon như mẫu thân làm, nhưng là tay nghề bà ngoại cũng tốt lắm.” Xảo Nhi ngồi ở trên thảm trên kháng ấm áp gào thét, mắt to ngập nước nhìn Dương Mộng Ny.

Dương thị lập tức liền đen mặt, nhìn tiểu nha đầu này, thật sự là không biết nên nói cái gì.

Thật là, có ai nói bà ngoại mình như vậy sao, nhưng mà ai làm cho Xảo Nhi đáng yêu như vậy, mà tay nghề của mình cũng quả thật không tốt bằng nữ nhi.

********************

Sau khi dùng qua cơm chiều, mấy người phụ nhân ngay tại trong phòng Dương thị, cầm hộp châm tuyến, mấy người phụ nhân bắt tay vào làm thêu thùa, Dương thị đang thêu một bộ màn giường mà xanh nhạt diện tích rất lớn, mặt trên là hoa văn mạn châu xa hoa Quân Dao tự mình vẽ, mà chính trong tay nàng cũng là màn giường, bức tranh cá chép đùa hoa sen tươi đẹp nền màu trắng làm cho Xảo Nhi, mà ở trong ngăn tủ còn có một bộ màn giường màu tím giống nhau đều xuất từ bút tích của Quân Dao, vẽ là bức tranh chim khách đậu cành mai.

Dương thị thêu thùa thực tinh xảo, nghĩ tới năm đó Dương lão thái thái cũng là tú nương có tiếng ở mười dặm tám thôn, về sau đem tay nghề toàn bộ truyền cho Dương thị, mà Dương thị cũng không chút nào giữ lại truyền cho Quân Dao, cho nên lúc trước đồ thêu của Quân Dao mới có thể trở thành một khoản thu vào không nhỏ của Quân gia, mà Mộng Ny từ nhỏ đã không thể làm vận động mạnh, chỉ có thể ngồi ở trong phòng, cho nên vì giải quyết phiền muộn cho nàng, nên từ lúc nàng còn rất nhỏ đã dạy cho nàng, nói cách khác, ba nữ tử trước mặt đều là cao thủ thuê thùa.

Mộng Ny nhìn đến vải dệt trong tay hai người cùng đường may tinh xảo vừa mới bắt đầu thêu không bao nhiêu ở mặt trên, tiến đến trước mặt Dương thị nói: “Dì cả, thật là đẹp mắt mà, đây là dùng làm gì?”

“Còn không phải tỷ cháu nghĩ ra được sao, nói là màn giường phải thêu hoa văn lên mới dễ nhìn.” Dương thị cười nói.

“Đúng đây, thật là đẹp mắt, vải dệt này sờ cũng thật là thoải mái.” Mộng Ny nhẹ nhàng vuốt ve chất vải trắng mịn, cư nhiên phát hiện là bằng lụa, đây chính là vải quý bố a, nhà người thường làm sao dùng là nổi?

Dương thị vừa nghe, giống như là tìm được tri âm rồi, gật gật đầu, oán trách liếc mắt nhìn Quân Dao một cái, nói: “Còn không phải sao, tỷ cháu nha, nói đúng là không đương gia (lo liệu việc nhà) không biết củi gạo quý đi, nhưng là cũng tự mình một người làm đương gia bốn năm, ngươi nói hiện tại tuy rằng sống cuộc sống tốt, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy a, chẳng qua chỉ là cái màn giường mà thôi, cư nhiên mấy khối bố như vậy liền tiêu hơn ba mươi lượng bạc, lòng này của ta a, chính là sắp đau muốn chết.”

“Ba mươi lượng a?” Dương Mộng Ny kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn, nhiều như vậy nha, nếu nhà người thường, này đó bạc cũng đủ sống bốn năm năm, nay chẳng qua chỉ giá trị ba cái màn giường này.

“Đúng vậy a, một chút cũng không biết khó khăn của cuộc sống.” Dương thị than thở.

Trong phòng lo lắng mười phần, mà hai tiểu gia hỏa kia đã đang nhìn một hồi bởi vì nhàm chán, Vô Ưu liền mang theo Xảo Nhi đến phòng mình, nói là muốn dạy muội muội học chữ, Xảo Nhi nghe xong cao hứng đi theo phía sau Vô Ưu, giống như một cái đuôi nhỏ vậy.

Mà ở thời điểm ba người đang nói cúi đầu nói chuyện phiếm, bên ngoài có người vào được.

“Đệ muội ở nhà sao?”

Nghe thanh âm, chính là Lâm thị.

“Nhị tẩu, ở trong phòng đây, vào đi.” Dương thị buông thêu thùa trong tay, đứng dậy xuống kháng, mở cửa ra liền nhìn thấy Lâm thị cùng Quân Hiếu Hiền còn có Quân Liễu đứng ở bên ngoài, “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lẽo.” (QA: Các nàng chuẩn bị thấy trình độ ngủ mơ của Quân Liễu kia cao như thế nào!)

“Ai, buổi tối nhàn rỗi không có việc gì, nên tới đây tìm ngươi tán gẫu.” Lâm thị đi theo Dương thị tiến vào, hai người phía sau cũng đi đến.

“Tứ tỷ, nhà ngươi thật ấm áp.” Quân Hiếu Hiền vừa tiến vào liền cảm giác gió ấm đập vào mặt.

Quân Liễu phía sau thì lại lặng im không nói, một đôi mắt cũng không ngừng nhìn quét bốn phía, nhìn đến một thứ gì đó còn có thể lộ ra ánh mắt thèm nhỏ dãi hâm mộ.

Quân Dao bất động thanh sắc quan sát Quân Liễu này, nàng không rõ vì sao mình cùng nàng ta quan hệ căng thẳng như thế, nàng ta vẫn có thể mặt dày xuất hiện ở trong nhà mình, ít nhất nếu là mình, nàng khẳng định sẽ cả đời không qua lại với nhau.

“Ấm áp là tốt rồi, chạy nhanh đến trong phòng ngồi, Tứ tỷ đi lấy điểm tâm cho đệ.” Nói xong làm cho hai người vào nhà, sau đó xoay người đến gian trữ vật (chắc là gian cất đồ ăn thường ngày) trong phòng bếp, tìm ra ba bao điểm tâm, mỗi dạng lấy ra mấy khối đặt ở trong cái giỏ trúc, lấy vào trong phòng, đặt ở trên bàn thấp trên kháng, “Hiền nhi, hai ngươi lại đây ăn chút điểm tâm đi, còn có nước đường.”

“Ai, ta chỉ thích ăn cơm Tứ tỷ làm.” Quân Hiếu Hiền đi lên phía trước, cầm lên một khối bánh hoa quế đặt ở miệng, nhất thời hương vị ngọt ngào thuộc loại hương vị của hoa quế ở trong khoang miệng khuếch tán ra, giống như mới uống xong nước đường, nhưng không cảm thấy chán ngấy.

“Thích thì thường đến, gần đây thấy đệ đều không đến, có phải việc học bận rộn không a?” Nàng quan tâm hỏi.

“Còn không phải sao!” Nói đến việc này, Quân Hiếu Hiền nhăn lại hai má trắng nõn, “Gia nói rõ năm tới muốn ta thi thử xem, nói là kỳ thi mùa xuân, càng tuổi trẻ càng có cơ hội, cho nên trong khoảng thời gian này, buổi tối đều sẽ cùng gia gia đọc sách đến nửa đêm.”

Lâm thị nhìn con, vẻ mặt đau lòng thương tiếc, mỗi ngày nửa đêm mới trở về ngủ, ngủ không đến ba canh giờ sẽ rời giường đi theo lão gia tử đọc sách từ sáng sớm, sau đó đi tư thục, buổi tối trở về ăn cơm chiều vẫn là học, tuy rằng trong lòng nàng cũng hy vọng con có thể thi trúng đem vinh quang cho cả nhà, nhưng cũng là tâm không đành lòng.

“Đọc sách nào có dễ dàng, nếu có thể tùy tùy tiện tiện liền thi trúng, vậy làm quan cũng sẽ không đáng giá, sang năm Vô Ưu cũng phải đi tư thục, đệ cần phải làm tấm gương cho hắn.” Quân Dao khuyên giải nói.

“Tiểu tử kia cũng muốn vỡ lòng? Tứ tỷ, tỷ muốn đưa hắn đi trấn trên hay là ở trong thôn a?” Quân Hiếu Hiền thực cảm thấy hứng thú hỏi.

Tiểu tử kia? Quân Dao giật mình sững sờ, sau đó nhìn tiểu nam hài năm nay mời mười ba tuổi trước mặt này, hắn cũng không lớn hơn được bao nhiêu đi.

“Hẳn là hiện tại sẽ vỡ lòng ở trong thôn đi, về sau nếu có thiên phú, để cho hắn một mình đi học ở trường bên ngoài.” Quân Dao cười nói.

Quân Hiếu Hiền nghe xong vẻ mặt hâm mộ: “Ai, đi học ở trường bên ngoài a, thật tốt, thật hy vọng ta cũng có một ngày như vậy.”

“Sẽ, vậy Hiền nhi phải cố gắng.”

Ở thời điểm cùng Quân Hiếu Hiền nói chuyện, Quân Dao vẫn đều lặng lẽ chú ý Quân Liễu này, từ sau khi bưng điểm tâm lên, ánh mắt của nàng tuy rằng mấy lần rơi xuống trên điểm tâm, lại thủy chung không có vươn tay đi lấy, nhìn đến bộ dáng ẩn nhẫn kia, Quân Dao đem cái giỏ trúc đưa tới trước mặt nàng nói: “Liễu nhi, ăn điểm tâm đi.”

Kỳ thật là không nghĩ quan tâm, nhưng là một phòng mọi người cùng một chỗ nói chuyện náo nhiệt, nàng lại cô đơn rớt lại phía sau, nói ra cũng khó coi đúng không.

Quân Liễu nhìn đến cái trúc giỏ trước mặt, nhất thời khóe môi xả ra một chút tươi cười thực hiện được, tuy rằng thực nhạt biến mất rất nhanh, nhưng là lại không cách nào tránh được ánh mắt của Quân Dao.

Quả nhiên, Quân Liễu này, lai giả bất thiện a (tới không có ý tốt).

“Cảm ơn Tứ tỷ.” Quân Liễu ôn nhu cười, ngón tay như hoa lan cầm lên một khối Thiên Tằng tô bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt, nhìn qua, nàng mang theo một tia non nớt cùng ngây ngô, giống như một đóa hoa lan duyên dáng yêu kiều, nếu không phải để ý tới tâm tư của nàng. (QA: Quân Liễu kia? Non nớt? Ngây ngô? Đang nói tới thực sự là Quân Liễu sao!? Diễn cũng quá đạt đi!?)

“Đừng khách khí.” Quân Dao cười lắc đầu, quay đầu một lần nữa cùng Quân Hiếu Hiền cùng với Mộng Ny nói chuyện.

Mà trong lòng Quân Liễu lại đang như sóng biển cuồn cuộn, nghĩ đến mục đích mình tới nơi này, mặc dù đang dùng sức khống chế, lại càng ngày càng có điểm vội vàng xao động.

Nàng không thể quên, không thể quên tiệc cơ động ngày đó, cái nam nhân đẹp đến làm cho người ta ngay cả hô hấp đều khó khăn kia, khi nhìn đến hắn ngồi chiếc xe ngựa kia, Quân Liễu có thể khẳng định, hắn nhất định là thiếu gia nhà giàu người ta, chỉ cần xem hai thị nữ đi theo bên người hắn, đều so với chính mình đẹp hơn, nếu nàng có thể quen biết thiếu gia nhà có tiền như vậy, chắc chắn dùng sức cùng chiêu thức cả người, làm cho hắn thích mình, đến lúc đó nàng có thể thoát ly loại thân phận đê tiện này, nhảy lên trở thành thê tử của nam tử tuấn mỹ kia, lúc đó sẽ thực có mặt mũi a. (QA: Nói thật chứ, làm đoạn này ta buồn cười không chịu nổi! Haha!!! Yêu nam kia lại tai họa con gái nhà người ta rồi! Quân Liễu này cũng mơ giỏi quá đi! Cơ mà ta nghĩ nàng ta chủ yêu là thích cái xe ngựa lẳиɠ ɭơ kia xong mới đến yêu nam kia! Haha!!!)

Nhưng là nàng trong khoảng thời gian này cơ hồ mỗi ngày tránh ở một bên nhìn lén nhà Quân Dao, lại không có nhìn đến chiếc xe ngựa xa hoa kia, vì thế ở dưới tình huống không thể nhịn được nữa, nàng bắt được cơ hội Lâm thị muốn tới nhà Quân Dao, liền đi theo nàng ta đến đây, chính là muốn từ miệng Quân Dao đào ra tình huống của công tử tuấn mỹ kia.

Bên kia, Dương thị cùng Lâm thị đang nói chuyện, Dương thị nhìn thoáng qua Quân Liễu, hỏi Lâm thị nói: “Nhị tẩu, làm sao Liễu nhi cũng đi theo ngươi đến đây?”

Lâm thị mặt lộ vẻ xấu hổ, ánh mắt mang theo không vui, “Đêm nay lão gia tử đến nhà Thất thúc, ta vốn định mang theo Hiền nhi đến nhà ngươi, vừa vặn ở cửa đυ.ng tới nàng, nghe nói ta muốn đến nhà các ngươi, liền đi theo đến đây.”

“Đến thì đến, ta đây làm thím còn có thể không cho nàng đến? Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta chính là thuận miệng hỏi một chút.” Gặp Lâm thị sắc mặt không đúng, nàng vội vàng giải thích nói.

****************

“Ta cũng không muốn mang nàng đến, đừng nhìn Liễu nhi tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư lại lớn, này mắt thấy sang năm sẽ cập kê, Đại tẩu đang bận rộn khắp nơi làm mai cho nàng đấy, hình như nói vài nhà nha đầu kia đều không hài lòng, trong đó có nhà, là trưởng tử nhà Ngô Phú Quý nhà giàu ở thôn bên cạnh, năm nay mười bảy tuổi, nghe nói đã ở huyện nha trấn trên làm một cái bộ khoái…”

“Làm sao, điều kiện tốt như vậy, nha đầu kia lại không muốn?” Dương thị hô nhỏ nói. (QA: Nhà người kia nên thấy may mắn vì Quân Liễu này không muốn, coi như tránh được một kiếp nạn!)

“Còn không phải sao!” Lâm thị biết biết miệng, “Đại tẩu là thực vừa lòng, dù sao Ngô gia chỉ có hai con trai, tiểu nhi tử cũng chăng qua mới bảy tuổi, Liễu nhi gả đến đó về sau ở riêng nàng cũng không ủy khuất được a, hơn nữa Ngô gia còn có tám mươi mẫu ruộng tốt, có trâu, còn có một xưởng đậu hủ, hàng năm thu vào cũng có bốn năm mươi lượng bạc, nàng còn có gì không muốn? Điều kiện này thật tốt a?” (QA: Người ta còn đang nằm mơ a!)

Dương thị gật gật đầu: “Còn không phải sao, vậy nàng vì sao không muốn a?”

“Ai biết được, lão thái thái đều hỏi, nhưng nàng chính là không nói.” (QA: Làm sao có mặt mũi mà nói a!)

“Đại tẩu không phải một lòng muốn tìm cho Liễu nhi kẻ có tiền ở trấn trên sao? Theo lý thuyết tiêu chuẩn của Ngô gia ở trong lòng nàng cũng có chút thấp, nàng cũng đồng ý?” Dương thị tò mò, trước kia Liễu nhi không phải được Tiền thị đem thành đại tiểu thư mà nuôi sao, việc nhỏ không để nàng làm, việc lớn nàng không làm được, quả thực chính là cái thiên kim tiểu thư.

“Ta cũng buồn bực, nhưng mà ta nghe nói hình như là Đại ca Ngô gia kia cùng lão gia tử thương lượng tốt, Đại tẩu cho dù muốn phản đối, cũng phải có người so với Ngô gia càng tốt hơn mới được a.”

Dương thị vừa nghĩ cũng là để ý như vậy, nhưng là trong lòng lại tự dưng dâng lên một cái ý tưởng, “Ta cuối cùng cảm thấy Đại tẩu mới không thể quên đi như vậy đâu, dù sao nàng ở trên người Liễu nhi đầu tư nhiều tâm huyết như vậy, cảm thấy rõ ràng là mệnh phu nhân cuối cùng lại gả cho một cái bộ khoái, tuy rằng cũng là cái bát sắt (có việc làm ổn định), nhưng nàng khẳng định sẽ không cam tâm.”

“Quên đi, mặc kệ nàng đi, cũng không phải đứa nhỏ của mình, chẳng qua nếu ta là bà bà, tìm con dâu như vậy, chính là phải lo chết, tâm nhãn nhiều như vậy, còn vừa lười vừa tham, lấy về nhà không thể cúng bái nổi?”

“Làm sao có thể, Hiền nhi về sau chính là làm quan, kém cỏi nhất cũng phải tìm cái tiểu thư quan gia a, ngươi này cũng đừng quan tâm vớ vẩn.”

“Vậy mượn cát ngôn của đệ muội, Lễ nhi cho dù lại cố gắng cũng chỉ là người bận rộn buôn bán, nhưng là Hiền nhi thì khác, ta cũng chỉ trông cậy vào hắn có thể trở nên nổi bật.” Nói xong, nhìn thoáng qua con cười rất là vui vẻ, nhịn không được môi gợi lên nở nụ cười.

Bên kia, mấy người trẻ tuổi vừa ăn điểm tâm uống nước đường, vừa nói một ít chuyện thú vị, mà từ đầu đến cuối Quân Liễu vốn không có nói xen vào được, gấp đến độ nàng hận không thể đi lên hung hăng mắng Quân Hiếu Hiền đang nói không ngừng một chút.

Lúc này mắt thấy thời gian càng ngày càng trễ, cách thời gian bọn họ trở về cũng không sai biệt lắm, nhưng là chính mình lại thủy chung không có cách nào tìm được cơ hội một mình hỏi Quân Dao một câu.

Đột nhiên, nhìn đến trong giỏ trúc đã không thừa nhiều điểm tâm lắm, Quân Liễu nghĩ tới một cái biện pháp.

“Tứ tỷ, nhà ngươi còn có điểm tâm đi? Ăn ngon thật đâu.” Nàng ôn nhu cười yếu ớt.

“Có, Liễu nhi nếu muốn ăn, ta đi lấy cho ngươi.” Quân Dao nói.

“Vậy phiền toái Tứ tỷ, ta còn nghĩ nếu Tứ tỷ không ngại, ta mang hai khối trở về cho nương ta nếm thử.”

“Đương nhiên có thể, Liễu nhi đợi lát nữa.” Quân Dao đứng dậy đi ra phòng trong, hướng phòng bếp đi.

Quân Hiếu Hiền cúi mắt dấu đi đáy mắt không vui, ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình cùng Dương thị nói chuyện phiếm.

Quân Liễu thấy Quân Dao đi ra ngoài, sau đó cười cười nói với Dương Mộng Ny: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Mộng Ny nghĩ đến nàng muốn đi nhà xí, nâng ngón tay chỉ tường bên kia, ý bảo vị trí nhà vệ sinh, liền nhìn Quân Liễu đi ra ngoài.

Quân Liễu đi ra phòng trong, ánh mắt lại một lần nữa đảo qua mặt tường tuyết trắng kia, cùng với nền đá chỉnh tề sạch sẽ, khinh thường cười nhạo hai tiếng, nhìn đến bên ngoài ánh sáng mông lung chiếu vào, xốc lên rèm cửa liền đi ra ngoài.

Quả nhiên nhìn đến Quân Dao đang đi đến.

“Tứ tỷ, đoạn thời gian trước tiệc cơ động nhà ngươi làm thật tốt.” Nàng cười nói.

Quân Dao nhíu mày, “Ngươi đã đến rồi?”

“Không có đâu, mẹ ta nói, trước kia chưa từng giúp chiếu cố nhà ngươi, làm sao không biết xấu hổ đến ăn cơm a.” Nàng cúi đầu, bộ dáng có điểm thẹn thùng. (QA: Mới là lạ!)

“Đúng đấy!” Không hề để ý nàng, nhấc chân liền hướng trong phòng đi.

Quân Liễu vừa thấy nàng tựa hồ muốn rời khỏi, bước lên phía trước lôi kéo ống tay áo Quân Dao, vừa ngẩng đầu chống lại ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, vội sợ hãi buông lỏng tay ra.

“Liễu nhi nói ra suy nghĩ của mình? Không có thì chạy nhanh về phòng, bên ngoài nhưng là thực lạnh.” Trong nháy mắt, ánh mắt không còn trong trẻo nhưng lạnh lùng nữa, ôn nhu như nước, vừa rồi giống như là ảo giác vậy.

“Đừng, Tứ tỷ, ta có lời nói với Tứ tỷ.” Quân Liễu giống như cố lấy dũng khí rất lớn, ngẩng đầu vội vàng nhìn nàng.

Quân Dao trong lòng cười lạnh một trận, hiện tại là có chuyện, mới một bộ dáng ăn nói khép nép, không biết đợi lát nữa mặc kệ chuyện gì nàng cũng sẽ không hỗ trợ, cô nương này sẽ có cái biểu tình gì.

“Vậy nói một chút đi, ta nghe.”

Quân Liễu thấy vẻ mặt bình tĩnh của Quân Dao, trong lòng không khỏi có điểm không yên, dù sao trong lòng đối cái công tử tuấn mỹ là thích, nhưng nàng cũng là hoa cúc khuê nữ chưa lấy chồng, huống chi còn chưa cập kê.

Trong nhà nói vài cửa hôn nhân cho nàng, nhưng là nàng thủy chung không hài lòng, mà ngay cả Ngô gia cũng từ thời điểm ban đầu sau khi nhìn thấy công tử tuấn mỹ kia, cũng hoàn toàn một chút hứng thú đều không có, thử hỏi, một anh nông dân làm sao có thể cùng loại công tử nhà giàu này so sánh với.

“Tứ tỷ, gần đây trong nhà nói đính thân cho ta, Tứ tỷ cũng biết, Liễu Nhi năm nay cũng mười bốn, tháng bảy sang năm ta liền cập kê, nhưng là Tứ tỷ có lẽ không biết, từ ngày đó nhìn đến vị công tử kia, trong lòng Liễu Nhi liền không chứa được nam nhân khác, cho nên, ta van cầu Tứ tỷ, ngươi giúp ta đi?”

Quân Dao có điểm giật mình, không rõ nam nhân nàng nhìn trúng, làm sao muốn cho mình hỗ trợ, bất kể nàng coi trọng ai, cùng chính mình có quan hệ nửa cọng lông gì a.

“Ta giúp ngươi?” Nàng nhíu mày.

“Ân, cũng chỉ có Tứ tỷ có thể giúp ta, dù sao người kia cùng Tứ tỷ quen biết không phải sao? Hay là…” Quân Liễu cúi mắt che đi nghi hoặc cùng oán hận nơi đáy mắt, “Tứ tỷ ngươi cũng coi trọng vị công tử kia?”

Nếu không phải trong phòng có người, Quân Dao khẳng định sẽ trực tiếp cho nàng một cước, đá chết ả đàn bà ghê tởm có cái miệng thối này.

“Quân Liễu, ta ngay cả công tử trong miệng ngươi là ai cũng không biết, tại sao lại là coi trọng trong miệng ngươi? Hơn nữa, ngươi một cái tiểu cô nương chưa cập kê công nhiên cùng ta đây tiểu phụ nhân đã có một đôi nhi nữ nói chuyện công tử tuấn mỹ gì, không hắn không lấy chồng, sẽ không sợ bị hủy thanh danh của ngươi? Về sau gả không ra được, cũng đừng trách ta.”

Cái gì ngoạn ý, liền chưa thấy qua nữ nhân nhàm chán như vậy.

Gặp Quân Dao ngữ khí hơi lạnh, Quân Liễu trong nháy mắt lấy lại tinh thần, trong lòng âm thầm thầm oán chính mình có điểm rất sốt ruột.

“Tứ tỷ, ngươi đừng nóng giận, là lỗi của ta, đừng giận ta, ta chỉ là rất sốt ruột, bởi vì hắn cùng Tứ tỷ quen biết, cho nên ta cảm thấy chính mình không có gì hy vọng, liền…”

“Công tử mà ngươi nhìn trúng, sẽ không chính là vị công tử tuấn mỹ đến chúc mừng sao khi nhà mới của ta khánh thành đi?” Nếu là cái nam nhân kia, thật là loại tâm tính nữ tử như Quân Liễu này thích.

Mà hai má đỏ lên kia của Quân Liễu, cũng chứng thật lời nói của Quân Dao.

“… Tứ, Tứ tỷ, chính là vị công tử kia, Tứ tỷ, ngươi sẽ giúp ta đi? Chúng ta là đường tỷ muội, ngươi sẽ giúp ta đi?” Nói thẳng ra, Quân Liễu giống như đem Quân Dao trở thành hy vọng lớn nhất kia, hi vọng ở trên mặt của nàng, lộ ra ở dưới ngọn đèn lờ mờ phòng trong, mơ hồ không rõ.

“Là đường tỷ muội ta sẽ giúp ngươi?” Quân Dao nhìn khuôn mặt khẩn thiết đỏ bừng của cô gái đang hoài xuân trước mặt kia, ngữ khí thản nhiên tựa như gió thu không hiểu phong tình, mang theo băng lạnh gào thét mà qua.

“Ai…” Quân Liễu ngây ngẩn cả người, nàng nghe được cái gì?

“Bên ngoài rất lạnh, vào đi thôi.” Xoay người, xốc lên rèm cửa, đẩy cửa ra sẽ đi vào.

“Tứ tỷ –” Thanh âm Quân Liễu ở sau lưng vang lên, không lớn lại mang theo phẫn nộ khó có thể che dấu, “Ngươi thật sự không chịu giúp ta? Cha chúng ta chính là huynh đệ ruột, chẳng lẽ ngươi thật sự liền không thể nhìn ta hạnh phúc sao?” (QA: Có ai thấy câu này con mụ này nói ra có cỡ nào buồn cười không!?)

Điểm tâm trong tay Quân Dao cơ hồ đều sắp bị nàng bóp nát, nàng cảm thấy trình độ của mình cùng Quân Liễu kém rất nhiều, mặt hàng này đã không phải là trình độ không giảng đạo lý, mà hoàn toàn cùng đần độn ở trên cùng một trục hoành.

“Ta vì sao muốn xem đến ngươi hạnh phúc, đối ta cũng không có chỗ tốt gì?” Nàng đời trước cùng các loại người đấu qua đấu lại, có giảo hoạt, có âm ngoan độc lạt, có bằng mặt không bằng lòng, có vô sỉ hạ lưu, lại không mong muốn đυ.ng tới nhất chính là đần độn, dù sao cùng gà vịt giảng rất thống khổ, cho nên thủ đoạn cần có đã là hình thức, nhưng là Quân Liễu, ai…

“Ưu việt? Tứ tỷ chỉ cần có thể làm cho ta cùng vị công tử kia cùng một chỗ, chúng ta quan hệ tốt lắm, Tứ tỷ về sau nói không chừng có thể trở lại Quân gia, này không tốt?” Nữ nhân bị đuổi ra khỏi nhà về sau kết cục sẽ thực thảm nàng không biết, nhưng là không có nhà mẹ đẻ duy trì, nàng đừng nghĩ gả người tốt, huống chi còn là một người đàn bà dâʍ đãиɠ. (QA: Haiz! Ta bắt đầu thấy Quân Liễu này thực đáng thương a!)

“Ta đối Quân gia không có hứng thú, cho nên ngươi cũng đừng phí võ mồm.” Cho dù nàng không thích cái Tiết công tử kia, nhưng dù sao cũng là đối tác của mình, nếu hắn tìm một nữ nhân như vậy, không biết cấp cho mình thêm bao nhiêu phiền toái, vẫn là quên đi.

“Chúng ta là đường tỷ muội, ngươi như vậy cũng quá lãnh huyết đi? Vẫn là ngươi coi trọng vị công tử kia muốn làm của riêng?” Được rồi, cô nương nào đó có điểm miệng không sạch sẽ.

Quân Dao tính nhẫn nại đang ở từng chút một biến mất, nhưng là trên mặt tươi cười cũng là càng ngày càng sáng lạn, đột nhiên, nàng cúi người tiến đến trước mặt Quân Liễu, mà động tác của mình làm cho nàng ta sợ tới mức về lảo đảo lui lại phía sau mấy bước.

“Quân Liễu, có chút lời nói trước khi nói ra miệng, vẫn là muốn hảo hảo nhấm nuốt một phen, nếu không, về sau không cẩn thận đắc tội người có quyền thế gì đó, tin tưởng ta, ngươi ngay cả chết như thế nào cũng không biết. Hiện tại, tính nhẫn nại của ta dùng xong rồi, ngươi có thể di chuyển về phía sau, cút xéo khỏi nhà ta, về sau dám bước vào cửa nhà ta một bước, ta tuyệt đối sẽ đánh gãy chân của ngươi, nếu không tin, liền cứ việc cùng cái nương kia của ngươi khóc kể, nếu nàng có thể thay ngươi trút giận, ta là tuyệt đối hoan nghênh.” Nói xong, lần này là hoàn toàn vào phòng, sau đó đóng cửa lại, đem Quân Liễu chặn ở trong sân.

Quân Liễu lúc này rất tức giận, tức giận đến hận không thể hộc máu, nàng đều ăn nói khép nép cầu nàng giúp mình như thế, nữ nhân hạ lưu này cư nhiên dám không đồng ý, phải biết rằng nàng chính là da^ʍ phụ bị Quân gia đuổi ra, chính mình có thể cùng nàng nói chuyện cũng là phúc khí của nàng, cư nhiên còn dám uy hϊếp nàng như thế, thật sự là không biết tốt xấu.

Nhìn cửa phòng bị đóng lại, hai bàn tay trắng như phấn của Quân Liễu ở bên người gắt gao nắm lại, sau đó mang theo một chút cười cao ngạo, thẳng thắt lưng, đi bước một ra khỏi nhà Quân Dao.

“Tiện nhân, cư nhiên dám đối với ta như vậy, Quân Liễu ta cũng không phải là dễ chọc, ngươi chờ, đừng làm cho ta tìm được cơ hội, nếu không nhất định làm cho ngươi đẹp mặt, hừ…” (QA: Haiz! Đáng thương! Chết vẫn hoang tưởng!)

Bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi biến mất dưới màn đêm ở trong thôn, mà ngay tại khi nàng rời đi, một cái thân ảnh màu đen, từ trước cửa nhà Quân Dao từ trên một cây hòe cao lớn hạ xuống, nhìn bóng dáng đi xa kia, một đôi con ngươi lạnh như băng đến vô tình, một chút cũng không nổi lên gợn sóng gì, người này không phải ai khác, đúng là một trong tứ đại thị vệ bên người Cẩn vương, Băng Thần.

End Chương 43
« Chương TrướcChương Tiếp »