Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ

Chương 42: Không phải do nàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quân Chính Dân đối với chuyện tình nữ nhi dặn dò thực để tâm, này đây ngày hôm sau vừa dùng qua cơm sáng, đã bắt đầu thúc giục thê tử chuẩn bị tới cửa lễ vật.

Dương thị ở trong phòng bên cạnh phòng bếp, nhìn đến các loại thùng, bao đồ lớn nhỏ, có thịt, trứng gà, các loại gạo, bột mỳ, điểm tâm, thầm thì hỏi Quân Chính Dân nói: “Muốn dùng bao nhiêu đồ? Mời người làm việc, cũng không thể làm cho người ta cảm thấy hẹp hòi a.”

Quân Chính Dân nghĩ nghĩ, “Nếu không, đưa mấy cân thịt, hai bao điểm tâm?”

“Ta xem đi, ta đựng thêm hai mươi cái trứng gà, trên đường chàng cẩn thận một chút.” Vừa nói vừa đem đồ nhất nhất đựng vào trong cái giỏ trúc bên cạnh, sau đó đưa cho Quân Chính Dân, “Đi hảo hảo nói, khối đỉnh núi kia cũng không phải thực tốt, nếu quá đắt, sẽ trở lại cùng Dao Nhi thương lượng một chút, đừng tự mình làm quyết định.”

“Được, nàng cứ yên tâm đi, trong lòng ta đều biết.” Sau đó liền ra cửa.

Người một nhà Lý Chính Quân Bình Sơn còn đang ở trên kháng ăn điểm tâm, chờ nhìn đến Quân Chính Dân đi vào, có điểm ngoài ý muốn.

“Lão Tam? Nương bọn nhỏ, chuyển cho Dân tử cái ghế.” Quân Bình Sơn vội gọi thê tử Cố thị đang ăn cơm ở gian bên ngoài.

“Ai, đến đây!” Giọng nói lớn đặc hữu kia của Cố thị xuyên thấu qua rèm cửa truyền vào, làm cho người ta không khỏi cảm thấy tinh thần chấn động.

Quân Chính Dân vội xua tay, nói: “Nhị bá nương không cần vội, ta chính là tìm Nhị bá nói chút chuyện.”

Nói xong, cầm gì đó trong tay đặt tới trên bàn, xoa xoa đầu cúi đầu cười: “Nhị bá, đây là nương đứa nhỏ cho mang tới.”

Quân Bình Sơn vuốt chòm râu nhìn thịt heo phân lượng không ít kia, tuy rằng trong nhà cũng không phải không có ăn, nhưng cũng vừa lòng vì Quân Chính Dân hiểu chuyện, “Đến thì đến, đều là người một nhà, còn mang cái gì vậy.”

“Di, Tam thúc a, Dao tỷ ở nhà không?” Một cô nương thanh tú vén rèm lên bưng một chén nước đường tiến vào, sau đó cẩn thận đưa cho hắn, “Tam thúc, uống nước.”

“Ai, Thanh Hà cũng thành đại cô nương, Dao tỷ cháu không ở nhà, nếu muốn chơi, buổi chiều đi, tỷ cháu đều ở nhà dạy đứa nhỏ học bài.” Quân Chính Dân tiếp nhận bát sứ, nhìn nước đường đỏ đỏ, uống lên vài ngụm, trời bên ngoài là càng ngày càng lạnh.

“Lão Tam, nhà các ngươi xây phòng ở kia, chính là độc nhất ở Thủy Tuyền thôn chúng ta a.” Bên cạnh một hán tử trung niên cười hớ hớ nói, ánh mắt cũng không có gì ghen tị.

“Đại ca, làm sao là công lao của ta a, kia đều là đứa nhỏ Dao Nhi kia từng chút kiếm bạc xây lên, phòng cỏ tranh kia đều ở mấy năm như vậy, mùa đông gió thuyết hơi chút lớn một chút, liền có thể đem phòng ở ép sụp, người lớn chúng ta không có việc gì, vì đứa nhỏ, đành phải xây mới, mùa đông cũng ấm áp đúng không.” Quân Chính Dân tuy rằng thành thật, nhưng cũng có chỗ tốt của người thành thật, đó chính là nói chuyện chưa bao giờ khuyếch đại, mà người Thủy Tuyền thôn cũng cơ hồ đều quen thuộc hắn, đối với lời hắn nói, cũng là thực tin tưởng.

Quân Bình Sơn mí mắt run lên, nhìn Quân Chính Dân nói: “Phòng ở lớn như vậy, toàn bộ là đứa nhỏ Dao Nhi kia kiếm?”

“Còn không phải sao, vài năm như vậy, cũng là khổ cái đứa nhỏ kia.” Nghĩ đến chính mình vô năng, Quân Chính Dân trong lòng thực áy náy, nhưng cũng càng kiên định quyết tâm phải liều mạng bảo vệ tốt mẹ con các nàng của mình.

“Vậy Tam ca hôm nay tới là làm gì a? Không phải tìm cha ta có việc?” Hán tử ngồi ở bên kháng hỏi, hắn là Tam phòng nhà Lý Chính Quân Chính Vân.

Nói tới đây, Quân Chính Dân cũng lấy lại tinh thần, nhìn Lý Chính, nói: “Nhị bá, ta muốn hỏi một chút về đỉnh núi ở sau nhà phía cửa thôn chúng ta kia, có phải thuộc về trong thôn hay không a?”

Quân Bình Sơn chậm rì rì nuốt xuống cơm trong miệng, uống một ngụm canh, gật gật đầu, “Là của thôn chúng ta, ngươi là vì đỉnh núi kia đến?”

“Ân, nếu không có người mua, nhà chúng ta muốn mua xuống.” Hắn cười nói.

“Lão Tam, đỉnh núi kia nhìn rất lớn, lại đều là ruộng không tốt, không trồng ra hoa màu, ngươi mua muốn làm gì? Không phải phí phạm tiền sao.” Quân Bình Sơn là thật sự vì hắn mà nghĩ, dù sao vừa phân ra, lúc này ngày lành chưa sống được vài ngày, mà bắt đầu ép buộc? Hơn nữa, khối đỉnh núi kia chính là ước chừng có một trăm hai mươi mẫu a, muốn mua xuống toàn bộ chính là một khoản bạc không nhỏ, nhà lão Tam này nơi nào có nhiều tiền như vậy.

“Ta đều biết, cho dù là ruộng không tốt, chung quy cũng có thể trồng ra này nọ được đúng không, cùng lắm thì ta vất vả một chút, bón phân nhiều, cuối cùng có thể biến thành ruộng tốt, Nhị bá, nếu không có ai mua, người xem có thể bán cho nhà chúng ta hay không?” Đây chính là chuyện đầu tiên khuê nữ nhà mình giao cho hắn, cho dù là Lý Chính nói toạc ra, hắn cũng muốn mua xuống, chính hắn một người làm cha cũng không thể luôn làm cho khuê nữ xem thường đúng không.

Mà trong lòng Lý Chính kỳ thật cũng là vì mảnh núi hoang kia sốt ruột, tuy rằng nói trên núi là có rất nhiều cây ăn quả, nhưng là kết quả chua sót khó ăn, cho nên cho dù là hàng năm trên đỉnh núi có cây ăn quả, quả treo đầy cây, cũng không ai đi hái đến ăn, liền ngay cả tiểu hài tử cũng biết quả nơi đó khó ăn muốn chết, trừ bỏ có một mảnh rừng trúc lớn, là thật một chút ưu việt cũng đều không có, trước kia nhưng thật ra có một chút nhà giàu người ta muốn mua xuống, ít nhất có thể ở đỉnh núi xây cái thôn trang, đủ loại hoa cỏ, lại bất đắc dĩ phát hiện, hoa cỏ quý báu cơ hồ là rơi xuống đất liền chết, mà hoa cúc dại đầy khắp núi đồi, nơi nào là những kẻ có tiền kia thích, cho nên vẫn đều là tiếng sấm to mưa nhỏ, nay Quân Chính Dân có thể đến, hơn nữa thái độ kiên định muốn mua, hắn cũng là tâm tư trăm chuyển a.

“Lão Tam a, phiến đỉnh núi kia là thật sự không tốt, ngươi đã thái độ kiên quyết như thế, Nhị bá ta cũng khó mà nói cái gì, tổng cộng một trăm hai mươi mẫu, giá ngươi cũng biết, cho dù là như vậy, cũng phải hai lượng bạc một mẫu, tổng cộng hai trăm bốn mươi lượng, nay Nhị bá cũng nể mặt người trong nhà, bỏ đi số lẻ cho ngươi, còn hai trăm lượng đi, dù sao trong thôn cũng không chỉ một mình ta định đoạt, ngươi xem khi nào thì được, ta cho người ta viết văn thư khế đất, để cho nhà Viễn Sơn trong thôn làm cho.” Viễn Sơn trong miệng Quân Bình Sơn, là người môi giới của Thủy Tuyền thôn Quân Viễn Sơn, là người hiểu biết chữ nghĩa.

Quân Chính Dân vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, vội đứng dậy sắc mặt vui mừng nói: “Vậy đa tạ Nhị bá, ta lúc này trở về cùng người trong nhà thương lượng một chút, buổi chiều sẽ trả lời Nhị bá.”

“Vậy đi, Thanh Sơn, tiễn Tam thúc ngươi.”

“Ai, Tam thúc, ta tiễn ngươi.” Trưởng tôn Quân gia Quân Thanh Sơn xem như người tiêu biểu nhất trong thôn này, không chỉ là ý nghĩ linh hoạt, bộ dạng cũng thực không tồi, xem như một thanh niên nói chuyện có vẻ có lực ảnh hưởng.

Quân Chính Dân nhìn Quân Thanh Sơn, trong lòng một trận thích, nếu nữ nhi mình…

“Đừng tiễn, cũng không phải người ngoài, Thanh Sơn vẫn là trở về ăn cơm đi.” Hắn vẫy vẫy tay, nét mặt hớn hở đi ra phòng trong, lại bị Cố thị ở gian bên ngoài ngăn lại, còn hướng trong tay hắn nhét cho hắn cầm rổ đồ, bên trong tràn đầy, Quân Chính Dân vội đẩy lại, “Nhị bá nương ngài đây là làm gì, ta mang đồ tới làm sao còn có đạo lý làm cho trưởng bối đáp lễ, cầm về nương đứa nhỏ không thể không oán giận ta, ta không thể lấy.”

Cố thị vui tươi hớn hở nhìn Quân Chính Dân thành thật bổn phận, đem rổ đặt vào trong tay hắn, nói: “Tam oa cũng đừng khách khí, bên trong đều là một ít đồ ăn khô Nhị bá nương phơi nắng, cũng không phải cái gì đáng giá, sản vật trong đất, nhà ngươi cũng không có đất trồng rau, người lớn không ăn, còn có đứa nhỏ đúng không, không đủ tới chỗ Nhị bá nương lấy, ta chính là từ từ phơi nắng cũng được năm sót lớn đấy, một nhà chúng ta đến đầu xuân sang năm cũng ăn không xong, không phải lãng phí sao.”

Quân Chính Dân vừa nghe, thế này mới đem rổ tiếp nhận đến, “Vậy đa tạ Nhị bá nương.”

“Khách khí gì, các ngươi đều là hài tử ngoan có hiểu biết.”

Chờ lại là hàn huyên một trận, Quân Chính Dân mới đi ra khỏi nhà Lý Chính, ở ngoài cửa, hắn nói với Quân Thanh Sơn bên người: “Được rồi, chạy nhanh trở về ăn cơm đi, bên ngoài trời lạnh, cháu mặc cũng ít.”

Quân Thanh Sơn sang sảng cười, lộ ra một hàng răng chỉnh tề trắng noãn, hắn cười hớ hớ nói với Quân Chính Dân: “Tam thúc, trong nhà nếu có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ việc mở miệng, dù sao đều thời tiết này, trong ruộng cũng không có chuyện gì.”

“Ai, vậy đương nhiên là tốt, chờ thực có việc, Tam thúc nhất định sẽ không khách khí.”

“Vậy là tốt rồi.”

Quân Thanh Sơn nhìn theo Quân Chính Dân biến mất ở chỗ góc phòng ốc, đứng một hồi lâu mới xoay người đi vào nhà.

“Ôi, nàng đứng nơi này làm gì, làm ta sợ nhảy dựng.” Nhìn đến người phía sau, Quân Thanh Sơn nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng.

Tiểu Cố thị nhìn mắt to trừng lớn kia của trượng phu, nhịn không được che miệng cười khẽ, sau đó ngẩng đầu xinh đẹp nhìn hắn một cái, sẳng giọng: “Thấy Tam thúc, có phải nhớ đường muội kia của ngươi?”

Nàng chính là biết được, nếu lúc trước không là vì nữ tử kia đã xảy ra như vậy chuyện, nói không chừng sẽ trở thành thê tử của trượng phu mình, mà chính mình, ai biết sẽ gả cho ai a.

“Ân, là một người đáng thương, nay có thể sống tốt lắm, coi như là ông trời phúc hậu.” Thê tử là người tâm tư thông thấu, là cháu gái của huynh đệ nhà mẹ đẻ nãi nãi, mới trước đây từng đọc sách, trên người có một cỗ cảm giác không giống cô nương trong thôn, mà vợ chồng hai người cảm tình cũng không tồi, cơ hồ là có gì nói đó, không có gì giấu diếm.

“Đúng vậy, đoạn thời gian trước nhà nàng làm tiệc cơ động, ta cũng gặp qua hai hài tử kia, thật sự làm cho người ta yêu thích, thật hy vọng đứa nhỏ của chúng ta cũng có thể xinh đẹp như vậy.” Nói xong, vẻ mặt ôn nhu vuốt ve bụng mình.

Quân Thanh Sơn ôm bả vai của nàng, cùng nàng cùng nhau hướng trong phòng đi, “Này không phải rõ ràng sao, đứa nhỏ của chúng ta không xinh đẹp cũng không được.”

Tiểu Cố thị nhìn đến bộ dáng đương nhiên kia của hắn, nhịn không được phốc một tiếng nở nụ cười, nhẹ nhàng ở eo hắn nhéo một phen, nhìn đến bộ dáng hắn ra vẻ đau đớn, ánh mắt ôn nhu đều muốn chảy ra nước đến đây.

Quân Chính Dân một đường hấp tấp về nhà, Dương thị đang ở trên kháng ấm áp làm thêu thùa, mà Quân Dao từ buổi sáng ăn qua điểm tâm liền mang theo hai hài tử về phía sau chuyển động, đến bây giờ còn chưa trở về.

“Sao rồi?” Nhìn thấy trượng phu sắc mặt hồng nhuận, Dương thị cười hỏi.

Quân Chính Dân cầm lấy chén lớn bên cạnh, rót một ly nước ấm, rầm rầm uống xong đi, nhếch miệng cười nói với thê tử: “Được rồi, Nhị bá nói nếu trong nhà định ra rồi, để cho Viễn Sơn cho một cái văn thư, sau đó sẽ đưa đến quan phủ, khế đất đến trong tay chúng ta.”

“A, nhanh như vậy a?” Dương thị cũng là lắp bắp kinh hãi, dù sao khối đỉnh núi kia, cũng không phải là giá nhỏ, ước chừng hơn một trăm mẫu đấy.

“Còn không sao, hơn nữa Nhị bá còn làm chủ, hai lượng một mẫu, đỉnh núi kia chỉ lấy ta hai trăm lượng, giảm đi bốn mươi lượng đấy.”

Chẳng qua, nói xong hai vợ chồng liền mặt lộ ra sắc mặt lo âu, haii trăm lượng a, bọn họ cả đời đều chưa từng gặp qua nhiều tiền như vậy, tuy rằng nay xây nhà mới, cũng có thể thường xuyên ăn thịt, hai trăm lượng thật sự có thể lấy ra được?

“Dân ca, chàng nói hai trăm lượng này, Dao Nhi có thể lấy ra được sao?” Tật xấu lo lắng của Dương thị lại bắt đầu phát tác, không có biện pháp, ai làm cho nàng là làm nương.

Quân Chính Dân trong lòng kỳ thật cũng không chắc, nhưng là cũng không thể nói mấy lời nói làm cho thê tử càng lo lắng, “Nhất định có thể, Dao Nhi của chúng ta cũng không phải là một người không chủ kiến, nếu nàng nói muốn mua, chắc chắn có tính toán của mình.”

“Ân, nói cũng phải.” Dương thị gật gật đầu, hết thảy chỉ có thể chờ nữ nhi trở về lại nói.

Giữa trưa, chờ Quân Dao dẫn một đôi nhi nữ từ sau núi trở về, hai tiểu gia hỏa kia sắc mặt phấn hồng, thở hồng hộc, vừa vào cửa Xảo Nhi liền giống như con khỉ nhỏ leo lên kháng, tiến vào trong lòng Dương thị, thẳng hô mệt mỏi quá.

Vô Ưu thì lại là uống lên một chén nước đường, cùng Quân Dao mấy người nói một tiếng, muốn đến phòng ở của mình luyện bảng chữ mẫu đi.

Nhìn cháu gái ngoại rất nhanh đã ngủ trong lòng, Dương thị ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Quân Dao: “Dao Nhi, cha con đã đi nói rõ, chỉ xem con thời điểm nào muốn, chúng ta sẽ đi nhà Nhị gia gia con, tìm người môi giới đi quan phủ giao tiền có thể lấy đến khế đất.”

Quân Dao không nghĩ tới Quân Chính Dân tốc độ nhanh như vậy, nhìn nhìn Quân Chính Dân ngồi ở trên ghế dưới đất, cười nói: “Cha, vất vả.”

Quân Chính Dân trừng lớn mắt, “Gì vất vả không vất vả, người một nhà không nói hai nhà.”

Nhìn đến Quân Chính Dân khó có khi kiên cường một lần, hai mẹ con liếc mắt nhìn đối phương một cái, trong ánh mắt đều có ý cười chưa tan đi.

Giữa trưa, Quân Dao cùng Dương thị ở tại phòng bếp bận rộn một chút, làm bốn món ăn, người một nhà ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, sau đó Quân Dao trở về phòng mang tới một ngân phiếu hai trăm lượng của ngân hiệu Thông Bảo đưa cho Quân Chính Dân, mặt khác lại cho hắn hai nén bạc mỗi nén năm lượng.

“Cha, đây là ngân phiếu hai trăm lượng, mặt khác hai thỏi bạc này, để người cho Nhị gia gia cùng người môi giới một người một thỏi, mời người làm việc, không có bạc thủy chung là sẽ thấp hơn người ta một cái đầu, cho về sau cũng dễ làm việc.”

Tay Quân Chính Dân đều bắt đầu run lên, đây chính là hai trăm mười lượng a, trong tay hắn khi nào đã từng cầm nhiều tiền như vậy a?

Xoay người cùng Dương thị muốn một cái hà bao, sau đó đem ngân phiếu cùng nén bạc cất vào, lại thả vào trong ngực, bàn tay còn gắt gao đè lại, sợ không cẩn thận một cái sẽ đánh mất.

Quân Dao nhìn bộ dáng thật cẩn thận của hắn cũng không nói cái gì, nếu hắn như vậy có thể yên tâm một chút, cũng không có gì không tốt.

“Dao Nhi, vậy cha phải đi a, con còn có cái gì cần nói với cha không?” Quân Chính Dân tim đập không ngừng, nhiều tiền như vậy a, không cẩn thận đánh mất thì làm sao được.

“Đã không có, cha chính người nhìn làm đi.”

“Tốt lắm, vậy cha phải đi.”

Dương thị ở trên kháng nhìn đến dáng vẻ khẩn trương kia của trượng phu, trong lòng cũng có chút lo sợ.

“Dao Nhi, lập tức cho nhà người ta nhiều tiền như vậy, con thật sự là cam lòng a.”

“Không có gì cam lòng với không cam lòng, có đôi khi, tiền là đá mở đường tốt nhất, có tiền người ta mới có thể giúp chúng ta làm việc.” Quân Dao luôn luôn thờ phụng, tiền không phải vạn năng, nhưng là không có tiền là vạn vạn không thể.

Dương thị thì lại là bán tín bán nghi gật gật đầu.

Nhà Lý Chính, Quân Bình Sơn, Quân Chính Dân, người môi giới Quân Viễn Sơn, còn có con trai thứ ba nhà Lý Chính đều tụ tập ở phòng trong.

Quân Viễn Sơn hạ xuống nét bút cuối cùng, sau đó cầm lấy khế thư trước mặt đặt ở bên miệng thổi thổi, “Tam ca, ngươi xem xem, mặt trên cũng đã rõ ràng chưa?”

Quân Chính Dân vội lấy quá phần khế thư kia, cẩn thận nhìn nhìn, mặt trên viết: văn thư khế đất, nay đem ngọn núi một trăm hai mươi mẫu ở cửa thôn Thủy Tuyền thôn, bán cho Quân Chính Dân, tổng cộng hai trăm lượng chẵn, hiện giao không thiếu nợ! Thiên Khải Nguyên Phong ngày mười sáu tháng mười một năm thứ chín lập. Người thực bán: Lý Chính Thủy Tuyền thôn Quân Bình Sơn. Người thực mua: Quân Chính Dân, người viết thay: Quân Viễn Sơn.

“Không thành vấn đề, vẫn là Viễn Sơn huynh đệ lợi hại.” Quân Chính Dân nhìn khế thư trong tay, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra rất nhiều.

Quân Viễn Sơn sảng khoái cười, “Làm sao, dù sao viết cũng không biết bao nhiêu lần.”

Khế ước tới tay, Quân Chính Dân thế này mới từ trong lòng xuất ra hà bao, mở rộng túi tiền, sau đó từ bên trong xuất ra tấm ngân phiếu mới tinh kia, “Nhị bá, người xem xem, đây là hai trăm lượng.”

Quân Bình Sơn tiếp nhận đến, mở ra vừa thấy, ánh mắt co lại, thật là ngân phiếu hai trăm lượng, hơn nữa cuống phiếu còn là ngân hiệu Thông Bảo ngân hiệu đứng đầu cả nước, phải biết rằng ngân hiệu Thông Bảo lớn đến kinh thành, nhỏ đến thôn trấn trong cả nước, cơ hồ khắp nơi đều có.

Mà sau đó Quân Chính Dân lại từ trong hà bao lấy ra hai thỏi bạc, một thỏi cho Quân Viễn Sơn, một thỏi cho hắn, làm cho Quân Bình Sơn thật sự cảm thấy lão Tam của nhà Tứ phòng này, là một người thông minh.

“Dân tử, đều là người một nhà, làm gì đâu, cũng không phải nhiều chuyện.” Quân Bình Sơn nhìn bạc trước mặt, sắc mặt không thay đổi.

“Này không thể được, Dao Nhi nói cũng không dễ dàng, có thể làm xong đây là vẫn là dựa vào Nhị bá cùng Viễn Sơn huynh đệ, phí vất vả luôn phải ra.”

“Tam ca, nha đầu nhà ngươi vậy mà là người lợi hại, xây nhà mới không nói, còn có thể mua xuống lớn như vậy, có phải đương gia đã trở lại hay không?” Không trách Quân Viễn Sơn nghĩ như thế, chính là không ít người Thủy Tuyền thôn đều cảm thấy Quân Dao có thể xây lên nhà mới, khẳng định là dã nam nhân của nàng đã trở lại, nếu không một cái phụ nữ, làm sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy a. (QA: Toát mồ hôi! Cẩn ca là dã nam nhân a!!!)

Quân Chính Dân nghe xong sắc mặt có điểm không vui, lại cũng không có biểu hiện ra ngoài, “Làm sao có loại sự tình này, đều là Dao Nhi tự mình kiếm, cái gì đương gia với không đương gia, ta đây làm cha còn không biết, không có chuyện này.”

Quân viễn sơn khả năng cũng hiểu được mình hỏi có điểm không ổn, xin lỗi cười cười, “Tam ca đừng trách móc, là tiểu đệ không biết nói.”

“Nhiều chuyện, chính là hy vọng về sau Viễn Sơn huynh đệ đừng nghe tin không đúng này, Dao Nhi nhà ta tuy rằng mệnh khổ, khả cũng không thể làm cho người ta khi dễ đi đúng không, nếu không ta đây làm cha cũng thật sự không mặt mũi mặt tiếp tục nán lại ở trong thôn nữa.”

“Dân tử, nói cái gì đâu, Nhị bá như thế nào có thể để ngươi không ở lại trong thôn được.” Lý Chính nghiêm túc trách mắng.

“Vâng, đa tạ Nhị bá chiếu ứng, ta đây đi về trước, chờ Viễn Sơn huynh đệ lấy đến khế đất thì trực tiếp đưa đến trong nhà đi.”

“Được, ta ngày mai sẽ đi làm, cam đoan tối mai liền đưa khế đất cho tam ca.”

Quả nhiên, Quân Viễn Sơn làm việc hiệu suất rất cao, buổi chiều ngày hôm sau liền mang theo khế đất tới cửa, mà Quân Dao lúc này cũng vừa lúc ở nhà, nhìn đến Quân Viễn Sơn, liền cười hỏi: “Viễn Sơn thúc, ngài tới rồi, mau vào nhà ngồi đi.”

“Ai, ngươi xem xem Dao Nhi của chúng ta, thật sự là người chịu khó, xây lên căn phòng lớn tốt như vậy, chính là làm cho người ta yêu thích chết.” Nhìn một cái viện này thực bằng phẳng, mặt tường kia vuông vức, còn rộng mở.

“Viễn Sơn thúc khách khí, vào nhà đi, cha ta nương đều ở.” Quân Dao khóe miệng co rút, cúi đầu che dấu bất đắc dĩ nơi đáy mắt.

“Ai, được, ta chính là đến đưa khế đất, kia chính là hơn một trăm mẫu a, Dao Nhi ngươi nói không thú vị như vậy, ngươi mua trồng gì?” Vừa nói vừa rung đùi đắc ý vào phòng.

Quân Dao trong lòng hiểu được, tòa đính núi kia từ hôm nay trở đi chính là của nàng, tuy rằng khế đất viết là tên của Quân Chính Dân.

Mà nay có một mảnh lớn như vậy, phải chăng nên thừa dịp hiện tại đào hồ cá, chẳng qua có lẽ sẽ bởi vì rất lạnh, bùn đất đều đông lạnh, sang năm hóa đông xong lại lấy kỳ thật cũng không muộn.

Ngày hôm qua Quân Dao đi ngọn núi vòng vo di chuyển, phát hiện dưới chân núi trụi lủi, sớm đã bị đông lạnh, nếu muốn đào, sẽ thực cố sức, hơn nữa tốn thời gian, dù sao đến cuối năm cũng chẳng qua là bốn mươi ngày, mà qua năm, tiếp qua một tháng, thì thời tiết vạn vật sống lại, đến lúc đó đào tốt hồ cá, thả cá con vào, ở bên cạnh vòng cái hàng rào, nuôi thêm mấy chục con vịt, mà phân vịt sẽ là thức ăn tốt cho cá, cũng có thể ở trong đáy sông trồng củ sen, đến mùa hè, có thể ở bên cạnh xây lên một tòa lương đình, có thể vừa thưởng thức hoa sen lay động, ăn thịt cá tươi mới, không biết ở bên trong hồ cá nuôi cua có được không, phải biết rằng đây chính là đồ đại bổ.

Vì thế, Quân Dao liền đứng ở trong sân, cầm cái chổi trong tay, càng nghĩ càng mê mẩn, mà trước mắt của nàng hoa sen tựa hồ đã muốn nở đầy hồ, con cá to mọng nhảy ra khỏi mặt nước, bọt nước xanh biếc bắn lên tung tóe, dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng lên, mà một con vịt béo nhàn nhã tới lui tuần tra ở giữa lá sen, tiếng động cạc cạc, thanh thúy vang dội.

“Dao Nhi, con làm gì đấy?” Dương thị thây hô Quân Dao thiệt nhiều tiếng cũng không phản ứng, thế này mới đi ra, liền nhìn đến nữ nhi nhà mình bọ dáng vẻ mặt cười mê mẩn, không biết suy nghĩ cái gì.

“Không làm gì, nương tìm ta có việc?”

“Không có việc gì, chính là thấy con cũng không quét rác, ở trong này đứng ngốc làm gì chứ? Bên ngoài thực lạnh a.” Đứa nhỏ này, đây là cái thói quen gì.

“Ta suy nghĩ a, chờ đầu xuân sang năm, chúng ta ngay tại chân núi đào hồ cá, là hồ cá rất lớn, sau đó ở bên trong trồng củ sen, thả cá con, lại với thêm một đám vịt, cũng có thể ở trong hồ cá nuôi con cua, người nghĩ xem a nương, đợi cho mùa hè trong hồ cá dần dần có hoa sen cùng củ sen, còn có những con cá thơm ngon, tiếp qua đoạn thời gian còn có thể ăn đến con cua ngon, có phải thực hạnh phúc không a?”

Quân Dao từng chút nói xong, mà trên mặt Dương thị cũng hiện lên một tia hy vọng, giống như một bức họa cuộn tròn về mùa thu hoạch tốt đẹp đã ở trước mặt từ từ mở ra.

“Thật tốt mà Dao Nhi, trên núi chúng ta có thể nuôi gà, rau dại sâu nhiều như vậy, cũng hoàn toàn không cần mình cho ăn. Vừa nghe con nói như vậy, hóa ra nhọn núi nhỏ kia cũng là bảo địa a.”

“Đúng vậy, không có đất lười chỉ có người lười, một nhà chúng ta cần cần cù cù, còn lo không thể làm giàu sao.”

“Đúng, vẫn là Dao Nhi nói đúng, sang năm chúng ta sẽ làm thực tốt.” Dương thị cũng là dùng sức nắm chặt nắm tay, nữ nhân thành thật cả đời lần này cũng đã chuẩn bị kiên cường một lần.

Bởi vì Quân Viễn Sơn giúp đỡ làm xong một chuyện tốt như vậy, cho nên Quân Chính Dân liền quyết định buổi tối lưu hắn ở nhà ăn cơm, mà Quân Dao cùng Dương thị đợi sắc trời vừa tối, ngay tại trong phòng bếp bận rộn lên.

Bốn món ăn một canh, toàn bộ xuất từ tay Quân Dao, làm cho hai nam nhân một bữa cơm là ăn rượu cơm no đủ, mà Quân Viễn Sơn sau khi ăn xong cũng là không ngừng khen Quân Dao trù nghệ tốt, nói là chờ có thời gian còn muốn để cho nữ nhân trong nhà đến nơi này của Quân Dao học hỏi kinh nghiệm.

Chờ Quân Viễn Sơn rời đi, hai vợ chồng Quân Chính Dân cũng dọn dẹp một chút rồi bắt đầu ngủ, mà Quân Dao thì lặng lẽ đi vào phòng con, nhìn đến phía sau bàn học thật to, một thân ảnh nho nhỏ, đang tư thái đoan chính cầm bút lông, chuyên tâm miêu tả bảng chữ mẫu trong tay, trong phòng thực ấm áp, mà Vô Ưu có thể là cũng viết thật lâu, cái trán đều thấm ra một tầng mồ hôi.

Quân Dao trong lòng một trận phát đau, tiến lên xuất ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cho hắn, Vô Ưu cũng bừng tỉnh.

“Nương, người tới?” Nhìn đến Quân Dao, tiểu tử kia lộ ra một cái tươi cười thật to, buông bút trong tay, quay về phía Quân Dao, để mặc nàng lau mồ hôi cho mình.

“Đã trễ thế này, như thế nào còn không nghỉ ngơi, muốn luyện tập ngày mai cũng không chậm, cẩn thận mệt hỏng ánh mắt rồi.” Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã rút đi vàng như nến, trở nên trắng noãn phấn nhuận kia của con, một bộ dáng yêu thích không buông tay, con của Quân Dao nàng, làm sao lại đáng yêu như vậy chứ.

Vô Ưu quỳ xuống trên ghế, rót cho Quân Dao một chén nước, đặt tới trong tay nàng.

“Lại viết một phần chữ to ta liền ngủ, nương uống chén nước.”

Nhìn hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ, bộ dáng lại phá lệ có hiểu biết, Quân Dao thực hạnh phúc, sau đó đã nghĩ đửa nhỏ nhỏ như thế, rất nhiều chuyện tuy rằng hiểu được nhưng không cách nào xử lý, có phải nên mua một tùy tùng cho hắn hay không, đến lúc đó đi tư thục, nàng cũng sẽ yên tâm rất nhiều.

“Vô Ưu, nương quyết định qua năm đưa con đi tư thục, con là muốn ở trong thôn hay là đi trấn trên?” Kỳ thật mặc kệ là trong thôn hay là trấn trên, tiên sinh dạy học đều là tú tài, Quân Bình Kiều từng đã ở trấn trên đã tây tịch (gia sư) cho nhà giàu người ta, nhưng là trong lòng nàng cũng lo lắng, ở trong thôn con mình sẽ bị bạn cùng lứa tuổi xa lánh.

“Vậy nương hy vọng ta đến chỗ nào?” Vô Ưu ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt to trong suốt nhìn mẫu thân.

“Nhân sinh là của Vô Ưu, nhân sinh của con đương nhiên phải tự mình quyết định, nương chỉ có thể nói đi trấn trên sẽ mệt chết đi, phải đi sớm trễ về, nhưng là nương lại có thể mua cho con một chiếc xe ngựa, mà ở trong thôn, trong lòng Vô Ưu cũng có thể biết, nhà chúng ta cùng nhà khác không giống nhau, anh chị em trong thôn có lẽ sẽ nói nhàn thoại về con, Vô Ưu có thể thừa nhận được sao?”

Có một số việc, nàng không nghĩ vì đứa nhỏ làm quyết định, dù sao ở cổ đại có thể nắm giữ nhân sinh của mình, đây tuyệt đối là một chuyện khó có thể tưởng tượng, cái gọi là dân chủ, đó là cái gì vậy? Ăn ngon hay là chơi vui?

Cho nên, nàng muốn ở trong điều kiện hữu hạn, vì đứa nhỏ của mình sáng tạo ra tương lai vô hạn. (QA: Ta cự thích câu này của Dao tỷ! Tương lai ta cũng muốn vì con ta mà làm như vậy!)

“Thừa nhận được, con muốn đi đọc sách, người khác nói cái gì con sẽ không để ý.” Hắn cũng muốn đi trong thành, nhưng là lại không nghĩ làm cho mẫu thân quá mệt nhọc, chỉ cần mình có thể cố gắng, ở nơi nào đọc sách cũng đều giống nhau.

Đem thân hình mềm mại nho nhỏ của hắn ôm vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu của hắn, ôn nhu nói: “Vô Ưu của nương là đứa nhỏ có hiểu biết nhất, chờ nhà ta sự tình không sai biệt lắm, mẫu thân chắc chắn tìm cho Vô Ưu một đại nho siêu cấp có học vấn, lại tìm một sư phó võ công cao cường, đến lúc đó Vô Ưu trưởng thành tuyệt đối là một tiểu công tử văn võ song toàn, ngẫm lại trong lòng nương liền ấm áp.”

“Con sẽ không làm cho nương thất vọng, con nhất định sẽ thực cố gắng, về sau làm cho mọi người nhìn thấy mẫu thân, đều sẽ vì nương có con trai Vô Ưu mà tự hào.”

Quân Dao hoảng sợ, lời nói có tiêu chuẩn như vậy, sẽ là xuất từ miệng một cái hài đồng hơn ba tuổi? Nhưng là đang nắm khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đáng yêu kia của hắn, nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện hắn cũng là người xuyên qua hoặc là trọng sinh một kiếp, cuối cùng đành phải ra một cái kết luận, con trai này tuyệt đối là một thiên tài, mà phụ thân ruột thịt của hắn, tất nhiên cũng không phải là vật trong ao (không tầm thường).

Mà phụ thân của đứa nhỏ lúc này, lại đang ngồi ở nhuyễn ghế trong vô danh cư, tay đang cầm một quyển sách, xem nhập thần.

Ở đối diện Ninh Nguyệt Cẩn, cái yêu nam nào đó đang vẻ mặt không yên nhìn hắn.

“Nhị gia, không biết có phải tiểu nhân đắc tội Nhị gia không? Xin Nhị gia cho cái thống khoái được không?”

Đây rốt cuộc là nháo gì vậy a, chẳng qua ngày đó chỉ là uống rượu, nhưng là ai có thể nói cho hắn vì sao vừa tỉnh lại đã cảm giác được, khí tràng quanh thân vị gia này là như thế nào a? Lạnh so với cởi hết ngủ ở bên ngoài một đem đều làm cho người ta run run hơn.

Nam nhân phong hoa tuyệt đại cũng không để ý đến hắn, ngón tay thon dài trắng nõn ở dưới ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào sáng bóng như ngọc, ngón trỏ cùng ngón cái lất qua một trang sách, đừng nói ánh mắt, thậm chí ngay cả lông mi đều không có động một chút.

Ninh Nguyệt Cẩn im lặng như vậy, Tiết Ly Trần gặp qua nhiều lần lắm, cơ hồ từ nhỏ đến lớn, đại đa số thời gian hắn đều là như thế này, nhưng là lúc này đây không giống, đơn giản là cái loại khí tràng “Người sống chớ tới gần” này, ngay cả hắn đều cảm giác được, thời điểm trước kia chưa từng có loại này.

“Nhị gia, lão ngài cũng nên nói chuyện đi a? Từ tối hôm qua đến bây giờ ngay cả cái ánh mắt cũng đều không cho tiểu nhân một cái, quan lão gia đánh bằng roi cũng phải cho cái cớ đúng không?” Việc này ầm ĩ, ban đầu còn tính hôm nay trở về kinh, lại bị không khí quỷ dị kia của vị gia này kia làm cho trực tiếp sợ tới mức ngay cả chân ngựa cũng đều mềm nhũn.

Rốt cục ở sau khi Tiết Ly Trần đau khổ kêu rên một ngày một đêm, Ninh Nguyệt Cẩn mới thiện tâm cho hắn một cái ánh mắt, một cái liếc mắt này làm cho cái yêu nam kia kích động thiếu chút nữa thì khóc.

“Hôm kia ngươi uống say.” Hắn lật một trang sách.

“Ngạch, ta ói lên cả người ngươi?” Đúng đi, nếu không làm sao sẽ dùng loại ánh mắt này đến lăng trì hắn.

“Sau đó ngươi nói một câu nói, làm cho bổn vương rất là khó hiểu.” Lại lật một trang sách.

“… Nhị gia.” Hắn nói lời gì đó đại nghịch bất đạo a, trong lòng đột nhiên có điểm không yên, hơn nữa ngay cả câu “Bổn vương” kia đều đi ra.

“Bổn vương sống hơn hai mươi năm, cư nhiên có thêm đứa nhỏ, còn có một nữ nhi.” Lại lật một tờ…

“Cạch làm –” Chén ngọc trong tay thoát ly lòng bàn tay, theo sức hút của trái đất nện thật mạnh ở trên bàn gỗ vuông trước mặt, mà người nào đó sắc mặt đã trắng bệch một mảnh.

“Không, không phải, Nhị gia, ngài xác định đây là ta nói?” Hắn có chút không rõ, hắn không nhớ rõ mình uống rượu thì miệng không có cửa a.

“Ngươi nói đi? Hay là A Ly cảm thấy, bổn vương đang nói dối.” Ninh Nguyệt Cẩn nhíu mày.

“Làm sao có thể, Cẩn vương ngài chính là Thân vương duy nhất của Thiên Khải quốc a, làm sao có thể nói dối.” Tuy rằng ngươi không có một câu nói thật.

“Vậy nói một chút đi, ngươi biết được từ khi nào.” Buông sách, rót cho mình một ly trà xanh, chậm rãi phẩm.

Tiết Ly Trần lúc này hận không thể có thể biến mất ở tại chỗ, hắn thật sự không biết mình sau khi say rượu sẽ nói lung tung a, nếu là như thế, đầu óc hắn có bệnh đi cùng Quân nương tử liều mạng uống rượu a, hiện tại cái bí mật kia xem như không bảo đảm?

“Kỳ thật đi, ta biết chuyện này, cũng thuần túy là đúng dịp, thật sự là đúng dịp, chính là ngày đầu tiên đến Thanh Sơn trấn ấy liền nhìn đến Quân nương tử mang theo hai hài tử của nàng ở dưới lầu, cái đứa nhỏ kia không phải ta nói, A Cẩn, bộ dạng cùng ngươi mới trước đây giống nhau như đúc.” Tốt rồi, yêu nam này vừa mở miệng, thì hoàn toàn không hãm được miệng, nghĩ đến cái đứa nhỏ kia của Ninh Nguyệt Cẩn, hắn giống như nhào lên sờ hổ một chút.

“Cái nữ nhân năm đó kia, quả nhiên là Quân Dao.” Hơn bốn năm không gặp, nàng đã thay đổi thiệt nhiều, lúc trước chỉ là một cố gái ngây ngô non nớt, giống như một đóa nụ hoa đợi nở, xấu hổ mang khϊếp sợ kháng cự nóng rực cùng điên cuồng của hắn.

Nhìn đến ánh mắt trầm tư mang theo cân nhắc kia của Ninh Nguyệt Cẩn, trong lòng Tiết Ly Trần có điểm không rõ, sáp lên nhỏ giọng hỏi: “A Cẩn, ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Là làm cho bọn họ nhận tổ quy tông hay là…”

Nửa câu nói sau, Tiết Ly Trần cũng không nói hết, nhưng là hắn biết Ninh Nguyệt Cẩn là hiểu được.

Tay đặt ở trên tay vịn của ghế mềm, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ sơn đỏ trơn bóng tỉ mỉ ở mặt ngoài, ánh mắt nhìn về phía nơi nào đó, thâm thúy mà u ám.

“Nhận tổ quy tông?” Mắt phượng tuyệt sắc của Ninh Nguyệt Cẩn cúi xuống, che khuất ảm đạm chợt lóe mà qua ở đáy mắt, “Phỏng chừng đến lúc đó ngay cả chết như thế nào cũng không biết, nếu bọn họ không biết, thì tạm thời như vậy đi.”

Tuy rằng hắn chưa từng nghĩ tới cả đời sống cô độc quãng đời còn lại, nhưng cũng chưa có nghĩ về sau có thể cùng thê tử mình cầm sắt cùng minh (sống hòa hợp), nay Quân Dao xuất hiện hoàn toàn là ngoài ý muốn, mà hai hài tử kia lại là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.

“Ngươi cũng không nhận thức bọn họ?” Hắn vẫn biết đương kim Cẩn Thân vương phong tư trác tuyệt ở trong mắt người bên ngoài ôn hòa nho nhã, tuấn mỹ như tiên, kì thực lãnh tâm lãnh tình.

Tiết Ly Trần hiểu được, sinh ở hoàng gia, tình thủy chung là cái thứ làm cho người ta buồn cười.

“Đứa nhỏ lưu lại!” Ngữ khí của nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình.

Trong lòng Tiết Ly Trần tuy rằng đã sớm có đáp án, nhưng là nay nghe được hắn nói ra, lại sinh ra một chút không đành lòng.

“Nàng không sẽ đồng ý.” Không thể nói rõ vì sao, Quân Dao chính là cho hắn một loại cảm giác, nữ nhân này không phải nam nhân bình thường có thể khống chế.

“Không phải do nàng.” Đương kim vương phi của Cẩn Thân vương, cũng không hèn kém hơn so với hoàng hậu, vô luận như thế nào cũng không thể là một thôn cô, mà mẫu thân đứa nhỏ của Ninh Nguyệt Cẩn hắn, càng thêm không thể.

Tiết Ly Trần nhíu mày, thân mình mềm mại tựa vào ghế quý phi, nhìn hắn im lặng mà đứng đón gió nhẹ kia, giống như dỗi nói: “Tùy ngươi, dù sao nàng là cổ đông của Phúc Vận, ngươi đừng đem tài thần của ta dọa chạy, cái khác ta mặc kệ ngươi.”

“Ngươi thật sự đối nàng thực coi trọng?” Vương gia đại nhân thản nhiên nhìn lướt qua bạn tốt ngồi không ra ngồi kia.

Kiều chân của Tiết Ly Trần bắt chéo một bộ dáng công tử phong lưu, đối với kiểu mình vừa rồi còn tiểu nhân chân chó lập tức quên đến sau đầu đi, vẫy tay, bên cạnh thị nữ xinh đẹp tuyệt trần đã tiến lên, quỳ trước mặt hắn, một quả quýt đã bóc vỏ đưa đến trong miệng hắn.

“Đương nhiên là coi trọng, đừng quên ta chính là một thương nhân, mà Phúc Vận có thực đơn của nàng, tuyệt đối sẽ càng thêm tài nguyên quảng tiến (tài nguyên tiến vào cuồn cuộn), đừng nói ngươi không thích đồ ăn nàng làm.” Chỉ xem hai ngày này, bộ dáng cười toe tóe kia của Tào chưởng quầy, thì biết kiếm đầy bồn đầy bát.

“A Ly, ngươi cần phải thành thân.” Cho dù là nữ nhân hắn không tính cưới hỏi đàng hoàng, nhưng là hắn cũng là người nam nhân đầu tiên của nàng, hắn tuyệt đối không cho phép có người mơ ước nữ nhân của hắn, huynh đệ tốt cũng không được.

Tiết Ly Trần liền không rõ, vừa rồi còn đang nói chuyện sinh ý đi, là đang nói chuyện sinh ý đi, như thế nào chỉ chớp mắt lại vòng đến việc hôn nhân của hắn?

“A Cẩn, ngươi cũng không thể không trượng nghĩa như vậy a, ta cùng Quân nương tử nửa điểm tư tình đều không có, muốn ăn dấm chua cũng phải giảng đạo lý đúng không?” Ngay cả coi trọng tài năng của nàng cũng không được? Như vậy đã xem như là cho hắn đội nón xanh (bị cắm sừng)?

“Trúc Ảnh, khẩn cấp tám trăm dặm, suốt đêm về kinh đưa tin cho vị kia, Thất gia Tiết gia coi trọng Đại tiểu thư Đoàn gia, làm cho hắn đón người đẹp, tứ hôn đi.” Tiếng nói thanh nhã, lời nói nói ra, làm cho Tiết Ly Trần ở bên cạnh hoàn toàn biến sắc.

Nhìn đến Trúc Ảnh sẽ nhún người biến mất, Tiết Ly Trần cũng bất chấp cái ảnh hưởng gì, lắc mình một phen giữ chặt Trúc Ảnh, chết sống chính là không cho hắn rời đi.

“Ninh Nhị gia, ta sai lầm rồi, ta bảo trì khoảng cách, buổi chiều bước đi, ta còn phải đi Ngọa Long tự đúng không? Sẽ không quấy rầy ngươi cùng người nhà liên lạc cảm tình, hôn sự của ta cũng đừng quan tâm, người ta thật sự là không xứng với tiểu thư Đoàn gia a.” (QA: Không có cốt khí! Khinh bỉ yêu nam nhà ngươi!)

Vị gia này cũng thật sự không thể cho hắn một cái phu nhân ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, tiêm nhược (nhỏ bé yếu ớt) xinh đẹp sao? Không nên tìm cái trư bà (nữ nhân như heo) dã man ương ngạnh kia, Tiết Thất gia hắn cũng là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, được xem là trượng phu tốt nhất của ngàn vạn danh môn khuê tú ở Thiên Khải quốc, hắn không muốn bị cái bị thịt kia giày xéo như thế? Nhưng tức giận cũng thực đáng hận.

Vì chính mình có thể trường mệnh trăm tuổi, buổi chiều hôm đó Tiết Ly Trần liền mang theo thị nữ cùng đi theo, vô cùng lo lắng đánh xe rời đi.

Cũng chính là đêm nay, Miêu Nhược báo lại, ba ngàn binh sĩ ở kinh thành, đã tới bên ngoài cách Thanh Sơn trấn hai mươi dặm, sáng sớm có thể tới.

Một thân trung y màu trắng, Ninh Nguyệt Cẩn tựa ở trên giường, tóc đen rối tung ở trên lưng, trước ngực, làm nổi bật ngũ quan tuấn mỹ, hư ảo mà xuất trần.

“Biệt viện xây như thế nào rồi?” Hắn khép lại quyển sách trên tay, nhu nhu con ngươi có chút chua xót.

“Thêm ba ngày nữa, là chủ tử có thể chuyển vào, tất cả gia cụ thuộc hạ đã mua thêm toàn bộ thỏa đáng, sẽ chờ biệt viện xây xong, trực tiếp nâng vào.”

“Ngươi đi xuống trước đi, cùng tướng lĩnh dẫn đội lần này truyền đạt tử lệnh, dám can đảm nhiễu dân, nhất định trảm không tha.”

“Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Sáng sớm, khi một đám binh sĩ mặc thiết giáp chỉnh tề xuất hiện ở Thanh Sơn trấn, trên thôn trấn là hoàn toàn sôi trào, đừng nói là những dân chúng yêu thích náo nhiệt này, mà ngay cả người mười dặm tám thôn cũng đều hướng về phía Thanh Sơn trấn mà đến.

Dưới cổng chào Thanh Sơn trấn, huyện lệnh cửu phẩm đã run rẩy đứng ở bên người tướng lãnh dẫn quân, thật cẩn thận cười theo, mà tướng lãnh dẫn quân sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn không có chút biểu tình, đứng ở bên cạnh Miêu Nhược, ôm quyền nói: “Miêu thị vệ, không biết vương gia…”

“Chủ tử nói, không thể nhiễu dân, nếu không nhất định trảm không buông tha, lần này khai thác, làm phiền Tôn Thiên Hộ, bên trên nói, ở trước cuối năm, cung ứng quặng than cho trong cung năm vạn cân.” Miêu Nhược không đợi Tôn Đại Dũng nói xong, liền đem nhiệm vụ dặn dò rõ ràng, tuy rằng một vạn cân thật sự không ít, nhưng cũng còn lại một tháng, có thể nhàn nhã hoàn thành, chính là lúc bắt đầu tiến hành thanh lí hòn đá ban đầu, sẽ mệt một ít.

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Tôn Đại Dũng không dám có nghi vấn gì, dù sao lần này đến trông coi không phải người khác, mà là Thân vương duy nhất của toàn bộ Thiên Khải, huynh đệ ruột thịt của hoàng đế Cẩn vương gia.

Nói lên Cẩn vương, toàn bộ Thiên Khải không ai không biết, dù sao rất nhiều quyền thần đều biết, lúc trước tiên hoàng hướng vào người thừa kế đúng là Cẩn vương, tuy rằng về sau lại bởi vì Tiên Hoàng Hậu chết mà cùng Tiên Hoàng ly tâm, những vẫn không thể ngăn cản vô hạn hy vọng của Tiên Hoàng đối hắn như trước, chính là ở thời điểm định ra di chiếu, bị hắn mãnh liệt phản đối, cuối cùng đem ngôi vị hoàng đế nhường cho Nguyên Phong đế lớn hơn hắn mười bảy tuổi.

Tôn Đại Dũng từng là thị vệ nhỏ tại nơi cao chót vót kia yên lặng cố gắng qua năm tháng, trải qua gần mười năm cố gắng, rốt cục trèo lên vị trí Thiên Hộ ngũ phẩm, nay phụng mệnh Hoàng đế đến Thanh Sơn trấn khai thác quặng than, coi như là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Chẳng qua, ngẫm lại nay Cẩn vương long tư khí khái, lại nghĩ tới đế vương ăn nhiều đan dược mà từ từ suy yếu trong miệng sư phó của mình kia, thật đúng là vô cùng thổn thức.

Mà thời gian Tôn Đại Dũng tới Thanh Sơn trấn chẳng qua mới nửa ngày, bố cáo đầu tiên đã dán khắp phố lớn ngõ nhỏ xung quanh, là chiêu lao động đào than, mỗi ngày dựa theo sản lượng đào than phát tiền công, một cân quặng than một cái tiền đồng.

Theo tin tức không ngừng truyền rộng, nông dân đã thoát ly ngày mùa đều khiêng các loại công cụ đến huyện nha ở trấn trên báo danh, dù sao quặng than không phải bông, mỗi ngày nếu có khả năng, khai thác trên dưới một trăm cân cũng không thành vấn đề, mà trên dưới một trăm cân cũng chính là trên dưới một trăm cái tiền đồng, tuyệt đối là một nghề lương cao.

Quân Dao ở Thủy Tuyền thôn cũng biết được tin tức, tráng hán cùng thanh niên trong thôn cũng đều khiêng lên công cụ, phi tinh đuổi nguyệt (vượt đem đen)kết bạn hướng huyện nha trấn trên chạy, chỉ vì có thể được đến một vị trí.

Mà Quân Chính Dân ở nhà nhàn hoảng cũng nghĩ đi làm vài ngày công, lại bị Quân Dao gấp gáp ngăn lại.

“Cha, đào than chính là một việc nguy hiểm, người vẫn là đừng đi, lại nói sắp tới lễ mừng năm mới, gia cụ trong nhà còn chưa làm đâu.” Quặng than tuy rằng là thứ tốt, khai thác lại cực kỳ nguy hiểm, nhất là cổ đại kỹ thuật lạc hậu không có các loại phương tiện phần cứng, không cẩn thận một cái chính là sẽ phát sinh sụt lún nguy hiểm, đến lúc đó chính là muốn cứu cũng không cách nào cứu được.

Dương thị vừa nghe sẽ có nguy hiểm, nhất thời lôi kéo Quân Chính Dân, chính là không chịu buông tay, “Dân ca, vẫn là quên đi, chúng ta thật vất vả mới được sống cuộc sống thư thái, cũng đừng làm cho ta cùng Dao Nhi lo lắng.”

Quân Chính Dân gặp thê tử cùng nữ nhi đều phản đối, cũng là không có cách nào, đành phải từ bỏ, chẳng qua cũng phải, sắp lễ mừng năm mới, trong nhà này còn chưa vài món gia cụ tử tế đâu, vẫn phải tìm người đánh mấy bộ gia cụ tốt mới được.

Buổi tối, người một nhà ngồi ở trên kháng nói đến sự kiện này, Dương thị lại cười tủm tỉm nói: “Này không khó, Nhị thúc nhà mẹ đẻ ta chính là thợ mộc, tay nghề thực không tồi, chúng ta vừa vặn tìm hắn giúp đỡ đánh mấy bộ gia cụ, làm việc khẳng định tinh tế.”

Vì thế, chuyện này liền định ra đến, ở ngày hôm sau, Quân Chính Dân liền hướng Thất lão gia tử Quân gia Quân Bình Lâm mượn xe trâu, lôi kéo người một nhà muốn đến Dương gia thôn cách năm mươi dặm.

Trên xe, Quân Dao trải một tầng đệm giường ở bên dưới, mặt trên là một cái chăn dày, miễn cho trên đường gió lớn, đông lạnh hai hài tử.

Dương thị nhìn lễ tới cửa bày ở bên cạnh, cười cười toe tóe, nhìn một đống đồ kia, đối Quân Dao nói: “Dao Nhi, chúng ta mang nhiều lắm không a? Một đống lớn như vậy, chính là không ít.”

Quân Dao nhìn hai con đang lui ở trong chăn lặng lẽ nói chuyện, trả lời: “Nhiều cái gì, đi nhà bà ngoại mang nhiều đồ hơn nữa cũng là ít, người nói xem cha.”

Quân Chính Dân quay đầu lại, nhìn khuôn mặt hưng phấn mà có vẻ trẻ hơn rất nhiều kia của thê tử, nhịn không được nhếch miệng ngây ngô cười: “Phải, không nhiều lắm, một chút cũng không nhiều.”

Đây là Dương thị từ khi ở riêng lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ, trước kia ở Quân gia, từ thành thân tới nay, trừ bỏ ba năm trước tháng giêng hàng năm về xem, bình thường cũng ít trở về, bởi vì vài chị em dâu khác về nhà, trong nhà sẽ không ai nấu cơm, nàng đành phải nhịn xuống ủy khuất, vì nhà chồng suy xét, đây cũng là chuyện tình không có biện pháp.

Nhưng là hiện tại, lời nói có chút cuồng vọng, nàng muốn thời điểm gì trở về đều có thể, chỉ cần vừa nhớ nhà mẹ đẻ, để cho trượng phu mượn xe trâu, bọn họ có thể lắc lư lắc lư đi nhà mẹ đẻ một chuyến, cũng không có ai nói thêm cái gì.

Cuộc sống tương phản thật lớn như vậy, ngay từ đầu làm cho Dương thị cực kỳ không thích ứng, vài ngày đầu cơ hồ chính là buổi tối ngủ không tốt, còn dọa tỉnh vài lần, luôn cảm thấy đột nhiên vừa mở mắt, chính mình vẫn là tại trong đại viện Quân gia kia, vẫn thiệt nhiều ngày, mới bình tĩnh trở lại.

Xe trâu dọc theo đường đi xèo xèo từ từ hướng về phía Dương gia thôn mà đến, mà hai tiểu gia hỏa kia cũng đã từ ban đầu mới mẻ cảm thấy nhàm chán, đã ngủ.

Chờ thời điểm bị đánh thức, mới phát hiện đã ngừng lại ở trước cửa nhà một hộ người ta, hai tiểu gia hỏa kia chỉ biết đã đến nhà ngoại tổ (cụ ngoại).

Bởi vì đến Dương gia đã là gần giữa trưa, từng nhà đều ở nhà nấu cơm, nếu không Quân Dao đến lúc này, nhất định không thể không làm oanh động lớn, dù sao bốn năm trước chuyện tình của Quân Dao ầm ĩ khiến mọi người đều biết.

Quân Chính Dân xuống xe trước, bởi vì cổng lớn rộng mở, hắn liền nhấc chân đi vào.

“Cha mẹ, ta cùng Tố Lan đến thăm các người.” Thanh âm hàm hậu của Quân Chính Dân, ở trong tiểu viện bình thường của nhà nông gia truyền ra, sau đó chính là tiếng kinh hô trong phòng.

Rèm cửa xốc lên, lão gia tử Dương Thành Cương cùng lão thái thái Hoa thị liền vọt ra, Đỗ thị cùng Dương Hòe An cũng là theo sát sau hai lão nhân đi ra đón.

“A, Chính Dân đến đây, chạy nhanh vào nhà, mẹ con bọn họ đâu?” Lão thái thái cao hứng nói.

“Tố Lan ở trên xe, Dao Nhi cùng đứa nhỏ cũng đến đây, mợ bọn nhỏ, trên xe còn có đồ, ngươi đi giúp đỡ chuyển một chút.” Quân Chính Dân nâng lão gia tử hướng trong phòng đi.

“Ai, tỷ phu cứ vào đi thôi, ta đi giúp đỡ Đại tỷ.” Đỗ thị thực rõ ràng buông tay đi ra ngoài.

Bên ngoài, Dương thị đem này nọ đều chuyển xuống xe, hai tiểu gia hỏa kia vừa mở mắt ra, mắt còn buồn ngủ mông lung, Quân Dao sợ bọn họ đông lạnh, cũng không dám làm cho bọn họ cứ như vậy chui ra, chỉ nói trước ở trên xe chờ, chờ nàng chuyển xong này nọ, lại ôm bọn họ vào nhà, lúc này quay người lại, Đỗ thị liền đi ra.

“Huệ Anh, đến vừa vặn, đến đến, chạy nhanh dọn đồ vào trong nhà.” Thấy Đỗ thị, Dương thị vội vàng gọi.

Đỗ thị nhìn đến một đống gì đó kia, ánh mắt trừng lớn, tiến lên trước xe, nói: “Đại tỷ, ngươi đây là đồ trong nhà đều chuyển đến đúng không, nhiều đồ như vậy?”

“Chuyển về nhà mẹ đẻ, cũng không nguyện ý a, hơn nữa còn dẫn theo chút lễ tới cửa cho Nhị thúc, muốn mời lão nhân gia hắn đánh cho mấy bộ gia cụ, nếu không nhà mới trống vắng.”

“Cũng phải, phòng ở đẹp như vậy, đánh mấy bộ gia cụ tốt kê vào, cũng không lãng phí.” Hai người vừa nói vừa hướng trong phòng chuyển này nọ, bao lớn bao nhỏ, vẫn chuyển ba bốn lần mới tính xong.

Quân Dao thì vào nhà, cùng lão thái thái muốn một cái chăn mỏng, đem hai hài tử ôm đến, cùng nhau ôm vào phòng, đặt tới trong phòng Dương Mộng Ny.

Tiểu cô nương cùng với lần trước nhìn thấy không có bao nhiêu biến hóa, như trước là gầy teo, sắc mặt tái nhợt, trên mu bàn tay đều có thể nhìn đến mạch máu, chỉ là nhìn đến Quân Dao đã đến, tâm tình tựa hồ biến rất khá, sắc mặt cũng lộ ra hồng nhuận, nhưng vẫn tiêm nhược làm cho người ta đau lòng như trước.

“Làm sao vẫn gầy như vậy, bình thường cần phải ăn nhiều, không ăn sao được?” Nàng lôi kéo tay Dương Mộng Ny, phát hiện tay thực lạnh, “Mộng nhi, có phải rất lạnh không?”

“Biểu tỷ, ta không sao, đều thói quen, hoặc là cũng chịu khổ, có thể kéo dài một ngày tính một ngày đi.” Đối với thân thể của mình, nàng thật sự đã xem như tuyệt vọng, mỗi lần phát bệnh, đó là so với hoàng liên còn đắng hơn, đều thành ác mộng của nàng, nếu không phải luyến tiếc cha mẹ, nàng đã sớm một phen thạch tín, như vậy đi.

“Cũng không thể nói như vậy.” Quân Dao nhíu mày, ngữ khí không vui nói: “Thân mình của muội chit là yếu ở, trụ cột có chút mỏng, về sau chậm rãi bồi bổ lên, chung quy sẽ cùng người bình thường giống nhau, nếu ở nhà buồn hoảng, ta liền cùng mợ nói, cho muội đến nhà biểu tỷ ở, biểu tỷ làm cho ngươi một ít dược thiện ăn, cam đoan so với uống thuốc tốt hơn nhiều lắm.”

Quân Dao không phải bồ tát thánh mẫu, đối với ai cũng tốt, nàng chỉ đối tốt với người tốt với nàng, mà đứa nhỏ Dương Mộng Ny này, tuy rằng thân có ngoan tật, lại tiến thối khéo, nhìn còn có tốt giáo dưỡng, này ở trên người Đỗ thị tùy tiện, là không thể thể hiện, Đỗ thị là một thôn phụ hào sảng, mà Mộng nhi thì càng như là tiểu thư nhu nhược dưỡng ở khuê phòng, điều này làm cho nàng cảm thấy tiếc hận, cho nên, ở dưới tình huống mình có điều kiện, nhiều giúp nàng ta một tay.

Dương Mộng Ny ánh mắt cũng không lớn, lại bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn lớn không đến bàn tay kia làm nổi bật, có vẻ đặc biệt lớn, cho Quân Dao cảm giác giống như một loại cỏ.

“Biểu tỷ, tỷ đối ta thật tốt, ta cũng muốn đi, nhưng là tỷ xem thân mình này của ta, làm sao có thể đi liên lụy biểu tỷ.” Mỗi lần nàng phát bệnh đều có thể nhận thấy được bộ dáng tái nhợt vô lực kia của mẫu thân, như vậy mình sao còn có thể đi phiền toái Quân Dao.

“Này sợ gì, biểu tỷ không phải nói sao? Làm dược thiện cho muội, ăn thân mình sẽ khỏe mạnh rất nhiều, về sau cũng sẽ không cần uống thuốc đi, muội bây giờ còn nhỏ, chờ tuổi càng lớn càng nguy hiểm, cho nên thừa dịp bây giờ còn không muộn, sẽ phải làm cho thân mình tốt lên, dù sao bộ dạng Mộng nhi xinh đẹp như vậy, về sau còn phải tìm lang quân như ý đúng không? Cũng không thể cam chịu.”

Nói xong, liền nhìn đến sắc mặt nháy mắt hồng cơ hồ xuất huyết của Dương Mộng Ny, Quân Dao mới hậu tri hậu giác hiểu được, lời nói mới rồi làm cho tiểu cô nương còn không có cập kê này thẹn thùng.

“Tiểu di, đến nhà ta đi, Xảo Nhi sẽ mỗi ngày cùng tiểu di cùng nhau chơi, được không?” Xảo Nhi nhìn Dương Mộng Ny, không rõ nàng vì sao mặt hồng như vậy.

“Nói cái gì vậy, đi vào trong đó nha?” Đỗ thị đẩy cửa ra đi đến, nhìn sắc mặt đỏ bừng kia của nữ nhi, không biết hai tỷ muội này nói gì đó.

“Mợ, để cho Mộng nhi lần này theo ta đi đi, ta vừa vặn cũng hiểu được mấy thứ dược thiện, đến nhà ta để ta bồi bổ cho nàng.” Quân Dao nói.

“Dược thiện? Đó là gì?” Là cái gì dùng được dược?

“Chính là dùng dược liệu làm đồ ăn, Mộng nhi đây là từ trong bụng mẹ mang bệnh ra, chỉ uống thuốc là không có tức dụng nhiều lắm, vẫn là dựa vào ẩm thực bình thường, chậm rãi điều chỉnh, tuyệt đối so với uống thuốc tốt hơn.” Nàng trước kia cũng thường xuyên làm dược thiện cho phụ mẫu của mình ăn, nếu không phải vì máy bay gặp rủi ro, bọn họ tuyệt đối có thể trường mệnh trăm tuổi.

“Dao Nhi, thật sự có dùng tốt như vậy sao? Cháu có lừa mợ không?” Đỗ thị nhất thời cảm giác giống như thấy được hy vọng, tuy rằng trong lòng còn nghi hoặc, nhưng là nhiều năm như vậy, đối với bệnh của nữ nhi, nàng chính là dùng khí lực toàn thân, cơ hồ đều đã tuyệt vọng, mà nàng lúc trước ở thời điểm sinh Mộng nhi, thân mình cũng bị thương không thể sinh, chỉ sinh một nữ nhi là Mộng nhi, chính là yêu thương giống như con ngươi vậy, so với con trai còn xem trọng hơn.

“Yên tâm đi, tuyệt đối so với uống thuốc tốt hơn.” Quân Dao cười dùng sức gật đầu.

“Tốt lắm, vậy mợ để cho Mộng nhi đi nhà cháu, chỉ là sợ phải phiền toái cháu.” Đỗ thị có điểm ngượng ngùng, dù sao mình lúc trước cũng không giúp đỡ nàng chiếu cố nhiều lắm.

“Đều là người một nhà, mợ cũng đừng cùng ta khách khí, đoạn thời gian trước, người chính là giúp nhà ta chiếu cố không ít, lại khách khí nên đến phiên ta ngượng ngùng.”

“Ai, được được, không nói không nói, mợ hiện tại phải đi làm ăn ngon cho Dao Nhi, giữa trưa chúng ta ăn ngon một chút.” Nữ nhi lại có hy vọng, Đỗ thị toàn thân một trận thoải mái, xoay người vui tươi hớn hở đi phòng bếp nấu cơm đi, lưu lại hai tỷ muội ghé vào cùng một chỗ, cười vui vè biết bao a.

End Chương 42
« Chương TrướcChương Tiếp »