Chương 3: Đột Phá Bí Mật

Tấn Vương phủ ánh lửa ngập trời.

Hỏa hoạn xấu đến không thể dập tắt, lúc Niên Ngọc tới, trên lâu các vẫn còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nữ tử.

“ Ánh Tuyết……….người đâu, cứu Ánh Tuyết của ta, ta chỉ còn duy nhất một đứa con gái này, không được để nó chết…….. không được để nó chết……..”

Dưới lầu các Tấn Vương cùng Tấn Vương phi và gia quyến toàn phủ đều lo lắng hoảng sợ, Tấn Vương phi đã khóc nằm ra đất.

Niên Ngọc nhìn trận lửa lớn , Triệu Ánh Tuyết sẽ không chết nhưng đối với một nữ tử cao ngạo như nàng ta khi mất đi sự trong trắng cùng gương mặt bị hủy thì thà nàng ta chết đi còn hơn.

Vì thế nên kiếp trước Triệu Ánh Tuyết đối với nàng đuổi cùng gϊếŧ tận, dù cho khi nàng được bái tước phong hầu thì thù hận nàng ta đối với nàng vẫn kịch liệt điên cuồng

Nhưng Triệu Ánh Tuyết không hề biết từ đầu đến cuối nàng ta đều hận sai người, người nàng ta nên hận là Niên Thành chứ không phải Niên Ngọc nàng.

Niên Ngọc vuốt ve ngọc bội trong tay, nhìn hướng các lầu, ngọn lửa lớn đó dường như nuốt trọn cả màn đêm, dưới ánh lửa Niên Ngọc nhân lúc hỗn loạn âm thầm đột nhập vào các lâu.

Không một ai phát hiện bóng dáng gầy gò nhỏ bé này, chỉ duy nhất một người vừa tới.

“ Xu mật sứ, mau, cầu xin người cứu con ta ……, cầu xin người cứu con ta đi…”

(Xu mật sứ: Trông coi việc cơ mật, nắm binh quyền)

Tấn Vương nhìn thấy nam nhân ngồi trên tuấn mã, nam nhân một thân áo giáp đen, một mặt nạ bạc biểu tượng đại diện cho thân phận người tới.

Tất cả mọi người ở Thuận Thiên phủ đều biết, con trai của đại tướng quân Sở Khuynh, võ công thiên hạ đệ nhất, chấp chưởng Xu mật viện, tuổi còn trẻ mà đã quyền cao chức trọng, nhận được sự coi trọng của hoàng đế.

Thời điểm này hắn tới chắc chắn để lại cho hy vọng cho Tấn Vương phủ.

Sở Khuynh nhìn lửa ngập trời, một bước nhảy lên, khoảnh khắc tiếp theo người hắn đã đứng trên lầu các……

Niên Ngọc ở trong lâu các, tiếng lửa cháy cùng với tiếng kêu của nữ tử giao nhau, Niên Ngọc tùy ý ném miếng ngọc bội trong tay ở trong lâu các, nhìn thấy Triệu Ánh Tuyết trong góc, đang định tiến lên thì đột nhiên cảm nhận được phí sau có một trưởng phong đang tập kích tới.

Kinh nghiệm tám năm trinh chiến đã mọc mầm trong nàng, để phản ứng của nàng linh hoạt và mẫn cảm vượt mức bình thường.

Cho dù là với thân hình gầy gò không nhìn nổi này đòn né tránh vẫn được thể hiện gần như hoàn hảo.

Sở Khuynh không ngờ được thiếu niên gầy yếu trước mặt này có thể tránh được trưởng phong của hắn, khi còn chưa hết ngạc nhiên thì sự phản kích của thiếu niên đánh đến, tay trượt qua gò má hắn kéo theo một sợi tóc đen nhánh, trong không khí đột nhiên có một tiếng ….đinh……, chiếc mặt nạ bạc rơi xuống đất.

Trong mắt Niên Ngọc trừ bị kinh ngạc còn có sự kinh diễm.

Niên Ngọc quen biêt đây là co trai của Sở tướng quân Sở Khuynh, thế nhân đều biết , hắn tiếng tăm lừng lẫy, thiên tư thông minh, võ công cao cường, từng là thần đồng trăm năm khó gặp.

Nhưng nghe nói năm hắn mười ba tuổi tướng quân phủ bị cháy, mà lúc đó công tử nhà tướng quân đang ở trong biệt viện đó, họ nói trong trận lửa lớn đó đốt bỏng mặt Sở Khuynh, có người nói công tử Sở Khuynh bị hủy khuôn mặt nửa đêm còn từng dọa chết một nha hoàn.

Từ đó trở đi, thiếu niên đó đều mọi lúc mọi nơi đều đeo mặt nạ, không dám để lộ mặt thật khi đối diện với mọi người.

Nhưng Niên Ngọc chưa từng nghĩ đến,khuôn mặt được dấu dưới tấm mặt nạ này đâu phải một khuôn mặt gớm ghiếc đã bị hủy mà là một khuôn mặt……..tuyệt sắc đẹp đến con tim run sợ, một dung nhan tuyệt thế.

Đều nói Ly Vương Triệu Diệm là công tử tuấn mỹ nhất Bắc Tề, nhưng so với công tử trước mặt này lại kém hơn rất nhiêu.



Nhưng tại sao mặt hắn vẫn lành lặn như vậy lại cứ đeo mặt nạ, nói với thế nhân mặt hắn đã bị hủy.

Còn nàng……hình như phá vỡ một bí mật khủng khϊếp nào đó, Niên Ngọc nhạy bén phát hiện trong mắt Sở Khuynh nổi lên sát ý, ý thức được điều đó, lập tức lùi lại mấy bước.

“ Xin lỗi, Ánh Tuyết quận chúa giao lại cho ngươi nhé.” Niên Ngọc hướng Sở Khuynh chắp hai tay cúi đầu bái, đi đến cửa sổ sắp bị ngọn lửa nuốt trọn, nhảy ra ngoài nhanh chóng biến mất giữa ánh lửa và màn đêm.

Ánh lửa phản chiếu góc cạnh khuôn mặt tuấn tú của Sở Khuynh, sát khi trong đôi mắt phượng vẫn chưa biến mất.

Sau trận hỏa hoạn năm mười ba tuổi, chưa từng có ai nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, mà thiếu niên khi nãy……..

Là hắn quá sơ ý rồi, hắn không ngờ tới, một thiếu niên gầy yếu như thế lại có thân thủ nhạy bén như vậy.

Hắn là ai?

Sở Khuynh cau mày, ánh mắt dừng lại trên một tấm ngọc bội ở góc nhà, tiện tay nhặt lên , trong mắt càng nhiều sự tò mò.

Hắn tận mắt nhìn thấy cậu ta ném ngọc bội này, cậu thiếu niên đó một mình xông vào trận lửa cố tình để lại ngọc bội này, cậu ta có mục đích gì?

“ cứu……cứu ta……cứu ta…..”

Triệu Ánh Tuyết bị mắc kẹt ở trong một góc , nhìn thấy thân ảnh mơ hồ trong ngọn lửa, tràn ngập chờ mong hướng hắn đưa tay ra.

Âm thanh này kéo trở lại suy nghĩ của Sở Khuynh, nhặt mặt nạ đeo lên lại che đi gương mặt tuyệt sắc dung nhan chưa ai được thấy qua, gọn gàng túm lấy Triệu Ánh Tuyết, phi thân bay ra khỏi lầu.

Lễ thành niên ở Bắc Tề luôn được tổ chức vào ngày tám tháng năm âm lịch hàng năm.

Đối với người Bắc Tề đây là một ngày rất quan trọng, nhà nào có con trai hoặc con gái đủ mười lăm tuổi vào năm nay đều tập trung vào ngày hôm nay tiếp nhận lễ trưởng thành.

Hoàng đế hạ thánh chỉ đến các quận huyện, đến địa phương…….

Chức quan cao nhất của địa phương chủ trì lễ thành niên.

Mà các cô nương công tử quý tộc vào ngày này sẽ được mời vào Tứ Phương quán đích thân đế hậu chủ trì lễ rửa tội.

Ở Niên gia năm nay thành niên trừ Niên Ngọc còn có Niên gia đại tiểu thư Niên Y Lan.

Sáng sớm, nha hoàn Tiên Lan viện đã bận rộn chải đấu trang điểm cho đại tiểu thư, một phòng đầy nha hoàn ma ma được huấn luyện bài bản, trình tự.

“ Đại tiểu thư, đây là y phục Nam Cung lão phu nhân đặc biệt gửi đến, nghe nói là dùng vải tốt nhất, tú tương tốt nhất, tốn bảy ngày bảy đêm mới làm ra được, đại tiểu thư mặc lên nhất định rất xinh đẹp.”

“ Đại tiểu thư, đây là hoa tai hồng ngọc Nam Cung thiếu gia tặng, hồng ngọc này là do năm đó biểu thiếu gia trúng Trạng Nguyên hoàng thượng ban thưởng đó, nhìn khắp thiên hạ này cũng chỉ có mấy miếng, rất trân quý, mấy ngày trước biểu thiếu gia đem hồng ngọc đánh thành một đôi hoa tai, nghe hạ nhân trong phủ nói biểu tiểu thư tìm biểu thiếu gia hỏi xin đôi hoa tai này nhiều lần mà biểu thiếu gia không cho, hóa ra đây là để lại cho tiểu thư, chẳng trách đôi hoa tai này khắc hình hoa lan, tiểu thư, người xem người đeo đôi hoa tai này đẹp biết bao a…….”

Nha hoàn bên cạnh thao thao bất tuyệt khen ngợi, cơ hồ đã đem hết đồ trân quý đưa tới trước mặt Niên Y Lan.

Niên Y Lan soi gương, thấy trong gương thiếu nữ má hồng sắc đào, môi hồng răng trắng, ngũ quan thanh tú nhu hòa hoàn hảo kết hợp lại cùng nhau, tất cả những ai gặp qua nàng ta đều ca tụng nàng ta là đệ nhất mỹ nhân của Bắc Tề.

Vì đã là đệ nhất mỹ nhân thì không cần quá nhiều trang sức để tô điểm, lúc này đôi hoa tai hồng ngọc phối với chiếc váy màu hồng, Niên Y Lan rất vừa ý cách ăn mặc lúc này.

Nang ta có lòng tin, chỉ cần như vậy trong lễ thành niên hôm nay nàng ta sẽ áp đảo mọi người.

“ Cứ thế này đi” , Niên Y Lan đứng dậy khỏi bàn trang điểm, không nhìn thấy Nam Cung Nguyệt, mở miệng hỏi “ Nương ta đâu?”



“ Bẩm đại tiểu thư, sáng nay phu nhân đi có chút vội vàng, hình như là đi Nam Cung phủ rồi”.

Phương Hòa từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Niên Y Lan, là thiết thân nha hoàn Nam Cung Nguyệt đích thân lựa chọn cho nàng ta.

“ Nam Cung phủ” Niên Y Lan cau mày, hôm nay là lễ thành niên nương nên cùng nàng ta đi đến Tứ Phương Quán, nhưng bà lại đi Nam Cung phủ làm cái gì?

Niên Y Lan tuy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi dò thêm, nghĩ đến gì đó , liếc nhìn bộ trang phục bên cạnh, “ Đem cái này theo ta đến phòng hạ nhân”

“ Trang phục này là lão gia chuẩn bị cho người, người là muốn…..”

Phòng hạ nhân? Phương Hòa đầu tiên nghĩ tới là cái người đặc biệt đó ở phòng hạ nhân.

“ Phương Hòa, ngươi từ lúc nào trở nên nhiều truyện như vậy hả?” Niên Y Lan nhàn nhạn lương Phương Hòa một cái.

Ngữ khí tuy là ôn hòa nhưng Phương Hòa nghe ra được ngữ khí có chút không vui, lòng run lên, nhanh cầm lấy trang phục , rụn sợ nói “ nô tỳ không dám, nô tỳ biết sai rồi.”

Niên Y Lan cười nhẹ, dẫn Phương Hòa theo hướng phía Tây nơi xa nhất của phòng hạ nhân.

Lúc Niên Y Lan tới , Niên Ngọc còn đang nằm trên chiếc giường thô cứng giản dị, tối qua từ Tấn Vương phủ trở về, trong đầu không ngừng xuất hiện truyện quá khứ ở kiếp trước, cũng như hoàn cảnh của nàng thời khắc này, đôi lúc gương mặt dưới tấm mặt nạ lại xuất hiện trong tâm trí, cả một đêm Niên Ngọc đều chưa ngủ.

Niên Y Lan đẩy cửa bước vào, gần như là theo bản năng Niên Ngọc bật dậy cầm lấy bát vỡ trên bàn hướng người bước vào đánh tơi.

“ A………….” Niên Y Lan bị dọa sợ xanh mặt, nhìn bát vỡ cánh cổ nàng ta không đến một tấc, mặt tái nhợt, “ Ngọc …….Ngọc nhi muội muội, Ngươi…..”

Niên Ngọc nhìn thiếu nữ váy hồng trước mặt, rất nhiều ký ức xuất hiện trong đầu, hận ý cùng sát ý trong đáy mắt bộc phát ra.

Niên Y Lan……Niên Ngọc nắm chặt bát vỡ trong tay, chỉ cần nàng đưa nhẹ thì bát vỡ sẽ cắt đứt cổ họng nàng ta, nhưng mà……………..

“ Niên Ngọc to gan, ngươi điên rồi sao? Ngươi mà tổn thương tiểu thư, phu nhân nhất định lột da ngươi.”

Phương Hòa cũng bị dọa không nhẹ, vội vàng muốn bảo vệ Niên Y Lan, lại bị khi thế của Niên Ngọc dọa không dám đến gần.

“ Ngoc nhi muội muội, muội làm sao vậy? ta….ta là Y Lan mà!” Niên Y Lan ý thức được Niên Ngọc không bình tường, Niên Ngọc ở Niên phủ tuy ngày ngày bị áp bức và dày vò, nhưng nàng ta không bao giờ dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng, trong ánh mắt rõ ràng là có hận ý, hận ý đậm đến không thể hòa tan.

Niên Ngọc nhìn chằm chằm vào mặt Niên Y Lan, dần dần thu lại sát ý trong mắt, nhìn ra hướng khác tiện tay nem bát vỡ trong tay đi.

“ Ngươi đến làm cái gì?” Niên Ngọc lạnh nhạt mở miệng.

Niên Y Lan thoát khỏi nguy hiểm, thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến mục đích nàng đến đâu, lập tức đích thân lấy bộ trang phục trên tay Phương Hòa “ Ngọc nhi muội muội xem đây là gì?”

Niên Ngọc nhìn thoáng qua bộ y phục trên tay Niên Y Lan, ký ức kiếp trước lại xuất hiện trong đầu……đúng, nàng ta đến để đưa y phục cho nàng, đây là quà thành niên nàng ta tặng cho nàng.

“ Ta vừa nhìn liền biết bộ y phục này phù hợp với muội muội, tuy muội luôn mặc nam trang nhưng rốt cuộc thì muội vẫn là nữ tử mà, mặc dù cha nương với bên ngoài luôn nói muội là nam nhi nhưng không thể cứ vậy cả đời được, muội phải gả, phải có phu quân của muội, muội muội yên tâm, tỷ nhất định sẽ thuyết phục cha nương, nghĩ cách giúp muội đổi lại thành thân nữ nhi.

Nhìn vẻ mặt chân thành thật thà của Niên Y Lan, nếu không phải đã từng trải qua một đời thì Niên Ngọc của hiện tại đều sẽ tin nàng ta “ thật tình”.

Nhưng………………………………

“ Tại sao lại đối tốt với ta như vậy?” Niên Ngọc nhìn vào mắt Niên Y Lan hỏi từng chữ.