Nàng Triệu Ánh Tuyết, đường đường là một quận chúa hoàng gia, làm sao có thể gả cho Niên Thành gả cho một tên què như hắn?
Nhưng nàng hiện tại………Triệu Ánh Truyết nâng tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của mình, trên mặt vẫn băng đầy vải trắng, chạm nhé một cái là cơn đau thấu xương truyền tới, trong nửa tháng qua, tuy nàng chưa hề nhìn thấy vết thương trên mặng nàng trông như thế nào, nhưng mỗi lần từ trong ánh mắt sợ hãi cùng kinh khủng của nha hoàn nàng liền biết được mặt của nàng coi như hủy rồi.
Mất đi trong trắng, đã bị hủy dung, cho dù nàng có là quận chúa hoàng gia cao quý, chỉ sợ sau này ngày ngày vẫn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ .
Triệu Ánh Tuyết nghĩ đến đây liền nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt trống rỗng mà tuyệt vọng.
Đột nhiên trong bóng tối, nữ tử trên giường bật dậy xuống giường kéo lấy ga trải giường, tung ga giường lên buộc trên xà nhà.
Triệu Ánh Tuyết đứng lên ghế, nhắm mắt đưa đầu vào ga giường đã buộc lại, trong thời khắc nàng đá đổ ghế, cổ liền bị thắt chặt lại, theo sau liền truyền tới cảm giác đau đớn cùng ngạt thở, nhưng cái chết lại đến chậm hơn rất nhiều so với suy nghĩ của nàng.
Trong đầu xuất hiện tất cả hình ảnh trong đêm hôm ấy, hình ảnh cuối cùng dừng lại trên bóng lưng của người đàn ông đó.
Sở Khuynh phải không?
Chỉ tiếc nàng còn chưa đến cảm tạ hắn, nhưng với bộ dạng này của nàng lại làm sao có mặt mũi đi gặp hắn đây?
Chết, có lẽ là chốn về tốt nhất của nàng!
Nhưng trong lúc nàng đang đợi chờ cái chết đến, trong không khí bỗng truyền đến tiếng nói, vang lên bên tai nàng, ngay sau đó nàng đã nặng nề rơi xuống đất, trong l*иg ngực lại đầy ắp không khí.
“ Ai? Tại sao lại cứu ta?” Triệu Ánh Tuyết khàn giọng hét lên, ánh mắt tìm kiếm khắp phòng lại không thấy nửa bóng dáng nào trong phòng.
“ Chết là có thể giải quyết vấn đề rồi sao?” một giọng nói bị cố ý đè nén xuống thấp, từ bên ngoài cửa sổ truyền tới.
Triệu Ánh Tuyết nhìn hướng của sổ , trong giờ phút này, dù người ở ngoài có nguy hiểm mức nào thì nàng cũng không để ý nữa, môi dương lên một nụ cười châm chọc, “ chết đi là sẽ không phải đối mặt với tất cả nữa, không phải sao?”
Chết đi thì nàng có thể giải thoát rồi, không cần chịu đựng đau đớn, không cần thừa nhận ánh mắt khác là từ người ta……..
“ Nếu ngươi chết rồi, nhưng người hại ngươi thành bộ dạng này vẫn còn sống tốt, hoàng thượng cố kỵ thế lực của Nam Cung gia, ngươi tưởng rằng hoàng thượng sẽ để Niên Thành bồi táng cùng ngươi sao? Người sữ không, Nam Cung gia cũng nhất định sẽ nghĩ biện pháp để chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ cho qua, cuối cùng, ngươi sẽ là người duy nhất bị hy sinh trong chuyện này.
Trong lòng Triệu Ánh Tuyết chấn động, “ Ngươi……”
Cái người này sao lại biết những chuyện này? nhưng lúc này nàng không có thời gian để truy cứu, lời nói này vô thức kích lên hận ý trong lòng Triệu Ánh Tuyết.
Cái người này nói đúng, khoảng thời gian qua nàng nhìn thấy nỗi lo âu trên mặt của phụ vương cùng mẫu phi, nàng đã biết muốn xử Niên Thành là rất khó, lại thêm việc ban hôn hôm nay có thể nhìn ra được rất nhiều vấn đề rồi, nhưng…….
“ Lẽ nào nhất định phải gả cho hắn sao? Hắn Niên Thành hại ta thê thảm như vậy, để ta ngày ngày đi đối mặt với một tên đàn ông đáng ghét như thế, ta sẽ hận không được gϊếŧ chết hắn.” Triệu Ánh Tuyết cắn chặt răng, nàng hận không thể muốn gϊếŧ chết hắn ta ngay lúc này.
“ Nhưng ta chỉ là một nữ nhân tay yếu chân mềm……”
“Nữ nhân thì đã sao, nữ nhân là đáng bị khi dễ ư? Nếu ta là ngươi, ta sẽ không chết, ta sẽ sống thật tốt, sống thì mới có hy vọng, sống thì mới có cơ hội khiến người đã hại ngươi sống không bằng chết.”
Sống không bằng chết?
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Triệu Ánh Tuyết nhìn theo hướng cửa sổ, trong mắt có thứ gì đó bõng sáng lên, “ đúng, ta làm sao có thể chết? ta phải sống thật tốt, nhất định sẽ sống thật tốt…..”
Chỉ có còn sống mới còn có hy vọng!
Triệu Ánh Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, “ Ngươi rốt cuộc là ai?”
Là ai?
Người bên ngoài cửa sổ miệng nhếch lên xuất hiện nụ cười nhẹ, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Triệu Ánh Tuyết, biết đã châm lên được hy vọng sống của Triệu Ánh Tuyết, người ngoài cửa sổ mới quay người bật lên nhảy ra khỏi tường……..
Thư phòng Tấn Vương phủ.
Đấy không biết đã là đêm thứ bao nhiêu không ngủ được, Tấn Vương trong phòng đi tới đi lui, nét sầu trên mặt thế nào cũng không tán đi được.
“ Người rốt cuộc đã nghĩ ra được biện pháp chưa?” Tấn Vương phi đứng một bên sốt ruột thúc giục, những ngày qua, Tấn Vương phi thường ngày phong thái đoan trang nay đã tiều tùy đi không ít, như già đi mười tuổi.
Tấn Vương đứng lại thở dài, “ làm sao có thể nhanh như vậy đã nghĩ ra được biện pháp?là hoàng thượng ban hôn lẽ nào thật sự phải kháng chỉ sao?”
“ Không kháng chỉ, lẽ nào phải để Ánh Tuyết gả cho tên cầm thú đấy?” Tấn Vương phi nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến gi đó, trên mặt tràn đầy vẻ luyến tiếc và lo lắng, “ Với tính cách của Ánh Tuyết, nếu biết được tin tức ban hôn này, chắc ải này cũng không qua được.”
“ Nhưng…….haizzz, hoàng thượng cố kỵ Nam Cung gia, đây là muốn làm dịu chuyện này a.” trong lòng Tấn Vương thấu đáo rõ ràng, “ Ta thấy chuyện này cũng chí có thể như thế thôi, Ánh Tuyết mất đi trinh tiết, mặt lại bị……..haizzz, sau này chắc sẽ không có ai đến cầu thân rồi, cũng không thể để Ánh Tuyết cô độc một đời chứ…..”
Lời nói này đâm vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng Tấn Vương phi, nước mắt ngay lập tức trào ra ngoài, “ Ánh Tuyết của ta……sao mệnh lại khổ thế này, nhưng lần ban hôn này Ánh Tuyết làm sao có thể tiếp nhận được?”
“ Con gả” giọng nói khàn khàn của nữ tử, cùng với tiếng đẩy cửa vang lên trong phòng.
Tấn Vương cùng Tấn Vương phi nhìn ra cửa, nhìn thấy Trieuj Ánh Tuyết, cả hai nhất thời đều hoảng lên.
“ Ánh Tuyết, con……” Tấn Vương phi hoảng loạn đứng dậy đi đến bên cạnh Triệu Ánh Tuyết, không biết nàng đã nghe thấy hết chưa? Làm thé nào đây?
“ Con gả.” Triệu Ánh Tuyết lại một lần nữa mở miệng, ánh mắt tuy vô hồn nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên định.
Lần này, lời nói của nàng đã thu hút được sự chú ý của Tấn Vương cùng Tấn Vương phi.
“ Ánh Tuyết, Con nói gì?” Tấn Vương phi từ từ hồi thần lại.
“ Con gả, con đồng ý gả cho Niên Thành!”
Trong màn đêm, một thân ảnh gầy yếu, lặng lẽ lẻn ra từ Tấn Vương phủ, ẩn mình trong con hẻm nhỏ ở Thuận Thiên phủ.
Niên Ngọc đoán được, hôm nay thánh chỉ ban hôn được truyền tới Tấn Vương phủ, Tấn Vương phủ sẽ không thái bình, quả nhiên………
Nghĩ đến hành động lúc nãy Triệu Ánh Tuyết đi tìm chết, ánh mắt Niên Ngọc ảm đạm đi.
Tính tình Triệu Ánh Tuyết cao ngạo như vậy, tất cả mọi chuyện đều nằm trong suy đoán của nàng.
Chỉ là, Niên Ngọc không nghĩ tới, còn chưa về đến Niên phủ, đã gặp phải tên nam nhân này!
Niên Ngọc nhìn người đang ngồi trên tuấn mã, mặt nạ màu bạc trong đêm phát ra ánh sáng nhạt nhạt, mà gương mặt dưới lớp mặt nạ lại xuất hiện trong đầu nàng, Niên Ngọc không khỏi cau mày.
“ Xu Mật sứ đại nhân đêm khuya đứng ở đây đợi Niên Ngọc, chắc hẳn là có việc?” Niên Ngọc đối mặt với Sở Khuynh, không nhanh không chậm nói.
“ Biết ta đang đợi ngươi? Ha, quả nhiên là có chút thông minh.” Sở Khuynh kéo lấy dây cương, cưỡi ngựa từng bước từng bước tới trước mặt Niên Ngọc, thân hình cao lớn thẳng tắp, từ trên cao nhìn xuống, thể hiện ra uy nghi của địa vị trên cao.
Đêm đó trong các lâu của Tấn Vương phủ, nhìn thấy người thiếu niên gầy yếu đó, hắn đã phát giác ra được ánh mắt của nàng có khác lạ, không giống sự trầm ổn mà ở tuổi này có thể có được.
“ Biết được đi mượn lệnh bài ân xá của trưởng công chúa để khôi phục thân phận nữ nhi, thoát được giá họa, khiến ta nghi ngờ ngươi có thật sự mới mười lăm tuổi!”
Còn có đêm đó ở trong đại hỏa, thân thủ nàng thể hiện ra cũng khiến người nghi ngờ.
“ Niên Ngọc có phải mười lăm tuổi hay không , Xu Mật sứ đại nhân cứ điều tra là rõ.” Niên Ngọc bị Sở Khuynh nhìn, ánh mắt của người nam nhân này quá sắc bén, nếu không phải từng trải qua một đời, nàng thật sự không chống đỡ được, đối mặt với Sở Khuynh Niên Ngọc cũng không vòng vo, “ nếu như Xu Mật sứ đại nhân hôm nay tìm Niên Ngọc là vì đêm hôm đó ở trong đại hỏa ta vô ý đánh rơi mặt nạ của ngươi thì mong Xu Mật sứ đại nhân yên tâm, Niên Ngọc không nhìn thấy gì hết, cũng giống đại nhân đêm đó cũng không nhìn thấy gì vậy.”
Nghĩ đến hắn đã dâng ngọc bội lên, trong lòng Niên Ngọc thật sự cảm thấy biết ơn.
Sở Khuynh hôm đó hoàn toàn có thể nói với mọi người khi ở trong đại hỏa có gặp qua nàng, nhưng hắn không làm vậy.
Niên Ngọc thẳng thắn như vậy làm hắn thấy ngạc nhiên, nhìn nàng thêm phần dò xét hơn.
“ Nhưng chưa từng có ai biết bí mật này, ngươi nói ta làm sao có thể yên tâm?” trong mắt Sở Khuynh sự hứng thú đã tiêu tan, mơ hồ hiện lên mấy phần sát ý.
Niên Ngọc cảm nhận được sát ý, trong lòng giật mình, hắn muốn gϊếŧ người diệt khẩu ư?
Nàng quả nhiên là chọc vỡ một bí mật kinh thiên a!
Mục đích đằng sau việc Sở Khuynh ẩn dấu dung mạo rốt cuộc là gì đây?
Niên Ngọc tò mò, nhưng nàng biết có một số việc không thể tò mò được, chí ít cái tên Xu Mật sứ đại nhân này sẽ không cho phép sự tò mò này của nàng tồn tại.
Hít sâu một hơi, Niên Ngọc nhìn thẳng mắt Sở Khuynh, “ Xu Mật sứ đại nhân, Niên Ngọc chỉ là một nữ tử yếu đuối, lời ta nói ra có mấy người sẽ tin? Nếu như có người sẽ tin thế thì những gì đêm qua Niên Ngọc không cẩn thận viết ra, có một ngày nếu có người phát hiện và công khai với mọi người, ảnh hưởng đối với Xu Mật sứ đại nhân chắc cũng không tốt đâu.”
“ Ngươi……” Sở Khuynh cau mày, thông minh như hắn tất nhiên đã nghe ra được ý trong lời nói đó.
Nàng là đang nói với hắn, bí mật hắn dấu dưới mặt nạ đã bị nàng viết lại và giấu ở một nơi nào đó, một khi nàng bị nguy hiểm thì bí mật đó sẽ bị công khai với mọi người sao?
Ánh mắt sắc bén của Sở Khuynh nheo lại, nhìn chằm chằm Niên Ngọc, không nói lời nào, bầu không khí so với lúc nãy càng thêm phần kìm nén.
“ Ngươi đang uy hϊếp ta?”
Trầm mặc hồi lâu, Sở Khuynh rốt cuộc mở miệng, trong giọng điệu bình tĩnh nghe không ra là vui mừng hay tức giận, lại càng khiến người ta không hiểu thấu được.