Chương 5

Cẩm Tú giống như một con thiêu thân mà đâm đầu vào khắp nơi. Bên ngoài mỗi cửa hàng đều có rất nhiều người vây quanh chờ làm người làm công, không thể chen vào được. Vào trong hỏi thăm, người ta lại ngại nàng không có người bảo lãnh. Cứ liên tục lang thang suốt ba ngày như vậy, cuối cùng, Cẩm Tú cũng không còn sức để đi nữa.

Buổi tối không có chỗ ngủ, lúc này mới phát hiện, Thượng Hải phồn hoa rực rỡ như thế, dường như khắp nơi đều có vàng bạc châu báu, khắp nơi đều là rực rỡ xa hoa. Nhưng trong một góc tối tăm nào đó, nơi nơi đều là người không nhà để về. Nhà ga, dưới gầm cầu, cổng giáo đường, trên cầu vượt… Nơi nơi đều có ăn mày cuốn mền chiếu rách nát, nằm dưới đất mà ngủ.

Rốt cuộc chỗ này là chỗ nào, nàng hoàn toàn không biết. Kỳ thật là chỗ nào cũng đều không sao cả. Cách đó không xa có một nhà hàng tây, mùi bơ và bít tết đậm đặc khiến cho không khí xung quanh dường như cũng trở nên ấm áp, thơm ngào ngạt. Trên bậc thềm bên trái của nhà hàng, có hai kẻ ăn xin đang quỳ, giơ cái chén bể về phía người đi đường xin tiền. Thỉnh thoảng mới có một hai đồng bạc được quẳng vào, nhiều nhất là xem thường cùng nhục mạ. Nhưng dường như bọn họ đã quen rồi, đối với những vũ nhục cùng chửi rủa đó đều thờ ơ, cứ trơ mặt ra, kéo áo người qua đường, không ngừng lặp đi lặp lại: “Ông ơi bà ơi, cho một chút đi…”

Cẩm Tú ngồi dựa vào tường, ngơ ngác nhìn những người ăn xin. Gió tạt vào mặt, không khỏi rùng mình một cái. Cơn đói cồn cào cả bụng, dường như cả bao tử đều cuộn thành một cục. Trên đầu từng cơn choáng váng. Đã mấy ngày không chợp mắt, đầu óc dường như cũng tê liệt, không nghĩ ra gì cả, một mảng trống rỗng. Ngày mai… còn phải đi đâu tìm việc đây? Nhìn bộ dạng hiện giờ của bản thân đã không khác gì ăn xin. Rách nát, dơ bẩn. Ai còn dám mướn nàng làm việc?

Lúc rời khỏi Trấn Giang, Cẩm Tú không biết sợ hãi. Thậm chí khi bị Minh Châu đuổi đi, nàng cũng không sợ, chỉ cảm thấy khổ sở. Nhưng bây giờ, cái cảm giác sợ hãi này dường như làm nàng thấy rùng mình. Ngày mai, ngày mốt, mỗi một phút giây đang vô cùng cấp bách, nàng biết dựa vào đâu để sống sót đây? Hiện tại trên người nàng không có lấy một hào, cũng đã không còn sức để đứng dậy.

(*) Côn khúc: một loại ca khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát.

“Bánh chưng thịt… Cơm thịt… Bánh chưng thịt…” Từng đợt tiếng rao truyền từ xa đến gần. Là một chiếc xe đẩy, có hai người bán hàng, hình như là vợ chồng, đang vừa đẩy xe vừa rao hàng tiến đến.

Cẩm Tú ngỡ ngàng ngẩng đầu, chiếc thau đồng và thùng gỗ trên xe đẩy đang tỏa ra hơi nóng hổi. Mùi bánh chưng, cơm và thịt thơm nồng bay đến, chui vào lục phủ ngũ tạng của nàng.

“Hai hào một chén, cộng thêm cơm chan nước thịt, nào!” Hình như tiếng rao to kia cũng đặc biệt hăng hơn, từng tiếng từng tiếng một kí©h thí©ɧ thần kinh yếu ớt của Cẩm Tú. Dường như đôi chân cũng không nghe sai khiến, Cẩm Tú gần như là không hay biết gì bị đôi chân mang đến bên cạnh chiếc xe đẩy kia.

Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào cơm cùng thịt trong nồi. Mùi hương đập vào mũi, nàng không tự chủ được mà gật gật đầu… Thậm chí, ngay cả chính nàng cũng không chú ý tới bản thân cư nhiên đang gật đầu. Chưa từng phát hiện mùi cơm lại thơm như vậy…

Một chén cơm chan nước thịt đầy ắp đưa tới tay nàng, Cẩm Tú nhận lấy theo bản năng, không kịp nói tiếng cám ơn đã bắt đầu vùi đầu vào ăn như hổ đói. Người bán hàng lập tức cảm thấy không bình thường, nhìn điệu bộ ăn cơm của nàng, đừng nói là đã đói mấy ngày nha?! “Ê, chờ chút, trả tiền trước đi!” Hắn đưa tay đến đoạt chén cơm trong tay Cẩm Tú.

Lúc này sao Cẩm Tú lại chịu buông tay! Vừa mới ăn hai miếng thôi mà! “Chỉ có hai hào, tôi nhất định nghĩ cách trả lại cho ông…”

“Hai hào cũng là tiền! Không có tiền thì cơm nước gì! Chúng tôi mua gạo mua thịt không bằng tiền sao chứ?” Người bán hàng nào có chịu thiệt, vồ lấy chén cơm trong tay Cẩm Tú nhưng Cẩm Tú cầm rất chặt. Hắn giận điên người, một bạt tai tát vào mặt Cẩm Tú. Cẩm Tú lảo đảo một cái, ngã xuống đất, cơm canh vãi đầy người.