Chương 41

Hắn không khỏi dừng lại, quay đầu, đã thấy nàng vịn cánh cửa, dõi theo hắn chằm chằm, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng âu sầu. Vẻ mặt này giống như là sợ hắn vừa đi sẽ không thể trở về.

Chỉ liếc mắt một cái, ngực Tả Chấn đã đau xót.

Ở trên mặt Cẩm Tú, hắn chưa từng thấy vẻ lo lắng như vậy, lưu luyến như vậy. Giờ khắc này, nàng là vì Anh Đông, hay là vì… hắn?

Nàng không biết vì sao mình muốn gọi hắn lại. Thời gian của hắn cấp bách, một phút đồng hồ cũng không cho phép chậm trễ. Nàng biết. Nhưng những lời này mới là lời mà nàng thật sự muốn nói khi mạo hiểm chạy tới trong mưa to.

…………………………………..

Kho chứa hàng, bến tàu Trường Tam.

Tả Chấn vừa xuống xe, Cao Trung – một trong những người canh giữ ở đó liền tiến lên nghênh đón hắn: “Nhị gia, cuối cùng anh đã đến!”

“Chuyện xảy ra khi nào?” Tả Chấn trầm giọng hỏi.

“Chính là khoảng hai tuần trà trước ạ!” Cao Trung cúi người chào hắn. “Tối nay có thuyền tới, lúc đó Huy ca chỉ mang theo hai anh em đi kiểm hàng. Vừa đến đó thì gặp phải mai phục!”

Trên mặt Tả Chấn không chút dao động, nhưng trên trán đã ẩn ẩn gân xanh. “Nói hay lắm! Bị người ta đánh lén ngay trong địa bàn nhà mình. Các cậu nuôi một đám tuần tra bến tàu, tất cả đều mù hết rồi sao?”

Cao Trung sợ đến mức giật mình. “Sau này em nhất định sẽ dạy dỗ lại bọn họ cho tốt.”

Tả Chấn cười lạnh. “Cậu nhớ lấy, nếu hôm nay Thiệu Huy thật sự mất mạng thì những người không làm tròn chức trách hôm nay, từ trên xuống dưới, một người cũng không thể sống.” Mặc dù người khác không nhận ra, đó là do hắn cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân. Bây giờ mọi người đều nhìn vào hắn, chỉ cần hắn vừa rối, bên dưới chẳng phải cũng loạn sao?

Nhưng Thiệu Huy bất đồng với những người khác. Nhiều năm nay cùng đồng sinh cộng từ, vào sống ra chết. Hắn không có người thân, Thiệu Huy cũng không. Thật ra trong lòng hắn chưa từng coi Thiệu Huy là thuộc hạ, hắn vẫn coi cậu ta như anh em của mình. Mạng của Thiệu Huy cũng quan trọng như chính mạng của hắn vậy. Bây giờ Thiệu Huy lại mất tích, không rõ hành tung, chưa biết sống chết. Lòng Tả Chấn lo lắng như có lửa đốt.

“Lập tức phái người ra ngoài tìm!” Tả Chấn lạnh giọng quát. “Nếu như cậu ấy không bị thương thì sẽ không mất liên lạc với chúng ta. Nhưng bây giờ cậu ấy lại không có tin tức gì, nhất định là bị thương không nhẹ, như vậy sẽ không thể đi xa. Gần bến tàu có bao nhiêu con đường, kho hàng, cửa hàng, nhà cửa… đều tìm cẩn thận cho tôi.”

Lai lịch của đối phương như thế nào, điều động bao nhiêu người còn chưa rõ. Nhưng bọn chúng dám ra tay với Thanh Bang, mục tiêu nhất định là Tả Chấn hắn. Thật ra thứ mà bọn chúng muốn chính là hành tung cùng mạng của hắn. Nếu Thiệu Huy rơi vào trong tay bọn chúng, chỉ sợ là sống không bằng chết.

Cao Trung nào dám có chút chậm trễ, vội vàng an bài một đám anh em dưới tay chia nhau hành động. Tả Chấn cúi người, nhìn mặt đất dưới chân. Tuy bị nước mưa xối qua nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ vết máu trên mặt đất. Từng vũng, từng vũng, trông mà ghê cả người. Nước mưa đọng thành vũng đã biến thành màu hồng, đó là dấu vết của trận chiến ác liệt vừa rồi.

Lúc nãy Cao Trung nói, Thiệu Huy chỉ mang theo hai anh em đến đây. Nói cách khác, tính cả cậu ta thì cũng chỉ có ba người. Nhìn vết máu loang lổ đầy đất này, xem ra nhất định tổn thất của đối phương cũng rất thảm hại. Nhưng mà, cho dù muốn tấn công, đầu tiên cũng nên nhằm vào tả Chấn hắn chứ, tại sao người xảy ra chuyện trước nhất lại là Thiệu Huy?

Tả chấn trầm mặc suy nghĩ. Lí do duy nhất chính là có liên quan đến chuyện để lộ bí mất buôn lậu mà gần đây Thiệu Huy đang điều tra. Đối phương ra tay với cậu ta, chứng minh bọn chúng còn chưa muốn lập tức quyết đấu công khai với Thanh Bang. Bọn chúng vội vã tiêu diệt Thiệu Huy, nhất định là muốn ngăn cản cậu ta điều tra. Hoặc là Thiệu Huy đã biết được điều gì, đối phương không thể không bí quá hóa liều, gϊếŧ người diệt khẩu.

Bất luận đáp án là gì, chuyện hôm này là “lọt vào mai phục” chứ không phải “bị tập kích”. Đối phương đã sớm đợi ở đây, lọt qua tầng tầng canh gác của bến tàu mà đợi ở đây. Chỉ một nhát đã thành công rồi ung dung trở ra, ngay cả một cái xác cũng không để lại. Dựa vào đâu mà bọn chúng lại biết rõ hành tung của Thiệu Huy và địa hình của bến tàu như vậy? Dựa vào đâu mà bọn chúng có thể đến và đi tự nhiên như thế?

Lạ nhất là, cùng một ngày, gần như là cùng một giờ, Anh Đông cũng bị tập kích. Đây là chuyện thế nào chứ? Thiệu Huy và Anh Đông trước giờ vẫn không có quan hệ gì. Anh Đông lập kế hoạch xây trường đua; Thiêu Huy điều tra chuyện để lộ bí mất buôn lậu. Hai chuyên này vốn chả dính dáng gì đến nhau. Lẽ nào chỉ là trùng hợp sao? Hoặc là, người đối đầu với Anh Đông và kẻ địch của Thanh Bang vốn chính là một.

“Bật đèn lên!” Tả Chấn nói với phía sau. “Tra xem gần đây còn có dấu vết gì hay không.”

Đối phương chọn ngày trời mưa mà ra tay, cũng thật là mưu mô. Nhưng mặc dù bị nước mưa xối qua, cũng chưa chắc là không tìm được một chút manh mối nào.

Đèn sáng lên, ánh mắt sắc bén của Tả Chấn dừng lại ở một góc đường, nơi nước mưa đọng lại, trong vết máu bầm đen lóe lên một tia sáng. Đó là một ngón tay út bị đao sắc chặt đứt, bên trên còn đeo một chiếc nhẫn vàng. Tia sáng lúc nãy là do chiếc nhẫn này phát ra.

Tả Chấn đưa tay nhặt lấy nó, cẩn thận quan sát. Mặt cắt rất trơn tru, có thể thấy được lưỡi đao chặt đứt nó rất sắc bén, cũng rất mỏng. Mà ngoài rìa của nó, hình như có vô số vết nứt thật nhỏ, thật ra là vết răng cưa so le không đồng đều tạo thành. Đây là cây đao lưỡi cưa bên người Thiệu Huy!

Mà chiếc nhẫn vàng kia, hàm lượng vàng rất cao, chế tạo cũng rất tinh xảo, mặt nhẫn khắc một chữ “phúc”.

Trận chiến này, bắt đầu từ ngón tay bị đứt này. Đáy mắt Tả Chấn xẹt qua một tia u ám, giống như ánh mắt khát máu của một báo trước lúc săn mồi.

Hắn quay đầu, vẫy tay, A Tam lanh lợi ở phía sau liền bước qua. “Nhị gia có gì căn dặn?”

Tả Chấn ghé vào tai anh ta nói nhỏ mấy câu rồi đứng dậy, vỗ vai anh ta, lại dặn một câu: “Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải trực tiếp nói với Thạch Hạo, bảo cậu ta đích thân làm. Cậu ta đã biết quy tắc của Thanh Bang, tìm được nội gian, không cần giữ lại người sống.”

“Dạ, Nhị gia.” A Tam trả lời, xoay người bước lên xe.

Xe đi rồi, Tả Chấn quay đầu lại, thản nhiên nói với Cao Trung: “Anh thiếu bị thương, tôi đi xem xem. Cậu ở bến tàu quan sát. Có tin tức gì thì lập tức phái người báo cho tôi.”

Mãi cho đến khi xe của Tả Chấn đi xa, anh ta mới hổn hển nói với một đám thuộc hạ phía sau: “Các cậu còn ngẩn người ra đó chờ cái gì, chờ chết sao? Các cậu không phát hiện sắc mặt vừa rồi của Nhị gia sao? Nếu không tìm được Huy ca, chúng ta từ trên xuống dưới đều phải nhảy xuống sông Hoàng Phổ.”

Mấy trăm anh em ồ ạt tản ra bốn phía, Cao Trung ở tại chỗ thở dài, chỉ cảm thấy sau lưng đầy mồ hôi lạnh. Phòng vệ của bến tàu luôn rất nghiêm ngặt, đến buổi tối cũng kín như thùng sắt, rốt cuộc đối phương vào bằng cách nào? Chẳng lẽ thật sự có ma sao?

Nhị gia đã hạ lệnh, nếu lại xảy ra hỗn loạn gì, đầu của anh ta cũng nên mọc ở chỗ khác.

Trên xe, tài xế hỏi: “Nhị gia, vừa rồi anh nói đến chỗ Anh thiếu? Hiện nay Anh thiếu…”

Tả Chấn ngắt lời anh ta :“Đến giao lộ phía trước thì quay xe lại, đuổi theo chiếc xe vừa rồi của A Tam. Bọn họ đi Tiểu Đông Môn, chỉ có một con đường, cậu theo xa xa, không cần quá gấp.” Lái xe ngạc nhiên, Nhị gia lại đang giở trò gì đây? Vừa rồi ở bến tàu, rõ ràng anh ta nói là đi thăm Anh thiếu.

Nhưng lái xe cho Tả Chấn nhiều năm như vậy, ít nhất anh ta cũng hiểu được, chuyện không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi nhiều. Nếu Nhị gia đã làm như vậy, đương nhiên có lý của anh ấy.

Bóng đêm dày đặc, đường phố vắng vẻ, mưa vừa mới tạnh. Hơi ẩm trong không khí ập vào người. Dường như trong âm u, nơi nơi đều có hơi thở nguy hiểm kỳ lạ.

Chiếc xe của A Tam chạy được nửa đường. Vừa đi qua một ngã tư, bỗng nhiên “két…” một tiếng, tiếng thắng gấp chói tai vang lên, nhất thời phá tan màn đêm tĩnh mịch. Một chiếc xe màu đen từ trong bóng đêm chạy ra, đúng lúc chặn ngang trước xe của A Tam. Cửa xe vừa mở ra, đã thấy năm sáu bóng người nhảy xuống. Đồng loạt mặc áo mưa trùm đầu, đè thấp vành nón, mặt che kín mít. Cũng không nói nhiều liền nhảy xuống, xách súng xả tới tấp.

Theo tiếng súng bất ngờ vang lên, kính xe hơi cũng vỡ vụn theo. Trong chiếc xe của A Tam có người gắng gượng chống trả, nhưng do bất ngờ không kịp đề phòng, hơn nữa ít không địch được nhiều, trong nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu văng khắp nơi!

Tiếng súng liên phanh dừng lại, một dáng người thấp bé nhanh nhẹn đứng giữa những người đánh lén bước lên trước, kéo cửa xe của A Tam ra… Trong xe vốn chỉ có ba người, ngoại trừ A Tam đang cuộn mình run rẩy ở ghế sau ra, lái xe và một thành viên khác của Thanh bang đã bỏ mạng ngay tại chỗ.

Cả người A Tam cũng đầy máu, không biết là vừa rồi bị văng lên hay là bản thân cũng bị thương.

“Xuống xe!” Người thấp bé kia dùng súng chỉa vào ót A Tam. A Tam đã sợ tới mức ngây người. Đúng lúc này, người anh em Thanh Bang thoạt nhìn đã mềm nhũn không còn hơi thở kia bỗng nhiên chụp tới như tên bắn, muốn đoạt cây súng trong tay người nọ. Người nọ cả kinh, nhanh chóng lùi ra sau một bước. Một tiếng súng vang lên, thành viên của Thanh Bang kia ngã ngửa về phía sau, sọ đã bị hắn bắn nát không chút lưu tình!

“Bảo mày xuống xe, rề rà cái gì?” Người nọ hấp tấp kéo A Tam xuống xe, họng súng chỉa vào trán A Tam. “Tả Chấn kêu mày báo cho Thạch Hạo tin tức gì? Nói mau!”

Trên vai A Tam đã trúng một nhát đạn, máu tươi chảy xuống ào ào. Hơn nữa do sợ hãi nên chỉ biết run rẩy, không nói được lời nào.

“Nói thiếu một chữ, cũng đừng mong sống qua tối nay.” Tuy rằng không nhìn thấy gương mặt nhưng trong giọng nói đã đè thấp của người nọ hình như cũng có một chút run rẩy không nén được, để lộ vẻ căng thẳng của hắn.

Giọng của A Tam nhỏ đến mức không thể nghe thấy, ấp úng nói: “Nhị gia… Nhị gia nói…”

“Nói cái gì?!” Người nọ nhịn không được mà đem lỗ tai kề sát lại.

“Anh ấy nói, Thanh Bang có nội gian. Chỉ cần tôi lên xe, cứ nằm sấp xống ở ghế sau, nghe thấy gì cũng không được động đậy, tên nội gian kia sẽ tự động xuất hiện.” Giọng của A Tam bỗng nhiên thay đổi lạ kỳ. Từng chữ, từng chữ một, nói nhẹ như muỗi, lại vô cùng rõ ràng.

Người nọ nghe xong ngẩn ngơ. “Mày nói cái gì…”

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng súng dồn dập giòn tan, cắt đứt lời của hắn ta. Hắn ta bỗng nhiên cả kinh, xoay người lại. Chỉ thấy mấy đồng bọn phía sau đã ngã xuống hơn phân nửa, chỉ còn lại hai người đang hoảng hốt, luống cuống tay chân, cầm súng bắn loạn xạ. “Là ai! Ra đây!”

Trong bóng đêm tối tăm ẩm ướt, mưa bụi lẳng lặng mịt mờ, ngay cả một bóng người cũng không có. Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau một cái, đè thấp vành nón, ba ánh mắt đều hoảng sợ như nhau. Đang ở lúc này, bỗng nhiên hai ánh đao sáng chói lướt qua từ góc tường đối diện, xẹt qua bầu trời đêm như sao băng… Không kịp tránh né, không kịp kêu lên sợ hãi, thậm chí không kịp chớp mắt, chỉ nghe thấy hai tiếng “phập” nhỏ vang lên, gần như là đồng thời. Bóng của ba người bỗng nhiên biến thành một.

Ngoại trừ tên dùng súng chỉa vào đầu A Tam đưng giữa, hai người khác đã ngã ngửa xuống. Giống như bị vật nặng gì đánh trúng, bay ngược ra xa ba thước, trên trán bất ngờ có thêm một con dao nhỏ cắm thật sâu vào trong đầu, chỉ còn chừa lại cán dao ở ngoài!

Họng súng chỉa vào A Tam, không thể nén được mà run lẩy bẩy. Cả mặt đất là người chết, mùi máu tươi nồng nặc sặc mũi. Chỉ còn lại có hắn và A Tam trước mắt là còn sống.

Con dao nhỏ kia, con dao rất quen thuộc kia… Hắn bỗng nhiên xoay người lại, khản cả giọng mà hét lớn một tiếng: “Ai?! Núp trong hang chuột thì là anh hùng hảo hán gì chứ, mau ra đây!” Vừa điên cuồng gào thét, vừa liên tục nã súng vào góc tường phía ánh dao xẹt qua vừa rồi… Nhưng trước mắt bỗng nhiên mờ ảo. Không đợi hắn thấy rõ, một màn máu đã bắn lên tung tóe.

Hoa mắt sao? Máu ở đâu ra? Hắn cúi đầu, không dám tin mà nhìn. Bàn tay phải vừa rồi còn cầm súng của mình giờ phút này đã bị một thanh đao khoản ba tấc cắm xuyên qua!

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, một họng súng tối om từ từ lọt vào mắt hắn.

Lúc này, trên tay mới cảm thấy đau nhức. Trong nháy mắt, khi mồ hôi lạnh ào ạt tuôn ra, hắn nhìn thấy một gương mặt bình tĩnh, thanh thản, tuấn tú nhưng lại khiến cho người ta khϊếp sợ.

“Nhị gia?!” Hắn thì thào, tuyệt vọng phát ra một tiếng rêи ɾỉ. Giống như ngay cả chút sức lực cuối cùng cũng đã theo máu tươi tuôn trào mà chảy ra bên ngoài cơ thể chỉ trong nháy mắt này.

Cái mà giờ phút này hắn nhìn thấy, chính là người mà hắn sợ nhất, hận nhất, không muốn thấy nhất – Tả Chấn.

Tả Chấn vươn tay, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai của hắn giống như một người bạn cũ rất lâu rồi không gặp. “Nóng đến nỗi đầu đầy mồ hôi còn đội mũ và khẩu trang làm gì? Có phải sợ tôi thấy mặt của cậu hay không?”

Hắn vừa thản nhiên nói, vừa tiện tay lấy mũ của người nọ xuống, rồi lại cởi khẩu trang của người đó.

Một gương mặt hơi nhăn nhó vì đau đớn cùng hoảng sợ lộ ra một cách rõ ràng. Mặt hắn ta đã sợ đến nỗi xám như tro, râu quai nón đầy mặt chưa cạo, răng cửa hơi hô. Bởi vì sợ hãi cùng tuyệt vọng, hai con mắt cũng đều co lại thành một đường.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu là người của Thiệu Huy.” Tả Chấn ngắm nghía khuôn mặt trước mắt. “Tên là… Hà Nhuận Sinh?”

“Được. Như vậy nói xem, là ai ép cậu?” Tả Chấn lạnh lùng, từng chữ, từng chữ một nói. “Là ai ép cậu bán đứng Thanh Bang, phản bội Thiệu Huy, tàn sát anh em của chính mình?”

Nòng súng của Tả Chấn chạm vào đôi mắt nhắm chặt của hắn ta. Thậm chí hắn ta có thể cảm giác được độ ấm vương còn lại của nòng súng sau khi bắn viên đạn ra. Mà giọng nói bình tĩnh cùng khốc liệt của Tả Chấn lại đánh vào dây thần kinh sắp đứt vì căng thẳng của hắn ta: “Cậu không chịu nói lý do là gì sao?”

“Nếu nói ra, tôi còn chết nhanh hơn!” Hà Nhuận Sinh cắn răng một cái, nói ra ý định trong lòng. “Trừ phi Nhị gia chịu thả cho tôi một con đường sống!”

Ai cũng đều biết, tuy rằng Tả Chấn rất tàn nhẫn, nhưng chỉ cần là hắn đã nói ra, luôn luôn giữ lời.

Môi Tả Chấn từ từ nở một nụ cười lạnh. “Dám nói chuyện với tao như vậy. Hà Nhuận Sinh, xem ra tao thật sự coi thường mày rồi… Có điều, nếu mày cảm thấy tao sẽ cứ như vậy mà thả mày đi, vậy mày không khỏi quá ngây thơ rồi.”

Hắn nhìn chằm chằm vào Hà Nhuận Sinh mặt đã không còn chút máu. “Thiệu Huy chết ở trong tay mày, tao sẽ bàn điều kiện với mày sao?! Nói cho mày biết, nếu bây giờ mà cứ một phát bắn chết mày, vậy thì tao thật có lỗi với anh em của mình. Ở Thanh Bang không chỉ một hai năm, hẳn là mày đã biết, tao muốn biết cái gì, muốn khiến mày mở miệng, ít nhất là có một trăm cách… Mỗi một cách đều khiến cho mày hối hận, tại sao không mau chóng chết đi.”

Cơ thể Hà Nhuận Sinh run rẩy kịch liệt. Hắn hiểu, đương nhiên hắn ta hiểu được, cách mà Thanh Bang đối phó với kẻ phản bội là gì, cách mà Tả Chấn buộc hắn phải mở miệng là gì! Một kẻ phản bội bán đứng anh em, rơi vào tay Tả Chấn là tương đương với rơi vào mười tám tầng địa ngục. Muốn sống đã là vạn lần không thể. Cho dù muốn muốn chết, bắt đầu từ giờ phút này, cũng sớm đã không phụ thuộc vào bản thân mình nữa.

Câu cuối cùng của Tả Chấn chậm rãi vang lên: “Từ giờ trở đi, chừng nào mày chịu mở miệng thì chừng đó tao cho mày được chết.”

Hắn vẫn bình thản như cũ, sắc mặt không đổi, nhưng cùng lúc với hắn từng chữ, từng chữ nói chuyện, tiếng “răng rắc” cùng tiếng kêu thảm thiết khi xương cốt bị vỡ vụn cùng vang lên. Khớp xương bả vai của Hà Nhuận Sinh bị hắn mạnh mẽ vặn nát!

“Nhị gia…” Một tiếng kêu thê lương mà tuyệt vọng bỗng nhiên vang lên, vang vọng trong bầu trời đêm lạnh lẽo và đen như mực.