Chương 39

Giám đốc Trần còn chưa phát hiện giọng nói cùng vẻ mặt của nàng hơi khác thường, nói tiếp: “À, cô nói ván bài hôm qua sao? Không chỉ có Tả nhị gia, còn có giám đốc Tiền của Dịch Thông, Phùng tứ thiếu – con trai sở trưởng Phùng. Trừ tôi ra thì Phùng tứ thiếu thua thảm nhất.”

“Sao… Tả nhị gia… còn có Phùng tứ thiếu. Bọn họ thường đi Thất Trọng Thiên sao?” Cẩm Tú hỏi, thảo nào lâu vậy mà không nhìn thấy hắn, thì ra hắn có chỗ mới rồi.

Giám đốc Trần nói: “Nói đến cũng thật là, gần đây thường gặp mặt ở Thất Trọng Thiên. Tôi nhớ trước kia Tả nhị gia không thích đến đó cờ bạc lắm. Anh ta không nghiện cờ bạc, đánh bài cũng chỉ là tùy tiện vui chơi mà thôi.”

Đang nói, bỗng nhiên cửa phòng khiêu vũ nổi lên một trận xôn xao, âm nhạc vẫn du dương như cũ, khách khứa đang tụ tập khiêu vũ dưới sàn lao xao kinh hô, trốn tránh khắp nơi. Cẩm Tú không khỏi cả kinh. Đã xảy ra chuyện gì? Đứng lên nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy ngoài cửa có một dáng người cao lớn xông thẳng vào, trên người đầm đìa máu tươi, trên ngực bầm tím đen, mặt đầy mồ hôi.

Vệ sĩ cùng gác cổng của Bách Nhạc Môn đều ồ ạt xông lên, tưởng rằng có người chạy vào gây chuyện, nghĩ là phải đánh nhau. Nhất thời, khách khứa trong này đều nhao nhao tản đi, tranh nhau chạy đi như thủy triều rút xuống. Chỉ có Cẩm Tú liều mạng đẩy mọi người ra, nôn nóng đi lên phía trước.

“Thạch Hạo! Hạo ca!” Nàng lớn tiếng gọi, từ sau đám người chen lên. “Xảy ra chuyện gì?”

Thạch Hạo là người của Thanh Bang, luôn không rời Tả Chấn. Anh ta xông tới như vậy, nhất định có liên quan đến Tả Chấn! Anh thiếu vẫn thường nói, gần đây tình hình bên ngoài rất loạn, có phải là, có phải là…

…………………………..

“Nhị gia… Nhị gia có ở đây hay không?” Ánh mắt hoảng loạn của Thạch Hạo liếc thấy Cẩm Tú, xông qua giữ chặt nàng. “Còn Anh thiếu đâu?”

Cẩm Tú không khỏi biến sắc. Nhìn bộ dạng anh ta như vậy, hình như sự tình không đơn giản. “Nhị gia không ở chỗ này, Anh thiếu cũng không có. Hôm nay anh ấy ở đãi khách ở Sư Tử Lâm.”

“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Thạch Hạo gấp đến nỗi không có biện pháp gì. “Tôi đã đi Ninh Viên mà không thấy Nhị gia. Gần đây Nhị gia đều ra ngoài một mình, cũng không mang theo người bên cạnh, lỡ như…”

Cẩm Tú thấy trong lòng lạnh đi, nhịn không được mà cắt lời anh ta: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi ở bến tàu đã xảy ra chuyện, có người đến đánh lén. Tôi lo lắng Nhị gia và Anh thiếu cũng sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới vội vã về báo tin.”

“Có thể anh ta ở Thất Trọng Thiên.” Cẩm Tú cất bước chạy ra ngoài. Ngoài trời còn đang mưa. Lúc này, mưa dần dần to trở lại. Trên người nàng chỉ có một chiếc váy lụa mỏng manh khi khiêu vũ. Đã không kịp trở về thay, chỉ có thể cứ như vậy mà cắm đầu lao vào trong mưa. Cơn mưa lạnh đến tận xương nhanh chóng thấm ướt đẫm quần áo, cả người đều nổi da gà, trong lòng lại giống như có lửa đốt. Chỉ trong chốc lát đã gấp đến độ trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Trước kia, trước cửa Bách Nhạc Môn luôn có xe kéo, nhưng lúc này còn chưa đến lúc tiệc tàn, trời lại mưa, nhìn xung quanh một vòng, ngay một chiếc xe kéo cũng không thấy.

Cẩm Tú không dám đợi nữa, cởi giày cao gót, chân trần mà chạy trên đường. Mặt đường nhìn qua bằng phẳng, chân trần giẫm lên mới biết rất gồ ghề, lòng bàn chân như bị những mảnh đá đâm nát, cực kỳ đau nhức.

Chạy mãi cho đến đầu đường, Cẩm Tú mới dừng lại thở hổn hển. Rẽ trái là Thất Trọng Thiên; rẽ phải là Sư Tử Lâm. Nên đi về phía nào đây? Phải đi tìm Tả Chấn hay là tìm Anh thiếu?!

Nước mưa từ đầu tóc chảy xuống giọt giọt, Cẩm Tú nhất thời ngẩn người.

Vừa rồi, trong nháy mắt kia, sự tình xảy ra quá bất ngờ, dưới tình thế cấp bách không kịp suy nghĩ, trong đầu nàng theo bản năng hiện lên một người. Nàng ra ngoài, cởi giày, chạy vội, mãi đến giờ phút này đều là chạy một mạch về phía người kia.

Cẩm Tú giật mình. Đúng vậy, nàng muốn đi đâu?

Bất luận là thế nào, nàng nên đi Sư Tử Lâm, nên đi tìm Anh thiếu trước mới phải. Nhưng trong giờ phút này, trong lòng thông suốt như gương sáng, biết rất rõ ràng nơi mà mình muốn đi chính là Thất Trọng Thiên!