Chương 35

Khi Tả Chấn đến Bách Nhạc Môn, Hướng Anh Đông cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, đang xem tập luyện điệu nhảy mới.

Thảo nào ngay cả Trầm Kim Vinh cũng nói, ca múa của Bách Nhạc Môn càng ngày càng không thú vị. Gần đây hắn bận rộn chuyện trường đua, không rảnh quản những việc vặt vãnh của Bách Nhạc Môn, người hầu cũng đều lơ là cả, ca múa cũng vẫn là những thứ cũ rích kia, chỉ thay đổi hình thức, đổi bộ quần áo liền lên sân khấu, không có gì mới mẻ.

Điệu clacket cùng ca múa đều xưa rồi, ít nhiều có chút nhàm chán. Đang ngáp dài, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng trống vang lên. Từ từ, nổi lên một hồi nhạc rất kỳ lạ mà nhẹ nhàng, như là sáo cùng viôlông, lại như là đàn bầu, còn mang theo âm điệu “thùng thùng” của trống… Điệu gì mà kỳ lạ như vậy, vừa dễ nghe, lại khiến lòng người rung động? Hắn nhịn không được ngẩng đầu lên, lại thấy có người nhanh nhẹn nhảy múa ở trên sân khấu.

Thời gian còn sớm, ngọn đèn lớn trên sân khấu còn chưa được bật lên, chỉ có mấy bóng đèn nhỏ ở xa xa chiếu sáng. Nửa tối nửa sáng, chỉ thấy người khiêu vũ tóc dài đen nhánh, chân trần như tuyết, chỉ mặc một bộ quần áo kiểu Ấn Độ màu đỏ tươi. Từng lớp lụa mỏng đong đưa bên người nàng, như là cách một tầng sương mờ, gợn sóng dập dờn. Lúc bắt đầu, tiết tấu của nàng chậm rãi, như là uể oải khi thức tỉnh. Dần dần từ chậm đến nhanh, dường như ngay cả dải lụa mỏng kia cũng theo sự phấn chấn của nàng mà tung bay lên. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực không thể tin nổi, vòng eo của một người lại có thể nhỏ nhắn mềm mại như vậy!

Nàng mang mạng che cho nên không thấy gương mặt, nhưng ngọc bội leng keng, trên cánh tay dường như đeo vòng vàng thành chuỗi, trong tiếng nhạc tưng bừng, râm ran nghe thấy tiếng chuông êm tai. Điệu này hình như đến từ vùng đất xa xôi khác, dần dần truyền đến đây.

Một điệu nhảy mới, hào quang tỏa ra khắp nơi. Lúc thì như Đôn Hoàng đàn tỳ bà mà bay lên trời trong tranh, khi thì như là yêu tinh chơi đùa dưới thác nước. Nàng múa rất sinh động, vì khăn che mặt nên nhìn không thấy thần sắc của nàng. Nhưng sóng mắt đong đưa kia, hình như không dừng lại ở chỗ nào, thế nhưng lại khiến mỗi người đều kìm lòng không đậu cảm thấy, điệu nhảy này của nàng là nhảy cho mình.

Trước và sau sân khấu, toàn bộ im lìm, tất cả mọi người đều giương mắt mà nhìn.

Điệu múa đến cao trào, giống như một đóa hoa đến lúc nở rộ, cực kỳ lộng lẫy rực rỡ. Lúc này, âm điệu của điệu múa kỳ lạ kia bỗng nhiên dần dần chậm trở lại. Chậm thì chậm, ngược lại càng trở nên xinh đẹp, càng mềm mại đáng yêu. Vẻ đắm say mà mê hoặc này càng mãnh liệt hơn. Thùng, thùng, thùng, thùng… Mỗi một nhịp trống nhẹ nhàng đều giống như đập vào trong lòng người. Điệu múa nóng bỏng sôi động dường như biến thành gió nhẹ khẽ thổi qua, lại càng thêm ý vị khiến tim người ta dồn dập. Dưới lớp lụa đỏ lộng lẫy tươi đẹp, gần như có thể thấy được cánh tay ngọc ngà cùng vòng eo mềm mại không xương của nàng. Mỗi một cử động đều có thể gợi lên tiếng lòng của mọi người.

Bất tri bất giác, khi tất cả mọi người xem đến mức nín thở, đổ mồ hôi hột, kìm lòng không đậu mà nhũn cả hai chân thì bỗng nhiên một tiếng trống vang lên. Tiếng nhạc du dương trầm bổng kia đột nhiên im bặt. Tất cả yên tĩnh trở lại. Chỉ còn lại dư âm của dây đàn, dường như còn chưa hoàn toàn biến mất, lượn lờ trong không khí, dần dần trôi xa.

Điệu múa ngừng lại rồi? Nhảy xong rồi sao?

Mỗi người đều như vừa tỉnh mộng, lại như là không cẩn thận mà đạp phải khoảng không, không khỏi thầm mất mát.

Hướng Anh Đông nhịn không được mà đứng lên, trong lúc ngẩn ngơ, lại nhớ tới năm đó, trên sân khấu của Đại Phú Hào xem Ân Minh Châu múa với đèn. Vô số ngọn đèn phát sáng trên đầu tóc, ngón tay nàng. Nàng xinh đẹp như con bướm làm mê hoặc chúng sinh… Bắt đầu từ ngày đó, hắn liền quyết tâm đưa Ân Minh Châu từ Đại Phú Hào đến sân khấu của Bách Nhạc Môn. Từ khi Minh Châu đi, đã rất lâu không thấy điệu múa như vậy. Chỉ bằng điểm này, cô gái trên sân khấu tối nay liền có tư cách xếp hạng nhất ở Bách Nhạc Môn.

Rốt cuộc cô ấy là ai? Hắn lại không nhớ trong hộp đêm của mình còn có người xuất sắc như vậy. Mãi đến khi nàng đi vào hậu trường, hắn mới tỉnh táo lại, ngoắc tay kêu Hà vũ sư: “Vừa rồi là ai khiêu vũ trên sấn khấu?”

Hà vũ sư nở nụ cười. “Ngay cả Anh thiếu cũng không nhận ra, có thể thấy công sức của cô ấy cũng không uổng phí… Đó là Vinh tiểu thư.”

“Vinh tiểu thư?” Hướng Anh Đông ngừng lại giây lát. “Vinh – Cẩm – Tú?”

Hắn nói từng chữ, không dám tin.

“Đúng vậy, từ lúc vào Bách Nhạc Môn, Vinh tiểu thư vẫn theo học múa. Tư chất của cô ấy rất tốt, thông minh sáng suốt. Dáng người lại mềm mại, rất có khiếu nhảy múa. Quả thực y hệt với Ân Minh Châu năm đó. Hơn nữa cô ấy chịu khó học múa hơn bất cứ ai, nếu không lên sân khấu, thật đúng là đáng tiếc.”

Hướng Anh Đông giật mình. Thật là Cẩm Tú! Này, điều này sao có thể được?

Lúc trước khi Tả Chấn đưa nàng đến Bách Nhạc Môn, hắn vẫn luôn phản đối. Cô nhóc kia không phải người có thể nổi tiếng! Nói nàng ngây thơ là dễ nghe, thật ra chính là ngây ngô quê mùa. Cái gì cũng không biết, cũng không hiểu cách đối nhân xử thế. Chỉ bằng nàng mà cũng muốn ở Bách Nhạc Môn to lớn này lên sân khấu hành nghề? Thực khiến người ta cười rụng răng mất.

Nhưng đến hôm nay, dường như những lời Tả Chấn nói hôm đó cũng sắp linh nghiệm rồi.

Hắn còn nhớ, ngày đó ở trên lầu, Tả Chấn từng nói: “Chờ có một ngày Cẩm Tú trở nên có thành tựu như Minh Châu, e rằng cậu không giữ được cô ấy. Lúc trước, khi đại ca coi trọng Minh Châu, cô ấy không chút do dự mà đi theo anh ấy… Sau này, cũng khó tránh khỏi sẽ không xuất hiện một Hướng Hàn Xuyên thứ hai.”

Bây giờ nghĩ lại, trong lòng không khỏi tiếc rẻ. Nếu lúc trước ra tay sớm một chút thì có lẽ hôm nay Minh Châu đã là người hắn, đâu có chỗ cho đại ca chiếm lợi? Hiện nay…

Hướng Anh Đông quay người lại, thấy đôi mắt như cười mà không cười của nàng mang theo một chút trêu chọc. “Điệu múa vừa rồi có đủ tư cách lên sân khấu chưa?” Nàng chỉ vào mũi mình, dường như có vài phần kỳ vọng.

Hướng Anh Đông quan sát nàng. Nàng đã thay quần áo, váy bằng nhung màu rượu đỏ, áo khoác đen, choàng một cái khăn lông chồn xinh xắn tinh xảo, tóc búi lệch, hơi thấp và lỏng lẻo, giống như không kịp chải chuốt cho cẩn thận, nhưng lại có vẻ biếng nhác rất tự nhiên.

Thật sự là không phát giác ra, không biết bắt đầu từ khi nào thì cô nhóc Cẩm Tú kia đã trở nên trưởng thành như vậy. Tựa như một đóa hoa, lặng lẽ hé nở.

Hướng Anh Đông ngẩn người thật lâu, rốt cuộc định thần lại, ho khan một tiếng.

“Buổi vũ hội tối qua cô chạy đi đâu vậy? Cả đêm cũng thấy bóng dáng của cô.” Hắn hỏi. “Ngay cả Minh Châu cũng hỏi tôi về cô.”

Cẩm Tú ngẩn ngơ. “Minh Châu hỏi tôi?! Chị ấy nói gì?”

Hướng Anh Đông không đáp mà hỏi lại: “Rốt cuộc thì giữa cô và Minh Châu đã xảy ra chuyện gì? Bữa trước còn như người xa lạ, chẳng qua cách một buổi vũ hội, lại giống như lo lắng cho nhau.”

Cẩm Tú nhớ tới những lời Minh Châu đã nói ở trước phòng khách ngày hôm qua: “Nói không chừng, có lẽ có một ngày, chị ấy sẽ nhận lại em gái như tôi!”

“Vậy thì tốt rồi, chúng ta cũng coi như thân càng thêm thân.” Hướng Anh Đông nói đùa.

Hướng Anh Đông lại cố ý nói lung tung, bưng một ly rượu bên cạnh lên. “Trước hết không nói đến chuyện này, để chúc mừng điệu múa mới của cô thành công, chúng ta uống một ly.”

“Không được…” Cẩm Tú vừa nhìn thấy rượu, đầu lập tức quay mòng mòng. Ngày hôm qua say rượu thiếu chút nữa là muốn lấy mạng của nàng, mãi cho đến hôm nay còn đau đầu muốn ói, chỉ nghe mùi rượu thôi cũng đã muốn ói ra.

“Tốt xấu gì thì tôi cũng là ông chủ Bách Nhạc Môn, ông chủ kính rượu, cô cũng dám không uống?”

“Ngày hôm qua tôi mới uống say!” Cẩm Tú thốt lên. “Nếu không có Nhị gia, e rằng đến bây giờ tôi còn nằm ở ngoài cửa, không bò dậy nổi nữa!”

Hướng Anh Đông giật mình. “Uống say? Với Tả Chấn?”

“Không phải, không phải với Nhị gia, là Phùng tứ thiếu.” Cẩm Tú giải thích. “Nhị gia chỉ… trùng hợp thấy, sau đó… đưa tôi trở về mà thôi.”

Nàng nói, giọng lại nhỏ dần. Bất tri bất giác nàng lại giấu diếm. Vì sao thế? Nàng và Nhị gia cũng không xảy ra chuyện gì, tất cả đều rất bình thường. Nhưng không biết vì sao, nàng không nhắc tới hai chữ Ninh Viên. Dường như không muốn để cho người thứ hai biết chuyện tối hôm qua. Cả một ngày hôm nay, nàng đều an ủi chính mình, kia chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tất cả đều là ảo giác chứ không phải sự thật, nhưng không hiểu sao đến bây giờ còn chưa định thần lại được.

Hướng Anh Đông lại nói vài câu gì đó, Cẩm Tú có chút hoảng hốt mà ngẩng đầu. “Anh vừa nói gì?”

Lúc nói chuyện với Anh thiếu mà nàng lại thất thần. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Rốt cuộc thì trong đầu nàng đang nghĩ gì!

“Tôi hỏi cô sao lại có quan hệ với Phùng tứ thiếu? Loại người này, cô nên ít chọc vào thì tốt hơn.” Hướng Anh Đông nhíu mày.

“Anh ta bảo tôi uống rượu, sao tôi dám không uống. Anh quên rồi sao, tôi chẳng qua chỉ là một vũ nữ của Bách Nhạc Môn. Nhị gia chỉ cho tôi mượn một tấm thϊếp mời, mang tôi đi vào mà thôi, lẽ nào thật sự coi mình là bạn nhảy của anh ấy sao chứ?” Cẩm Tú nở nụ cười. “Nếu như giằng co làm hỏng bữa tiệc của anh, giống như ông chủ Trương lần trước, không phải kế hoạch trường đua của anh sẽ đổ sông đổ biển sao?”

Hướng Anh Đông giật mình, đưa tay xoa đầu Cẩm Tú. “Cô còn biết làm việc cho tôi nữa sao?”

Cẩm Tú ngồi lên bàn. “Bây giờ mới biết tôi biết ý biết tứ sao? Tốt xấu gì tôi cũng xuất thân từ Bách Nhạc Môn, bản lĩnh ấy mà cũng không có thì làm sao hành nghề tại Bách Nhạc Môn.” Một tay nàng gác lên vai Hướng Anh Đông, cố ý hạ thấp giọng, làm ra vẻ quyến rũ khéo léo. “Ông chủ Hướng, chờ lấy được trường đua thì lại uống tiếp nha? Lần này tôi mời.”

Nói còn chưa dứt lời, nàng đã nhịn không được mà cười “xì” một tiếng, cười đến nỗi ôm cả bụng. “Thế nào, có hương vị của vũ nữ hạng nhất chút nào hay không?”