Chương 24

Sắc mặt của Tả Chấn lại sa sầm xuống. “Tôi có hỏi cậu chuyện này sao?”

Đường Hải ngạc nhiên, chẳng lẽ… hắn nhìn lầm rồi sao? Nhị gia cũng không có ý với Vinh tiểu thư?

“Tôi tự đi một chút, các cậu không cần đi theo.” Tả Chấn hít một ngụm khí lạnh của đêm, đè nén cảm giác say đang cuộn lên xuống.

Ngay cả Đường Hải cũng nhận ra vừa rồi hắn muốn hỏi cái gì. Thật ra chính hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ, vì sao lúc ấy lại bảo Đường Hải ra ngoài giúp Cẩm Tú giải vây? Ở Bách Nhạc Môn, việc một vũ nữ bị khách sàm sỡ vài lần là khó tránh khỏi. Hơn nữa, Bách Nhạc Môn là địa bàn của Anh Đông, Cẩm Tú là người của Anh Đông, cho dù là bị ức hϊếp thì có liên quan gì đến hắn?

Nhất định là gần đây quá bận rộn, tối tối đều có xã giao, ca múa ầm ỹ, ăn chơi trác táng, thật là phiền phức.

Nhìn một mình Tả Chấn đi vào trong bóng đêm, Đường Hải ngạc nhiên, lại khó xử mà đứng tại chỗ, muốn đi theo mà không dám. Đã nửa đêm rồi, Nhị gia ở bên ngoài làm cái gì chứ.

Một tiếng nhạc loáng thoáng bay qua trong gió đêm lạnh lẽo.

Tả Chấn dừng bước, có hơi bất ngờ mà nghiêng tai lắng nghe. Là bài gì vậy? Du dương réo rắt như vậy. Nhìn bốn phía, nơi này cách vườn sau của Sư Tử Lâm không xa, không biết sao hắn lại bước đến nơi đây.

Chậm rãi đi theo tiếng nhạc, Tả Chấn dừng bước trước cửa sắt phía sau của Sư Tử Lâm. Cánh cửa sắt kia đã rất lâu không được mở ra, rỉ sét loang lổ, thấp thoáng sau bụi hoa đinh hương đang nở rộ. Xung quanh rất tối, mọi cảnh vật đều chìm trong bóng đêm nặng nề, chỉ có mùi hoa tươi thoang thoảng. Đến đây đã nghe rất rõ ràng, là một ca khúc không biết tên đang từ trong vườn truyền ra. Là tiếng tiêu.

Thông qua khe hở của cây cối um tùm, có thể thấy người thổi tiêu đang ở trong đình hóng mát phía nam của vườn. Khí trời đã lạnh, bốn phía không có một bóng người, từ bên này cửa sắt nhìn qua cũng không quá rõ ràng. Cũng may đêm nay ánh trăng sáng ngời, sóng nước dưới đình lấp lánh, phản chiếu ánh trăng, chỉ thấy một bên mặt của người thổi tiêu, tựa vào lan can, quần áo màu trắng, không biết bằng tơ tằm hay là gấm, mỏng manh bay nhẹ, như sương như khói ở trong gió.

Mặt người nọ rất nhỏ nhắn, là một cô gái. Một mái tóc đen dài xõa nhẹ trên tà áo trắng. Nàng thổi một cây tiêu dài bằng trúc tía. Ống tiêu hơi chếch xuống, đầu của nàng cúi thấp tạo thành một hình ảnh rất hài hòa.

Dưới ánh trăng, trên mặt nước gợn sóng, dường như cả người nàng đều bị sương khói lờ mờ của bóng đêm bao phủ. Nhờ ánh trăng, mỗi một đường nét đều đẹp đến mức có hơi hư ảo, toả ra vầng sáng nhạt lấp lánh.

Tiếng tiêu trầm thấp mà bồi hồi, uyển chuyển véo von, không ngừng lượn lờ trong gió đêm.

Nàng có tâm sự, là đang hồi niệm. Tả Chấn không hiểu âm nhạc, nhưng hễ là người có tai thì đều bị vẻ lưu luyến bịn rịn trong tiếng tiêu làm xúc động.

Tả Chấn ngây dại trong bóng tối. Tuy rằng thấy không rõ mặt, nhưng là hắn biết đó là Vinh Cẩm Tú. Khu vườn này không có người ngoài ở, chỉ có một mình nàng ở phía này.