Chương 19

Cẩm Tú bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, hoang mang mà nhíu mày. “Có thể là tôi không xinh đẹp, cũng không hiểu tiếp đón người ta… cho nên đành phải ngồi chờ một bên.”

Tả Chấn quả thực không muốn cười, nhưng quả thực khó có thể nhịn được. Hắn có thể tưởng tượng được bộ dáng của nàng, nghiêm trang đàng hoàng mặc bộ sườn xám tân thời, nút cổ áo vẫn cài đến cằm, buộc hai bím tóc dài thuần khiết, vẻ mặt đoan trang trinh tiết, nghiêm túc chỉnh tề mà ngồi trên ghế, hai chân cũng rất trật tự ngay ngắn.

Ai biết nàng ở chỗ này làm vũ nữ hay là làm giám sát trật tự vũ trường?

“Vẻ mặt của anh là sao? Là đang cười sao?” Cẩm Tú không cam lòng than thở. “Anh thiếu nói nếu nửa tháng nữa mà không kiếm được một trăm đồng bạc Tây thì cũng đừng nghĩ đến Bách Nhạc Môn nữa. Anh ấy bảo không bằng tôi cứ đi Hội Nhạc Lý đi… Đúng rồi, Hội Nhạc Lý là chỗ nào?”

Dường như Tả Chấn vốn muốn cười, nhưng nghe được câu cuối cùng thì bỗng nhiên cười không nổi .

Hội Nhạc Lý chính là kỹ viện, là nơi trăng hoa nổi tiếng nhất Thượng Hải. Có lẽ Anh Đông chỉ buột miệng nói, Cẩm Tú lại thật sự ghi tạc trong lòng. Vậy thì bảo hắn giải thích thế nào đây?

Tả Chấn thở dài “Lại đây. Xuống sàn khiêu vũ.” Hắn tiện thể đưa tay kéo Cẩm Tú qua. “Tôi dạy cô.”

Cẩm Tú sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên khiêu vũ chính là cùng Tả Chấn.

“Thế này, đứng đối diện, tay trái đặt lên tay tôi, tay phải đặt lên eo tôi.” Tả Chấn tay nắm tay dạy cho Cẩm Tú. “Đừng cúi đầu, luôn nhìn vào sau gáy, trong lòng đừng nghĩ gì cả. Tiến lên một bước, rồi lại tiến thêm một bước, sau đó lui một bước… Đúng rồi, cứ như vậy, không biết cũng không sao, thả lỏng một chút đi theo tiếng nhạc là được.”

Cẩm Tú luống cuống chân tay. “Cái này là khiêu vũ?”

“Bằng không cô còn tưởng thế nào? Bạch Trân Châu của Đại Phú Hào, Mã Lệ An của Thất Trọng Thiên, cũng không phải vừa ra nghề là có thể lên sân khấu. Năm đó cũng đều bắt đầu từ tiến tiến lui lùi như vậy.” Tả Chấn bỗng nhiên phát hiện, thật ra sự kiên nhẫn của mình coi như cũng không ít. “Nhưng làm nghề này, điều quan trọng nhất không phải là cô có biết khiêu vũ hay không, mà là ứng phó với đàn ông như thế nào. Cô không thể để cho hắn tùy ý sàm sỡ cô, cũng không thể chọc giận hắn. Nếu không danh tiếng Bách Nhạc Môn đều bị cô làm mất hết. Còn nữa, muốn làm người nổi nhất thì cứ luôn ngượng ngùng thế là không được. Cô phải hiểu hứng thú của khách, khiến cho hắn đã tới một lần sẽ nhớ mãi cô…”

Mặt mày Cẩm Tú trắng bệch. Xem ra nàng thật sự không thích hợp làm việc này.

Tả Chấn buông nàng ra. Thôi đi, những thứ này đối với nàng mà nói là quá khó. Nhưng ít nhất nàng phải đổi trang phục đi. “Bộ quần áo này của cô, mặc đi thăm hỏi cô dì thì còn được, nhưng không thể mặc đến sàn nhảy. Còn nữa, sau khi rửa mặt xong, ít nhất thoa một chút son phấn, đừng lúc nào cũng mặt mày trắng bệch như thế, đàn ông nào có hứng thú với cô?”

Sắc mặt Cẩm Tú lại chuyển sang xanh. Trời ạ, còn phải mua sắm quần áo, trang sức, son phấn… Nàng nào có tiền dư dả như vậy? Mua được những thứ đắt như vậy, nàng còn cần phải đến Bách Nhạc Môn nhìn sắc mặt của Anh thiếu sao?

Tả Chấn nhìn nàng, thở dài. “Thật không biết cô làm vũ nữ hay là tôi làm. Không thể tưởng được cả đời này của tôi còn có thể dạy người ta những thứ này.” Bộ dạng hiện giờ của hắn có khác gì dắt mối? Cẩm Tú có thể ở lại Thượng Hải hay không, Anh Đông có coi trọng Cẩm Tú hay không, liên quan gì tới hắn. Rốt cuộc là sao vậy. Chỉ cần nàng vừa nhăn mặt đứng trước mặt hắn, hắn liền phải nghĩ cách giúp nàng.

“Anh làm sao vậy?” Cẩm Tú còn hỏi vô tội như vậy.

Nói là khiêu vũ, không bằng nói là Tả Chấn mang nàng chậm rãi bước qua bước lại trong sàn nhảy. Hoàn toàn không có gì kiểu cách, chẳng qua chỉ là lắc lư một vòng ngay tại chỗ. Cho dù như thế, Cẩm Tú vẫn đổ mồ hôi.

Ánh mắt ở xung quanh, không biết sao đều tập trung vào trên người bọn họ. Cẩm Tú bị nhìn đến nỗi cả người sợ hãi. Nàng nghĩ có lẽ là vì Tả Chấn. Hình như những người đó nhận ra hắn. Ngẩng đầu nhìn Tả Chấn, hắn thần sắc vững vàng, ung dung tự tại, không coi ai ra gì. Trong lòng Cẩm Tú cũng không khỏi yên tâm vài phần.

Tả Chấn xuống sàn nhảy điệu này, hoàn toàn là do nâng đỡ cho Cẩm Tú. Thật ra hắn không thích thứ này. Đến Bách Nhạc Môn cũng chỉ uống rượu, bài bạc, tìm gái… Rất ít khi đến phòng khiêu vũ. Đối với việc thừa dịp khiêu vũ mà sàm sỡ với phụ nữ nhân, chiếm một chút tiện nghi, hắn vẫn rất khinh thường.

Cẩm Tú ở trong lòng hắn căng thẳng đến nỗi cứng ngắc cả người. Bởi vì rất gần, dường như hắn có thể cảm giác được nàng vẫn nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Rốt cuộc là nàng đang lo lắng cái gì?

“Quần áo của tôi sắp bị cô kéo rách rồi.” Bên miệng Tả Chấn ngậm một điếu thuốc, thờ ơ mà nhắc nhở Cẩm Tú. “Thả lỏng tay một chút được không?”

“A, xin lỗi, thực xin lỗi.” Cẩm Tú luôn mồm nói xin lỗi.

Một mẩu tàn thuốc rơi xuống do rung động khi Tả Chấn nói chuyện, đúng lúc tay trái của Cẩm Tú còn vịn vào đầu vai hắn. Thật khéo, tàn thuốc lại rơi đúng vào cánh tay nàng.

“Ui da!” Cẩm Tú hoảng sợ, bước chân loạng choạng, giẫm mạnh lên chân Tả Chấn.

Còn chưa kịp nói xin lỗi, Tả Chấn đã lập tức kéo lấy cánh tay nàng, thổi tàn thuốc đi. “Có bị bỏng không?”

Cẩm Tú xấu hổ cười. “Không sao, không sao… Nhưng tôi lại giẫm phải anh….” Tối hôm nay, nàng đã giẫm hắn vô số lần.

Buông tay ra, Tả Chấn bỗng nhiên phát hiện, vừa rồi chạm vào da thịt của Cẩm Tú, vừa mát mẻ vừa mịn màng. Cảm giác mềm mại này lưu lại trong lòng bàn tay, nhưng lại không hiểu sao khiến cho lòng hắn hơi rung động.

Tả Chấn vứt điếu thuốc mới hút được một nửa xuống đất, giẫm tắt, ôm lấy Cẩm Tú một lần nữa, bản nhạc vẫn chưa dứt. Nhưng đến gần nàng lần nữa, hắn mới phát hiện, dường như mình ôm trọn cơ thể mềm mại của nàng vào trong lòng, thật sự là quá gần gũi. Cẩm Tú vẫn cúi đầu, Tả Chấn vừa cúi xuống là có thể nhìn đến chiếc gáy trắng nõn như tuyết của nàng. Da thịt mềm mại, đầu tóc mượt mà, trên người có một mùi hương thoang thoảng kỳ lạ…

Tả Chấn đột nhiên buông tay ra, lùi về phía sau.

Đây là cô gái hắn đưa tới cho Anh Đông trông nom, thậm chí nàng còn tin tưởng hắn một cách vô tội như vậy, mong mỏi sự giúp đỡ của hắn. Nhưng hắn đang làm cái gì? Thừa dịp giậu đổ bìm leo với một cô bé nhây thơ ngờ ngệch?

“Sao thế?” Cẩm Tú bất an mà nhìn hắn. “Tôi nhảy không tốt, có phải không?”

Sắc mặt Tả Chấn có chút khác thường.

“Từ từ thì tốt thôi.” Hắn nói hình như có hơi gượng gạo. “Tôi còn có việc, phải đi trước một bước đây.” Hắn xoay người bước đi, đi được hai bước lại quay đầu lại: “Có việc gì thì tìm Anh Đông. Ngày mai tôi sẽ sai người đưa qua cho cô một ít đồ đạc. Cô không quen thuộc Thược Hải, đừng ra ngoài một mình.”

Cẩm Tú còn chưa trả lời, hắn đã ra khỏi phòng khiêu vũ. Cẩm Tú nhìn theo bóng dáng của hắn, khẽ thở dài. Xem ra sự kiên nhẫn của Tả Chấn đã hết sạch rồi. Hắn thì có chuyện gì, tám phần là lên lầu, ôm người đẹp vào lòng một lần nữa.

………………………………………………….

Nhìn xung quanh một chút, Bách Nhạc Môn được cho là mỹ nữ nhiều vô số kể. Những đóa hoa thơm của Thượng Hải này, ngươi nào cũng nũng nịu như mèo, mềm mại như tơ tằm, sóng mắt long lanh như nước, dung mạo như tranh. Chỉ có nàng áo vải mặt mộc, đứng lớ ngớ ở đó, lạc lõng như vậy.

Anh thiếu coi thường nàng, cũng đúng thôi.

Đến Thược Hải đã sai, đến Bách Nhạc Môn có lẽ là sai càng thêm sai. Nhưng… nàng không tin cùng là một mình lẻ loi lưu lạc trên đường phố xa lạ, Minh Châu có thể trở nên vượt trội mà nàng chỉ xứng đáng trốn ở trong góc tối nhìn người mình thích, không dám tới gần.

Mới cách một ngày, Cẩm Tú đã thấy Tả Chấn cho người mang thứ mà hắn gọi là “một chút đồ đạc” tới. Trời ạ! Đây mà gọi là “một chút đồ đạc” sao! Một chút mà đã đầy nhóc cả hai cái rương lớn.

Cũng không phải là cho nàng làm đồ cưới, không cần phải lãng phí như thế: vải cotton, vải sa tanh, gấm vóc, tơ lụa, sườn xám, váy dài, áo ngủ, áo khoác, áo choàng… Còn có giày dép cùng mũ nón. Màu sắc kiểu dáng, cần gì có đó. Cộng thêm cả bộ son phấn, thậm chí còn có nước hoa cùng trang sức.

Cẩm Tú bị dọa ngây cả người. Trên giường, trong tủ đều là quần áo giày dép. Thước tấc vừa vặn giống như là đo đạc làm riêng cho nàng. Sao hắn lại làm được thế! Ngẩng đầu là châu báu, cúi đầu là quần áo rực rỡ. Rốt cuộc những thứ này phải tốn bao nhiêu tiền đây… Không tính đến ngọc trai và trang sức bằng vàng chói mắt trong chiếc hộp tinh xảo kia, chỉ cần tiện tay cầm lấy một chiếc áo ngủ, không biết là làm bằng chất liệu gì, cầm trong tay mềm mại mịn màng, màu sắc trang nhã tươi đẹp, có lẽ giá trị nhất định không ít.

Không có công thì không nhận thưởng, nàng không thể nhận món quà quý giá thế này được.

Nhưng người mang đồ đến lại cung kính nói: “Vinh tiểu thư, Nhị gia có căn dặn, mấy thứ này không thể mang về. Tất cả đều dựa vào thước tấc của cô mà mua, người khác không thể dùng được. Nếu cô không chịu nhận, chúng tôi không thể trở về báo cáo kết quả với Nhị gia được.”