Chương 13

Lo nhất là sợ trời mưa, sắc trời đã trễ, phải nhanh chóng về Sư Tử Lâm mới được. Chân trái bị trật tuy đã tốt hơn nhiều, đi đường có thể không cần chống nạng nhưng đi quá lâu thì vẫn hơi đau, giống như đeo chì mà không nhấc nổi.

Cuối cũng mưa vẫn rơi. Lúc đầu nhỏ, sau đó lại dần dần chuyển lớn. Đầu tóc cùng bờ vai của Cẩm Tú đều đã ướt đẫm, còn ở trên đường nhìn ngược nhìn xuôi. Thấy quần áo đã không thể ướt hơn được nữa, đành phải chạy đến đứng dưới cửa của nhà thờ Vọng Hải Lâu trước mặt tránh mưa.

Ai mà biết, cơn mưa này chẳng những không ngừng, ngược lại dường như càng mưa càng lớn.

Ngân hàng Hoa Long đối diện, biển hiệu đèn nê ông có chữ “giao dịch dễ dàng” sáng lên, chiếu lẫn vào mưa bụi thê lương. Cẩm Tú ôm chặt hai tay, lạnh đến run lẩy bẩy. Đầu tóc ướt nhỏ giọt, bàng hoàng nhìn chung quanh.

Ngọn đèn ở quá xa, mưa rất lạnh, chung quanh lại xa lạ, bỗng nhiên lại có cảm giác đến bước đường cùng…

Một chiếc ô tô lướt nhanh qua sát cửa nhà thờ làm nước mưa trên đường bắn tung tóe, thiếu chút nữa bắn cả lên người Cẩm Tú. May mà nàng né nhanh, không đến nỗi trở nên ướt như chuột lột ngay tại trận. Nhưng chiếc sườn xám trắng kia lại gặp nạn, vạt áo dính loang lổ lấm chấm. Cẩm Tú đau lòng cong người xuống, đem tờ báo trong tay lau chùi. Nàng chỉ có duy nhất một bộ quần áo như thế này. Ai biết vừa lau được vài cái, chợt nghe thấy tiếng xe thắng gấp, chiếc xe vừa rồi cư nhiên lui lại, từ từ chạy đến dừng lại bên cạnh nàng.

Tài xế nhanh nhẹn xuống xe, mở cửa sau ra, bung dù lên… Cẩm Tú nhìn thấy một đôi giày da màu đen thò ra khỏi xe, giẫm vào nước mưa. Lại nhìn lên trên, là một ống quần thẳng thớm.

Cẩm Tú ngạc nhiên đứng thẳng người, lập tức trợn tròn mắt. Dưới cái dù, rõ ràng đúng là Tả Chấn?!

Sắc trời u ám, mưa gió lạnh lẽo nhưng giọng nói của hắn lại dịu dàng ấm lòng người. “Cẩm Tú, lại đây.”

Giọng nói của hắn rất tự nhiên làm cho người ta không thể nào cự tuyệt. Hắn nhận lấy cây dù từ tay người lái xe che lên đầu Cẩm Tú. “Trời mưa đừng ra ngoài một mình.”

Đây là lần đầu tiên Cẩm Tú đi loại xe tư nhân này. Chiếc ghế da rộng lớn mềm mại dễ chịu, trong không khí tràn ngập hơi ấm. Nàng hơi tò mò mà rướn người nhìn tài xế lái xe. Cái vòng tròn kia là dùng để chuyển hướng sao, bên cạnh còn có tay cầm. Động tác của lái xe thuần thục, thực không đơn giản, xe chạy êm như vậy.

Tả Chấn không phải là người hay nói chuyện, nhưng không biết vì sao, giờ phút này Cẩm Tú bỗng nhiên cảm thấy hắn vô cùng thân thiết. Tuy chỉ gặp mặt hai lần, nhưng Thượng Hải to lớn như vậy, người nàng quen biết tổng cộng cũng chỉ có vài người. Trong những người này, Tả Chấn đã được cho là bạn bè.

Đầu tóc Cẩm Tú ướt hết cả, vài sợi tóc trên trán còn nhỏ giọt, dán vào trên cái trán mịn màng của nàng, lông mày càng thêm đen tuyền. Tả Chấn xoay mặt qua nhìn nàng. “Thương thế của cô khỏi rồi sao?”

Cẩm Tú gật đầu. “Đúng vậy, từ hôm kia đã không cần dùng nạng nữa.” Nàng quay đầu về phía Tả Chấn, chỉ vào mặt mình. “Nhìn xem! Vết bầm trên mặt đều hết rồi. Thím Lan chăm sóc tôi rất chu đáo, đồ ăn mỗi ngày đều không lặp lại, ngay cả quần áo cũng không chịu để cho tôi giặt. Mỗi ngày ăn no lại ngủ, ngủ chán rồi lại thức dậy ăn cơm. Aiz, từ nhỏ đến lớn chưa từng sung sướиɠ như vậy, thực sự có chút không hưởng thụ nổi. Cứ tịnh dưỡng như vậy, sao thương tích có thể không tốt được. Thật ra vốn cũng không có gì trở ngại, bầm tím mà thôi, không tổn thương đến gân cốt.”

Cẩm Tú nói linh tinh lang tang, có chút mừng rỡ cùng ríu rít như gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người. Kỳ thật cùng lắm thì Tả Chấn cũng chỉ có thể coi là bèo nước gặp nhau, ngay cả nói cũng chưa nói được vài câu. Nhưng ngay lúc này, ở nơi đây gặp được một người quen, bất luận là ai, đối với Cẩm Tú mà nói đều được cho là quý giá.

Tả Chấn cũng không chen vào, dường như hắn không hề để ý đến nàng lảm nhảm, chỉ hỏi: “Tối nay còn có chuyện gì khác hay không?”

Cẩm Tú ngẩn ra. “Tôi thì có chuyện gì, về Sư Tử Lâm thôi.”

“A?” Cẩm Tú không rõ ý tứ của hắn. Mãi đến khi xuống xe, nàng mới phát hiện trước mắt là một khách sạn.