Lại mấy ngày nữa, Mục Thư Du sai Giai Tĩnh
đi
đem chuyện Kỷ Tư Nguyệt gây nên
nói
cho Giai Kỳ nghe, Giai Kỳ tìm
một
cơ hội
nói
lại cho Hiền phi, chỉ là lần này Hiền phi
không
hề tức giận, suy nghĩ
một
lát mới
nói: “Dáng vẻ của Kỷ Tư Nguyệt kia đúng là làm phiền Mục Thư Du, ngươi
nói
cho nàng biết, Kỷ Tư Nguyệt ngã bệnh
không
phải giả vờ, bản cung cũng chỉ có thể uyển chuyển mà qua đó
nói
chuyện, đến lúc đó bản cung lại phái thêm vài nữ quan qua giúp nàng là được, bản cung cũng biết nàng khó xử và oan ức, có điều có khó khăn hơn nữa
thì
cũng qua thôi, muốn làm đại
sự
thì
phải chịu khổ. “
Giai Kỳ lĩnh mệnh đến Hòa An điện truyền lời của Hiền phi lại cho Mục Thư Du, lúc này Mục Thư Du mới biết chính mình hiểu lầm Kỷ Tư Nguyệt, vì bản thân giả bệnh nên nghĩ rằng người khác cũng giống như mình, về điểm này chính là nàng hẹp hòi.
Phải làm việc mà còn đυ.ng người bệnh
thật
là mệt, nếu nàng ấy
đã
bệnh
thật
nàng
không
nên
nói
thêm gì nữa là tốt nhất, chỉ là cách
nói
chuyện của Tần Thừa Thích
thật
khiến người ta chán ghét, lúc này đây Mục Thư Du cũng biết mình
không
đúng, nhưng Tần Thừa Thích lại càng sai, cũng càng làm cho lòng người lạnh lẽo.
Sau vài ngày, Mục Thư Du càng gặp nhiều khó khăn nhưng cũng im lặng chịu đựng, mỗi ngày đều bị công
sự
quấn lấy khiến đêm đêm
không
thể yên giấc, cả người gầy
đi, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu.
“Thục nghi, hôm nay ngủ sớm chút
đi, mặt mũi người lúc này rất dọa người, canh nóng này ngài uống trước
đi.” Như Ý thấy lúc nãy Mục Thư Du
không
ăn được bao nhiêu, bây giờ còn muốn thức đêm
thì
rất đau lòng.
“Chờ
một
lát nữa
đi, những danh sách này còn chưa xem xong, ngày mai còn phải giao công việc nữa, canh này ta
không
uống, dùng chút trà là tốt rồi.” Mục Thư Du cũng
không
ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn sổ sách trong tay.
Thẳng đến khi đêm dài mắt cũng nhòe
đi, chỉ thấy mơ hồ Mục Thư Du mới
không
tình nguyện ngồi thẳng dậy ngừng
một
lát, nhắm lại trong chốc lát mà
không
mở ra nổi nữa, nên liền ngồi
trên
ghế thϊếp
đi.
“Thục nghi, mau lên giường nghỉ ngơi
đi, cứ như vậy
sẽ
không
tốt đâu.” Như Lan
nhỏ
giọng lay tỉnh Mục Thư Du.
Mục Thư Du nghĩ lại cũng thấy đúng, mình cứ như vậy cũng
không
phải là chuyện tốt, căn bản
không
có hiệu suất,
không
bằng ngày mai dậy sớm
một
chút, nghĩ vậy nên nàng cho người chuẩn bị
đi
nghỉ ngơi.
“Thục nghi,
không
xong rồi Giai Tĩnh cơ hồ là từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt lo lắng.
một
cung nữ như Giai Tĩnh làm sao có thể làm ra chuyện
không
hợp lễ nghi như thế này, có thể khiến nàng rối loạn như vậy chắc chắn là chuyện nghiêm trọng, tim Mục Thư Du cũng treo lơ lửng: “Sao vậy, có chuyện gì người từ từ
nói.”
Giai Tĩnh gấp đến độ dường như muốn khóc: “Kỷ phu nhân, Kỷ phu nhân hoăng rồi!”
Mục Thư Du còn
đang
suy nghĩ ý nghĩa của từ hoăng này, lại nghe Giai Tĩnh
nói: “Mới vừa rồi Thẩm Cung Lệnh cố ý phái người đến sai nô tỳ
nói
cho thục nghi
một
tiếng, Hoàng thượng
hiện
tại
đang
ở Song Lan điện hạ chỉ cho người chuẩn bị hậu
sự, thục nghi mau nghĩ biện pháp
đi.”
Kỷ Tư Nguyệt chết? Mục Thư Du kinh sợ
một
lát mới phản ứng được, vẻ mặt
không
thể tin,
không
phải nàng ta
đang
ở Song Lan điện tĩnh dưỡng sao?
“Ta nghĩ biện pháp?” Mục Thư Du ngơ ngác hỏi Giai Tĩnh.
“Thẩm Cung Lệnh
nói, Song Lan điện cung nhân
đã
nói
cho Hoàng thượng,
nói
là hôm nay Hiền phi nương nương đến gặp Kỷ phu nhân, trong lời
nói
có ý tứ chỉ trích Kỷ phu nhân, hơn nữa từ lúc Hiền phi nương nương rời khỏi, Kỷ phu nhân
đã
khóc rất lâu, đến buổi tối
thì
thấy trong người
không
khỏe, đau ngực, còn ho khan hai lần, cung nhân cảm thấy
không
tốt liền lập tức phái người mời ngự y, kết quả ngự y tuy là tận lực cứu trị nhưng
không
đến nửa canh giờ Kỷ phu nhân vẫn là
không
qua khỏi, ngự y
không
tìm được cách cứu chữa nên
hiện
tại đều
đang
quỳ thỉnh tội ở Song Lan điện.”
Sau khi Mục Thư Du nghe xong
thì
lặng người ngồi
trên
ghế, bản thân nàng có lòng dạ tiểu nhân hoài nghi Kỷ Tư Nguyệt giả bệnh, kết quả bây giờ lại là hại người hại mình,
thì
ra ngày đó những lời Tần Thừa Thích
nói
về Kỷ Tư Nguyệt đều là
sự
thật,
không
hề khoa trương!
Nghe Giai Tĩnh kể lại
thì
có lẽ Kỷ Tư Nguyệt vì bệnh tim tái phát mà chết, có điều bất luận thế nào cũng
không
tránh khỏi liên quan tới nàng, Kỷ Tư Nguyệt buồn bực trong lòng cũng là vì áp lực từ nhiều phía,
không
quan trọng trước đây nàng ấy bệnh nặng đến mức nào, mọi ngừi đều chỉ nghĩ rằng Mục Thư Du nàng
đã
khiến Hiền phi làm giọt nước tràn ly.
“Giúp ta thay
một
bộ xiêm y màu trắng
đi.” Mục Thư Du ngồi
một
hồi bỗng nhiên thở dài, phân phó Như Lan Như Ý tìm quần áo cho mình, khóe miệng treo
một
nụ cười khổ, quần áo trắng này đúng là nàng mặt
không
ít lần rồi.
Thay xong trang phục, Mục Thư Du liền dẫn Giai Tĩnh và mấy người nữa
đi
Song Lan điện, chưa tới cửa viện khi
đã
nghe thấy tiếng khóc than truyền ra, bước vài nội viện
thì
thấy mấy vị ngự y
đang
quỳ, nàng cũng
không
có tâm tình để ý mà tiếp tục
đi
vào trong, dọc theo đường
đi
đều thấy dáng vẻ giận mà
không
dám làm gì của cung nhân Song Lan điện, nhưng ánh mắt phẫn hận kia
đã
nói
lên hết thảy, điều này cũng làm cho Mục Thư Du cảm thấy chính mình như
đang
trở lại Tứ Thủy trấn.
Mục Thư Du
đi
tới nơi mà mọi người
đang
tụ tập, mọi người thấy nàng đến đều nhường ra
một
lối
đi.
“Muội muội tốt của ta, muội có chuyện gì uất ức
thì
cứ
nói
ra, tội gì giấu ở trong lòng, sớm biết
sẽ
có ngày hôm nay,
nói
cái gì ta cũng
sẽ
không
đem chuyện đó giao cho muội, đều trách ta chỉ nghĩ đến tình tình của muội, bình thường lại thích quản mấy chuyện này, nên liền xem
nhẹ
tính tình tốt bụng ít
nói
của muội, bây giờ suy nghĩ lại đáng lẽ lúc đó ta chỉ nên giao chuyện này cho
một
mình muội
thì
đã
không
xảy ra chuyện hôm nay rồi!” Thục phi ngồi bên cạnh Tần Thừa Thích khóc lóc, nước mắt như hạt đậu cứ rơi xuống liên tục, nhìn thấy Mục Thư Du
đi
vào
thì
trừng mắt nhìn sau đó quay
đi
không
thèm để ý.
“Hoàng thượng, chuyện này đều trách thần thϊếp, Kỷ phu nhân thân thể suy yếu, thần thϊếp còn làm cho nàng khó chịu, kính xin Hoàng thượng giáng tội.” Hiền phi cau mày, hiển nhiên cũng
không
dễ chịu.
Tần Thừa Thích cứ như
không
nghe thấy hai người bọn họ
nói
gì, chỉ nhìn chằm chằm Mục Thư Du
đang
đứng dưới,
nói: “Lúc này
thì
ngươi vừa lòng rồi chứ? Trẫm
đã
nói
qua
không
cho phép ngươi đến Song Lan điện, tại sao ngươi còn đến đây? Trẫm
đã
nói
Tư Nguyệt hay suy nghĩ
không
cho phép ngươi
nói
nặng lời, ngươi vì sao còn muốn trăm phương nghìn kế hao hết tâm tư khiến Thuận Nga đến đây làm khó nàng! Ngươi trở về
đi, Trẫm
không
muốn gặp ngươi.”
Mục Thư Du lặng im
không
nói, chỉ là quy củ hành lễ với Tần Thừa Thích, sau khi đứng dậy
thì
muốn đến nội thất nhìn Kỷ Tư Nguyệt.
“Ngươi
không
sợ Kỷ muội muội
không
buông tha cho ngươi sao, ngươi có mặt mũi gì
đi
nhìn nàng!” Thục phi cao giọng chất vấn Mục Thư Du.
“Cho dù
không
buông tha, cũng
không
phải
một
mình ta chịu.” Mục Thư Du mặt
không
thay sắc
nói
một
câu liền
đi
vào.
đi
đến trước giường, nàng xốc lên tấm mền
đang
che mặt Kỷ Tư Nguyệt, khuôn mặt mềm mại ngày thuòng lúc này
đã
trở nên xanh tím, Như Lan Như Ý đứng phía sau Mục Thư Du đều sợ tới mức kinh hô
một
tiếng, lui về phía sau vài bước, thẳng đến khi
không
nhìn thấy Kỷ Tư Nguyệt mới thôi.
Nước mắt của Mục Thư Du vẫn cứ rơi xuống, thấp giọng
nói: “Thực xin lỗi, là do ta
không
biết phân biệt ai tốt ai xấu, ta bị dọa sợ, thời thời khắc khắc đều đề phòng mỗi người. Ta
không
biết ngươi
thật
sự
yếu đuối hay chỉ là ngụy trang, ta
đã
quen mọi việc đều phải hoài nghi và phủ định, thói quen nghĩ mọi biện pháp
đi
đối phó với những người
không
muốn làm theo ý mình, nếu mạng sống của ta có thể khiến ngươi trở về, vậy ta nguyện ý lập tức chết
đi!”
Nàng
thật
sự
rất mệt mỏi, kiếp trước bản thân bị ma bệnh quấn lấy, chịu nhiều đau khổ thương tâm, mà đời này mặc dù là có thân thể khỏe mạnh, nhưng lại
không
ngừng nhìn người khác vì mình mà mất
đi
tính mạng, lúc này đây Mục Thư Du
thật
hoài nghi
không
biết mình có phải là
một
kẻ chỉ mang đến tai họa hay
không,
không
bằng chết sớm cho thỏa đáng, nếu
thật
sự
có thể khiến cho Kỷ Tư Nguyệt hồi hồn bám vào cái thân thể vốn
không
thuộc về mình này
thì
cũng coi như là xong hết mọi chuyện.
“Thục nghi, những lời này
không
thể
nói
lung tung, những thứ
âm
khí kia lại theo vào
thì
không
tốt.” Vu Trung theo vào nghe thấy Mục Thư Du
nói
vậy
không
khỏi sợ hãi, lại
nói
bên cạnh còn
đang
có người chết, lỡ như
thật
sự
xảy ra chuyện gì
thì
không
hay.
Mục Thư Du cười khẽ: “Vu tổng quản, kỳ
thật
trên
đời này thực
sự
có chuyện mượn xác hồi hồn, vừa rồi ta
đã
nói
những lời
thật
trong đáy lòng. Kỷ phu nhân, nếu ngươi thực
sự
có linh hãy mang hồn ta
đi
đi...”
“Ai u, ngài đừng
nói
nữa, Như Lan mấy người các ngươi mau đưa thục nghi trở về, thục nghi đau lòng quá độ mà
không
được tỉnh táo rồi kìa!” trán Vu Trung phủ
một
tầng mồ hôi lạnh,
hắn
cảm thấy lúc này dáng vẻ của Mục Thư Du
thật
sự
rất dọa người.
Mục Thư Du được người đỡ ra ngoài, dọc theo đường
đi
đầu óc đều nghĩ đến chuyện Kỷ Tư Nguyệt có thể hoàn hồn
trên
thân xác này, để cho mình giải thoát, sau khi trở lại Hòa An điện nàng cũng tùy ý để bọn người Như Lan giúp mình thay đổi xiêm y, sau đó liền
không
nói
một
tiếng ngồi
trên
giường, Như Lan chờ mọi người nghĩ biện pháp dỗ Mục Thư Du nằm xuống nghỉ ngơi mà
không
thành công, lại sợ nàng chấn kinh quá độ mà gặp chuyện
không
may, cuối cùng đành phải thay phiên canh chừng Mục Thư Du qua
một
đêm này.
Mục Thư Du
một
đêm
không
ngủ cũng
không
buồn ngủ, càng
không
đói khát, ngược lại tinh thần rất tỉnh táo, ý nghĩ cũng dị thường
rõ
ràng, vì thế lại chạy đến bàn xem sổ sách.
Như Lan thấy vậy
thì
kinh hãi
không
thôi, chẳng lẽ thục nghi
thật
sự
điên rồi! Vì thế đều khẩn trương
âm
thầm quan sát nhất cử nhất động của Mục Thư Du,
một
khi phát
hiện
chuyện
không
tốt liền chuẩn bị
đi
gọi người tới.
Cứ như vậy lại nhịn
một
ngày, đến buổi tối đột nhiên Mục Thư Du có cảm giác cổ họng rất đau, hơi thở gian cũng có chút đau đớn, nhịn
không
được liền tự giác
đi
đến giường nằm,
không
bao lâu tay chân lại bắt đầu nóng lên, từng khớp xương
trên
người cũng đau nhức, nàng biết mình
đang
phát sốt.
Như Lan cũng thấy Mục Thư Du khác thường nên liền thăm hỏi, Mục Thư Du chỉ lắc đầu
nói
mình
không
có chuyện gì, cho người chuẩn bị chút nước ấm, uống liền mấy bát rồi nằm xuống.
Ban đêm cả người Mục Thư Du nóng rực, nóng đến mức
không
lật mình nổi, hơn nữa cả người đau nhức,thẳng đến sắc trời dần sáng
thì
Mục Thư Du cảm thấy ngay cả hơi thở cũng nóng cực kì.
Giai Tĩnh
đi
ngự y uyển vài lần cũng
không
mời được
một
ngự y nào, bởi vì toàn bộ người trong ngự y uyển đều
đang
bận rộn thỉnh tội, đồng thời cũng
không
muốn bận tâm về cái người
đã
hại chết Kỷ phu nhân, Mục Thư Du này sớm muộn rồi cũng bị biếm vào lãnh cung mà thôi.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Văn Tuệ tự mình
đi
một
chuyến, mới tìm đến ngự y mới vào làm
không
có liên can đến chuyện chữa trị cho Kỷ phu nhân, ngự y kia chẩn xong mạch sắc mặt trầm trọng: “Ty chức cả gan muốn nhìn qua sắc mặc của thục nghi.”
Lúc này cũng
không
còn gì cố kỵ nữa chữa bệnh mới là quan trọng, Thẩm Văn tuệ cho người xốc màn trướng lên, chỉ thấy Mục Thư Du nằm ở đằng kia hai mắt mở to, tròng mắt bóng loáng rất tỉnh táo.
Ngự y chỉ nhìn
một
cái liền
nói
không
tốt: “Thục nghi
đang
bị ngưng máu, cứ như vậy
thì
không
được, trước tiên ta
sẽ
kê mấy đơn thuốc an thần hạ nhiệt, các ngươi mau chóng
đi
lấy, dùng mấy loại thuốc mạnh
một
chút mới được.”
Bọn Như Lan nghe vậy
thì
rất sợ hãi, lập tức theo ngự y ra ngoài viết phương thuốc rồi
đi
lấy thuốc.
Chỉ là sau khi uống mấy thang thuốc, Mục Thư Du vẫn là
không
chuyển biến tốt đẹp,
trên
người cũng càng nóng, nhưng lại có thể ngủ
đi.
Nhưng sau lần ngủ này, ba ngày sau Mục Thư Du cũng
không
tỉnh lại, đám người Như Lan cũng
không
dám rời
đi
nửa bước, thỉnh thoảng lại kiểm tra hơi thở Mục Thư Du, tuy là yếu ớt nhưng cuối cùng vẫn còn sống.
Mục Thư Du cũng biết mình
đang
mê mang, có lúc còn nghe thấy đám người Như Lan Như Ý khóc than, nàng rất muốn tỉnh lại nhưng lại
không
biết phải làm thế nào,
rõ
ràng chính mình
đã
mở mắt ra,vì sao trước mắt vẫn tối đen, chờ đến khi nàng thấy được ánh sáng
thì
trước mắt lần lượt xuất
hiện
hình ảnh kiếp trước kiếp này đan xen, toàn là những cảnh tượng khiến người ta sợ hãi, vì thế để tránh nhìn thấy những cảnh ấy nàng lựa chọn tiếp tục mê mang.
Vị ngự y kia cũng thấy kì quái, dùng thuốc mạnh như vậy mà thân nhiệt vẫn
không
giảm bớt, tình hình như thế
hắn
chưa bao giờ gặp qua, nếu cứ tiếp tục tình trạng như vậy sợ rằng
sẽ
ảnh hưởng tới hơi thở, hơn nữa
không
ăn
không
uống như vậy cũng chết người: “Tiếp tục dùng dược
đi, nếu vẫn
không
được cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.”
“Cái gì gọi là mặc cho số phận, ngươi là ngự y vốn nên trị bệnh cứu người, sao còn
nói
như thế!” Như Ý nóng nảy.
“Vị
cô
nương này, nếu
không
phải trước giờ thục nghi có sức khỏe tốt, bệnh nặng như vậy nếu là người ngoài
thì
đã
không
chịu nổi nữa rồi, ta chỉ có thể tận lực dùng dược, mặt khác cũng
thật
là bất lực, các ngươi cũng lo chuẩn bị
đi, đừng đến lúc đó luống cuống tay chân mà bạc đãi thục nghi.” Ngự y
nói
xong liền lắc đầu thở dài rời khỏi.
Bọn Như Lan ôm nhau khóc rống, trong lòng biết ngự y muốn bọn họ chuẩn bị hậu
sự
cho Mục Thư Du, khóc
đã
xong
thì
cũng biết chuyện này
không
thể trì hoãn, liền bắt đầu chuẩn bị, bởi vì chuyện của Kỷ phu nhân mà Hòa An điện bây giờ
đang
là cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng
không
ai chịu hỗ trợ vào thời điểm này, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể
âm
thầm cầu nguyện có người hỗ trợ.
Mục Thư Yến và Ô Nhạc Song vẫn luôn bận rộn cho tang
sự
của Kỷ phu nhân, lúc này họ cũng được đám người Như Lan thông báo, nên đều tranh thủ đến nhìn Mục Thư Du, cả ngày khóc lóc
không
ngừng.
Vu Trung tận tâm đem tên thụy mà Lễ chính tư nghĩ ra cho Kỷ phu nhân trình lên cho Tần Thừa Thích.
Tần Thừa Thích xoa xoa mi tâm nhìn từng cái,
một
lát sau mới
nói: “Trẫm
không
xem được,
nói
cho bọn
hắn
biết ngày mai lại
nói, bên phía Hòa An điện có động tĩnh gì
không?”
Vu Trung
nói: “Hồi Hoàng thượng, nô tài
không
có nghe
nói
gì, nếu
không
để nô tài qua đó xem thử?”
“không
cần, Trẫm còn chưa muốn để ý đến nàng, lần này cũng là muốn giáo huấn nàng, xử
sự
như vậy võ đoán hại người hại mình.”
Vu Trung nghe Tần Thừa Thích
nói
những lời này là biết
hắn
đã
muốn hết giận, liền
nói
thêm: “Kỳ
thật
chuyện của Kỷ phu nhân
không
thể hoàn toàn đổ lên người Mục thục nghi.”
“Trẫm biết, nhưng Trẫm càng giận nàng, tình cảm của Trẫm và nàng người khác
không
thể so sánh, người khác thế nào Trẫm
một
chút cũng
không
tức giận, chỉ có nàng Trẫm nhịn
không
được!” Tần Thừa Thích tâm phiền ý loạn, trong lòng vừa vì Kỷ Tư Nguyệt chết mà đau buồn, lại vì Mục Thư Du tùy hứng mà tức giận, càng thêm tương lai
không
biết hai người chung sống thế nào mà sầu lo.
“Hiền phi nương nương, ngài chờ nô tài vào thông báo
một
tiếng cũng
không
muộn mà, Hiền phi nương nương!”
Tần Thừa Thích nghe tiểu thái giám bên ngoài gọi tiếng,
không
bao lâu sau
thì
thấy Hiền phi xông vào, tiểu thái giám theo ở phía sau
không
dám
nói
nữa, chỉ có thể quỳ xuống dập đầu.
“Nếu có lần nữa, Trẫm
sẽ
cho người đuổi ngươi ra ngoài.” Tần Thừa Thích
không
thích hành động này của Hiền phi.
Hiền phi cũng
không
để ý, nổi giận đùng đùng
nói: “Thần thϊếp biết Hoàng thượng vì chuyện của Kỷ Tư Nguyệt thầm oán Mục Thư Du, nhưng Hoàng thượng có muốn trừng phạt ai cũng phải có mức độ, vị phần của Mục Thư Du còn đó sao có thể
nhỏ
nhen như vậy, người chết là lớn nhất, lễ tiết nên có vẫn
không
thể thiếu,
không
thì
đến lúc đó còn
không
phải Hoàng thượng mất mặt!”
Tần Thừa Thích nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Ngươi
nói
bậy bạ gì đó, Mục Thư Du còn
đang
khỏe mạnh, người ở đây phát điên làm gì?”
“Hoàng thượng suốt ngày vì Kỷ phu nhân mà ưu tư đâu còn biết gì đến chuyện bên ngoài, sau khi Mục Thư Du từ Song Lan điện trở lại Hòa An điện
thì
bệnh
không
dậy nổi, ngự y cũng
không
mời được, cuối cùng vẫn là Thẩm Văn Tuệ tự mình
đi, mới mời được
một
người mới tới. Bởi vì Hoàng thượng
không
thích, người trong Hòa An điện cũng
không
dám để lộ ra, nhiều ngày nay cung nữ tùy thân của Mục Thư Du đều
đi
khắp nơi cầu người giúp các nàng chuẩn bị hậu
sự, nếu
không
nhờ có Giai Kỳ bên cạnh thần thϊếp đến cầu xin thần thϊếp tới đây, thần thϊếp cũng
không
biết trong cung này sắp mất
đi
một
vị thục nghi nữa đâu!”
Tần Thừa Thích nghe xong
thì
đầu tê rần, thân mình rét run, sau đó toàn thần toát mồ hôi: “Ngươi
nói
Mục Thư Du nàng bị làm sao?”
Hiền phi thuận miệng
nói: “Sợ là
đã
hấp hối rồi, chờ sau khi Hoàng thượng tìm ra tên thụy cho Kỷ phu nhân, những cái còn dư lại vừa lúc tìm cho Mục thục nghi
một
cái luôn
đi.”
“Ngươi, ngươi lừa Trẫm!” Tần Thừa Thích
không
tin, ngày đó Mục Thư Du
rõ
ràng
không
có chuyện gì, bây giờ mới có vài ngày sao có thể chết được chứ!
“Tội khi quân thần thϊếp vạn lần
không
dám phạm phải, Hoàng thượng tự đến xem
sẽ
hiểu.”
Tần Thừa Thích miễn cưỡng cười: “Nhất định là Thư Du sợ Trẫm trách tội nàng mới nghĩ ra biện pháp này, có phải
không?
thật
ra Trẫm cũng
không
muốn giận nàng lâu lắm đâu.”
Hiền phi hừ lạnh: “Hoàng thượng cảm thấy Mục Thư Du là người như vậy sao?”
Tần Thừa Thích cũng
không
muốn nhiều lời với Hiền phi, lập tức cho người chuẩn bị ngự liễn
đi
thẳng đến Hòa An điện, gần tới nơi
thì
đã
thấy trước cổng Hòa An điện treo lên khăn trắng, đến càng gần Tần Thừa Thích càng sợ hãi,
hắn
sợ lời Hiền phi
nói
đều là
thật
sự. Đến trước cửa Tần Thừa Thích hạ liễn bước nhanh vào trong sân, lại nghe thấy tiếng khóc than khắp nơi, nhất thời
hắn
cảm thấy như có gai nhọn đâm sâu vào tim mình, bước chân
không
vững cố gắng
đi
vào nội thất, trước tiên
hắn
nhìn thấy Ô Nhạc Song cùng
một
đám cung nữ ngồi bên cạnh Mục Thư Du khóc lóc, tiếp theo chính Mục Thư Du gầy yếu im lặng nằm
trên
giường mặt
không
chút máu, dáng vẻ kia
thật
không
khác gì với người chết!
Tần Thừa Thích bỗng thấy trước mắt tối đen, chân cũng mềm nhũn, nghiêng ngả lảo đảo nhào tới trước giường, hai tay run run sờ mặt Mục Thư Du, lúc mở miệng thanh
âm
cũng phát run, trong giọng
nói
dẫn theo khẩn cầu: “Thư Du, nàng làm sao vậy, nàng đừng dọa Trẫm, nàng mau mở mắt ra nhìn Trẫm
đi
mà?”