Mục Thư Du đến nơi ở của Lưu Quế Tú
thì
thấy nàng ta
đang
ướm thử xiêm y lên người, hơn nữa những xiêm y kia cái sau càng đẹp đẽ chói lóa hơn cái trước, đứng dưới ánh mặt trời có thể khiến cho người khác lóa cả mắt.
Yên lặng thở dài, Mục Thư Du bước qua.
“Muội muội đến
thật
đúng lúc, những xiêm y này đều là của Ngụy thục nghi ban cho ta, tất cả đều còn mới 8,9 phần, muội giúp ta nhìn xem ta mặc có đẹp
không, nếu thích
thì
muội cứ lấy hai bộ
đi.” Lưu Quế Tú vừa xoay vòng trước mặt Mục Thư Du vừa
nói.
Mục Thư Du kéo tay Lưu Quế Tú qua hỏi: “Những xiêm y này đều là của Ngụy thục nghi cho tỷ?”
Lưu Quế Tú gật đầu: “ tuy rằng Thục nghi
không
thích ta, nhưng khoản ăn mặc lại chưa từng bạc đãi ta, lại
nói
khi nàng ấy được phong làm thục nghi
thì
được Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều, làm sao để ý mấy bộ xiêm y này chứ, chẳng qua Hiền phi nương nương lại
không
thích, sợ là ghen tị thục nghi được sủng mà giận chó đánh mèo
trên
người của ta.”
thật
là
một
người
không
có đầu óc, Ngụy Tố Vân biết
rõ
Hiền phi
yêu
thích
sự
đơn giản, lại cố ý đem xiêm y hoa lệ đưa cho Lưu Quế Tú, Lưu Quế Tú cứ theo đà này, cả đời này cũng đừng nghĩ ngoi đầu lên được!
Thấy đây là người
không
có suy nghĩ xấu xa gì, Mục Thư Du quyết định nhắc nhở Lưu Quế Tú
một
phen.
“Tỷ tỷ, hôm nay muội muội nhiều lời vài câu, Hiền phi nương nương luôn
không
thích những người ưa chưng diện quá mức, nếu tỷ tỷ ăn mặc mộc mạc
một
chút, có thể ít bị khiển trách
đi, huống hồ Hiền phi nương nương là người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, nịnh hot nhiều
một
chút cũng
không
có hại phải
không
nào?” Mục Thư Du cảm thấy
nói
như vậy vừa
không
đắc tội Lưu Quế Tú, lại có thể đem ý tứ Hiền phi biểu đạt lại, như vậy
không
còn gì tốt hơn.
Ai ngờ Lưu Quế Tú nghe xong lại thay đổi sắc mặt: “Mệt cho ta còn xem người là tỷ muội tốt,
không
nghĩ tối ngươi cũng giống người khác nhìn ta
không
vừa mắt, xiếm y này ta còn
không
tiếc rẻ để ngươi chọn lấy, ngươi còn
không
biết ơn, nhất định muốn ta ăn mặc
không
bằng ngươi mới được sao? Nếu ngươi biết cách lấy lòng Hiền phi nương nương
thì
sao còn bị mắng chửi ở Hòa Tề điện? Nếu có bản lĩnh
thì
ngươi leo lên phân vị cao
một
cho ta xem
đi, đừng có đem năng lực của mình phô diễn ra đây!”
Đối mặt với lời chỉ trích của Lưu Quế Tú, Mục Thư Du cũng
không
tức giận, trực tiếp đứng dậy cười
nói
: “Xem ra là ta cùng tỷ tỷ
không
có duyên phận, chỉ mong sau này tỷ tỷ đừng làm muội muội khó xử là tốt rồi.”
nói
xong nàng xoay người rời
đi.
“Lưu Quế Tú này
thật
là
không
biết tốt xấu, dung hoa
một
lòng muốn tốt cho nàng ta, nàng ta lại
không
biết cảm kích.” Sau khi ra khỏi đó, Giai Tĩnh
đi
theo cũng thấy bực mình.
Mục Thư Du
không
thèm để ý
nói: “Tùy nàng thôi,
không
gây chuyện là được.”
Mấy người bọn họ
đi
tới nửa đường
thì
gặp được tiểu cung nữ Thu Diễm bên cạnh Ngụy thục nghi.
“Mục dung hoa, thục nghi mời ngài qua đó
một
chuyến.”
Mục Thư Du đành phải qua chỗ Ngụy thục nghi.
Sau khi ngồi xuống
thì
nghe Ngụy thục nghi cười
nói: “Mời muội muội lại đây cũng
không
có chuyện gì quan trọng, mới rồi Hiền phi nương nương bảo ta qua
nói
là chuyện chuẩn bị yến hội
sẽ
giao lại cho muội muội, còn dặn ta giúp đỡ muội muội nhiều hơn nữa, muội muội cnhanh như vậy
đã
có thể có được trọng dụng của Hiền phi nương nương
thật
đúng là khiến tỷ tỷ lắp bắp kinh hãi đấy, ta
nói
cho muội muội
một
chuyện vui trước vậy, đây chính là cơ hội cực kỳ lớn có thể xuất
hiện
trước mặt Hoàng thượng đấy!”
Tuy Ngụy thục nghi muốn ở giữa lấy lòng của hai người Mục Thư Du và Trương Tư Viện, nhưng lần tiệc rượu này rất quan trọng, dù cho nàng ta có muốn giả vờ
không
thèm để ý nữa cũng
không
được.
Mục Thư Du
không
đoán được Hiền phi lại làm việc nhanh chóng như vậy, nghĩ
một
lát nàng mới đáp: “Hiền phi nương nương vì sao lại giao cho Thư Du trong trách này Thư Du cũng
không
thể hiểu được, có điều Hiền phi nương nương vốn
không
thích muội, lần này đại khái là muốn làm muội khó xử cũng
không
chừng. Tỷ tỷ cũng quá xem trọng Thư Du rồi, lúc này đây Thư Du
thật
sự
rất kinh hãi, vốn muội nghĩ muốn để việc này lại cho tỷ tỷ, cầu tỷ tỷ giúp muội muội qua cửa ải khó khăn này, về phần lộ mặt hay
không
lộ mặt muội muội cũng
không
thèm để ý, nghĩ đến chuyện phải giao thiệp này nó với những vị phu nhân trong dòng họ kia
thì
muội muội lại thấy run rẩy, kính xin tỷ tỷ cứu muội.”
Ngụy thục nghi đảo mắt, lập tức cười
nói: “Chúng ta là tỷ muội đừng
nói
những câu khách khí này, kỳ
thật
dù cho Hiền phi nương nương
không
tìm ta, ta cũng
sẽ
giúp muội muội. Muội yên tâm
đi, bây giờ ta
sẽ
thay muội lên kế hoạch, chờ đến ngày thiết yến, đương nhiên ta cũng
sẽ
thay muội tiếp đãi các quý phu nhân đó.”
Mục Thư Du vui vẻ vô cùng: “Vậy
thì
đa tạ tỷ tỷ rồi, nếu việc này có thể trót lọt, muội muội
sẽ
ghi tạc công ơn của tỷ tỷ.” Sau đó nàng lại cảm tạ vài lần mới bằng lòng rời
đi.
Đến bữa tối, Tần Thừa Thích lại tới Hòa Tri điện, lúc này chỉ cho Ngụy thục nghi và Trương Tư Viện hành lễ rồi
đi
thẳng tới chỗ của Mục Thư Du.
“Tỷ tỷ thấy chứ, trong mắt Hoàng thượng chỉ có Mục Thư Du, đây cũng là do tính tình tỷ tỷ quá tốt, đổi lại là muội là sáo có thể tha cho nàng ta!” Trương Tư Viện nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Thừa Thích oán hận
nói.
“Ta
không
được
thì
thôi
đi, nhưng muội là người mới, sao Hoàng thượng lại
không
để ý gì đến muội? Muội và nàng ta đều là dung hoa, cũng có địa vị như nhau, làm gì cũng
không
cần cố kỵ, ta
không
để yên cho nàng ta chẳng lẽ đuổi nàng ta ra khỏi Hòa Tri điện sao? Ta lại
không
giống muội muội có Thục phi nương nương làm núi dựa, ta chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi!”
Trương Tư Viện hừ lạnh: “Nếu tỷ tỷ buông tay, vậy muội muội
không
khách khí với nàng ta nữa.”
Chờ Trương Tư Viện quay lại phòng mình, Ngụy thục nghi
một
mình đứng trong sân cười lạnh: Trương Tư Viện này tưởng mình nhìn
không
ra nàng ta muốn mượn tay mình hại Mục Thư Du sao? Ỷ vào quan hệ với Thục phi
thì
muốn làm gì
thì
làm sao, Mục Thư Du kia cũng
không
phải người tốt lành gì, chắc chắc là nàng ta lến mình ngấm ngầm dụ dỗ khiến cho Hiền phi vui vẻ, kết quả đơn giản cũng là muốn thay thế mình, nếu cả hai người bọn họ
không
phải là thứ tốt lành gì, mình cũng
không
trực tiếp gây hấn được, chi bằng nghĩ biện pháp để cả hai tự hại nhau, vừa lúc chính mình cũng có thể xem náo nhiệt, nhìn xem đến cùng ai có thể chiếm thế thượng phong.
“ Sao Hoàng thượng lại đến đây?” Mục Thư Du vấn an xong
thì
thuận miệng hỏi.
Tần Thừa Thích nghe vậy nhướn mày: “Sao nào, nàng
không
muốn Trẫm đến sao?”
“Cũng
không
phải vậy, chỉ là thần thϊếp cho rằng hôm nay Hoàng thượng
sẽ
tới nơi khác. “
“Nàng muốn Trẫm
đi
nơi khác sau đó lại bảo Trẫm cách
một
tháng mới được chạm vào nàng nữa sao? Trẫm cũng
không
ngốc, huống hồ lời nàng
nói
Trẫm
đã
làm rồi,
không
lý do gì
không
để Trẫm đến.”
Mục Thư Du cười: “không
phải thần thϊếp
không
nguyện ý chăm sóc cho Hoàng thượng, thực ra là vì hôm nay Hiền phi nương nương đem việc chuẩn bị thiết yến chiêu đãi cho dòng họ của Thái Hậu giao cho thần thϊếp, mắt thấy
không
còn bao nhiều ngày nữa, thần thϊếp
thật
sự
rất rối,
không
chỉ lo lắng quy củ lễ tiết, càng là vì chuyện này mà thần thϊếp
đã
đắc tội Ngụy thục nghi đấy.”
“Lương Thuận Nga đem chuyện chuẩn bị thiết yến giao cho nàng sao? Trẫm
thật
đúng là coi thường nàng, nàng ta làm việc ngay cả Trẫm cũng
không
muốn so đo, nàng lại hiểu
rõ, quả nhiên là người Trẫm nhìn trúng, làm Trẫm
thật
tự hào! Còn chuyện lo Ngụy Tố Vân làm khó nàng
thì
không
cần sợ, có Trẫm làm chỗ dựa cho nàng, bây giờ Trẫm chỉ nghĩ xem khi nào
thì
nàng mới có thể chuyển về Hòa An điện đây, đến lúc đó chúng ta có thể thoải mái rồi.”
“thì
ra Hiền phi nương nương có thể trị Hoàng thượng, bây giờ thần thϊếp mới biết đấy! tuy rằng Ngụy thục nghi
không
làm khó thần thϊếp, có điều nhìn dáng vẻ của nàng ấy cũng
không
giống như có thể bỏ qua như vậy, nhưng ở Hòa Tri điện này
thì
nàng ấy cũng
không
thể làm mưa làm gió gì, thần thϊếp chỉ muốn nhìn xem các nàng ấy muốn làm thế nào, tuy thần thϊếp
không
có lòng hại người, nhưng cũng
sẽ
không
ngồi yên cho người khác tính kế.”
Tần Thừa Thích ôm chầm Mục Thư Du cười
nói: “Nàng có thể bắt Liêu Tử Bân, bản lĩnh đương nhiên
không
nhỏ. Thư Du, Trẫm ngóng trông nàng ở trong cái hoàng cung gϊếŧ người
không
thấy máu này tạo ra
một
con đường rộng lớn cho riêng mình, Trẫm mỏi mắt mong chờ.”
“Hoàng thượng
thật
đúng là biết cách tăng sĩ khí. Đúng rồi, chắc đến chuyện Liêu Tử Bân, thần thϊếp liền nhiều lời
một
câu, Kỷ quốc kia
đã
giao ra 14 thành trì rồi sao?” Mục Thư Du tựa vào vai Tần Thừa Thích hỏi.
“Giao rồi, Trẫm mang 6 tòa thành sung túc nhất lại cho Nam Chích quốc, mặt khác 8 tòa thánh còn lại Trẫm duy trì chính sách nhân từ, miễn thuế má ba năm, đồng thời
không
cần biết xuất thân giàu nghèo cao thấp thế nào đều lấy Hiền làm chuẩn, phàm là người có năng lực Trẫm đều đề bạt.”
Mục Thư Du ngẩng đầu đối diện với Tần Thừa Thích: “Hoàng thượng cho Nam Chích quốc 6 tòa thành tốt nhất sao?”
Tần Thừa Thích gật đầu: “Đúng vậy, nàng cảm thấy Trẫm làm vậy có gì
không
ổn sao?”
Mục Thư Du nhíu mày nghĩ lại, thẳng đến khi cung nhân mang thức ăn lên nàng vẫn còn trầm tư.
“Nàng nghĩ ra chuyện gì sao?”
thật
ra Mục Thư Du cũng muốn
nói, chỉ là nàng
đang
đắn đo sao cho
nói
chuyện đúng mực,
nói
quá
thì
sợ Tần Thừa Thích nghi kỵ,
không
nói
thì
lại sợ Tần Thừa Thích coi thường, nghe thấy
hắn
hỏi vậy
thì
nàng lại làm vẻ khó xử
nói: “Thần thϊếp cũng biết chút ít.”
Tần Thừa Thích nghe vậy
thì
hưng trí: “Vậy nàng
nói
xem.”
“Thần thϊếp chỉ nghĩ Hoàng thượng duy trì chính sách nhân từ ở tám tòa thành kia, chắc là vì trấn an dân chúng nơi đó, để cho bọn họ biết tuy rằng bọn họ là con dân Kỷ quốc nhưng
đã
nhập vào bản đồ của Hòa Hi, Hoàng thượng đối xử tử tế như vậy đương nhên cũng
sẽ
không
thiếu tình cảm đáp lại, mà lúc này ở Kỷ quốc chính là lúc suy vong, mặt khác dân chúng các nơi thấy vậy cũng
sẽ
có lòng hướng tới Hoàng thượng, về phần tại sao Hoàng thượng lại muốn cho Nam Chích sáu tòa thành, thần thϊếp chỉ có thể nghĩ đến chỗ này là phần thưởng cho việc lập công của Nam Chích.”
Tần Thừa Thích tự mình gắp thức ăn cho Mục Thư Du, giọng
nói
dường như rất bất đắc dĩ: “Dùng bữa trước
đi, Thư Du của Trẫm quả
thật
nói
không
sai, có điều Trẫm
không
tin nàng chỉ suy nghĩ ra ba điều này, nàng chỉ
nói
cho Trẫm bảy phần, đem ba phần giữ lại đề phòng Trẫm nghi kỵ, có phải
không? Thư Du, Trẫm
không
phải quân chủ có thể nghi kỵ
một
nữ nhân có tài, Trẫm thích nàng thông minh, cũng thích việc có thể
nói
với nàng những việc
không
thể
nói
với người khác, nếu nàng cũng phòng bị Trẫm như vậy, trái tim Trẫm cảm thấy lạnh lẽo.”
Mục Thư Du vội vàng
nói: “Hoàng thượng thánh minh, chút tâm tư ấy của thần thϊếp quả
thật
không
thể qua khỏi ánh mắt của Hoàng thượng.”
Lúc này ngữ khí Tần Thừa Thích lại nghiêm túc: “Thư Du, nàng có biết vì sao Trầm phong hào cho muội muội nàng
không?”
Mục Thư Du lắc đầu, lấy thân phận và địa vị của Mục Thư Yến
thì
không
thể nào có được phong hào Ngọc trong danh vị Ngọc thục nghi.
“Lúc Thư Yến mới vào cung
thì
Trẫm
không
muốn nàng và Ngọc Phù quốc cảm thấy thua thiệt cho nên mơi ban phong hào, sau này tứ phong Trẫm có thể
không
ban phong hào, nhưng đó Trẫm và nàng
đã
ở bên nhau, trong lòng trẫm thực
sự
không
muốn có người cùng họ với nàng, cho nên mới kéo dài kỳ hạn phong hào, tấn phong nàng ấy làm Ngọc thục nghi. Bây giờ suy nghĩ lại có lẽ là gì Trẫm
đã
sớm muốn đưa nàng vào cung làm bạn, cho nên
không
muốn trong cung có cúng hai nữ tử họ Mục để tránh lẫn lộn, đương nhiên cũng là vì muốn làm bệ đỡ cho nàng,
không
để người khác xem thường nàng. Có điều tương lai Trẫm vẫn
sẽ
tứ phong danh hào cho nàng, danh hào của nàng
sẽ
do đích thân Trẫm phong, như vậy sau này nàng có thể
thật
lòng
nói
chuyện với Trẫm hay
không,
nói
thật, khiến lòng Trẫm cũng ấm áp hơn.”
Mục Thư Du cúi đầu
không
nói, Tần Thừa Thích như vậy nàng cảm thấy
không
quen, hai người bên nhau trừ lúc bàn chuyện quan trọng mới
nói
chuyện đứng đắn, những lúc khác đều
nói
chuyện nam nữ hoan ái, mà bây giờ Tần Thừa Thích vô lực như vậy, khiến nàng thấy băn khoăn.
một
lúc lâu sau Mục Thư Du mới ngẩng đầu
nhỏ
giọng
nói: “Là thần thϊếp khiến Hoàng thượng đau lòng, chỉ là vì trong lòng thần thϊếp có quá nhiều nghi kỵ.”
Lúc này Tần Thừa Thích lại rũ mắt thở dài: “Vì để cho nàng có thể tin tưởng Trẫm, Trẫm nguyện tự tay viết xuống thủ dụ đóng thêm ngọc tỷ ban cho nàng ân điển Miễn tử (không
phải chết), đồng thời hứa hẹn, phàm là sau khi nàng được tấn chức ở trong cung,
thì
sẽ
không
phải chịu bất kỳ hình phạt nào, nếu có phạm vào trọng tội cũng chỉ bị giam cầm, quy cách lễ ngộ giống nhau
không
thay đổi, lúc này nàng yên tâm rồi chứ?”
Ân điển Miễn tử? Vậy
không
phải là tương đương với kim bài miễn tử sao, như vậy nàng
sẽ
không
cần phải lo lắng cho tính mạng của mình nữa rồi, mà câu sau của Tần Thừa Thích ý tứ chính là sau này nàng ở trong cung thân phận địa vị chỉ có thăng mà
không
giáng, cho dù có phạm trọng tội cũng có thể tôn hưởng phú quý, cái này
không
phải ân điển mà là đặc quyền đó.
Mục Thư Du cảm động rất nhiều, trong lòng cũng có chút biến hóa, chung chồng
thì
chung chồng
đi, sống trong cái hoàn cảnh chế độ nài, có
một
người đàn ông có thể vì mình mà làm tới mức này, nàng cũng
không
có cách nào mà
không
thỏa hiệp.
“Kỷ quốc lòng người bất ổn, liên tiếp bị thua trận cũng khiến dân chúng lầm than, như mặt khác địa vực dân chúng nghe
nói
Hòa Hi đối xử tử tế với con dân Kỷ quốc nhất định
sẽ
khiến cho lòng người thay đổi, lúc này như vậy mà tiến hành, vậy Kỷ quốc kia
sẽ
không
đánh mà đầu hàng. Thưởng cho Nham Chích cũng là vì Hoàng thượng muốn tích lũy tội danh, Nham Chích liên tiếp ngấm ngầm sau lưng Hoàng thượng xâm phạm quốc gia khác, lại mạnh mẽ khiến các nước tiến hiến cống vật, lòng bất chính tồn tại
đã
lâu, Hoàng thượng thưởng cũng là phạt, Hoàng thượng càng hậu đãi Nham Chích, Nham Chích lại càng tự đại,
một
ngày kia khi dã tâm của Nam Chích
không
thể thu hồi nữa Hoàng thượng liến có thể danh chính ngôn thuận dẫn quân thảo phạt, nhưng vì sao Hoàng thượng lại muốn đem sáu thành trì sung túc nhất cho Nam Chích, thần thϊếp
thật
sự
đoán
không
ra. “ Mục Thư Du
một
hơi
nói
ra suy nghĩ trong lòng, sở dĩ nàng có thể nghĩ ra như vậy là vì kiếp trước nàng luôn
một
lòng muốn thăng quan tiến chức
không
ngừng đấu tranh, thường xuyên xem những bộ sách chiến lược mà có.
Tần Thừa Thích
không
ngừng gật đầu,
trên
mặt tràn đầy vẻ vui sướиɠ: “Nếu nàng là nam nhân, Trẫm
sẽ
phong nàng làm Tướng, nàng và Trẫm quả
thật
là tâm linh tương thông, dùng bữa
đi.”
Hai người im lặng dùng cơm xong,
không
bao lâu sau
thì
rửa mặt lên giường nằm ôm lấy nhau.
“Thành trì mà Trẫm ban cho Nam Chích đều nằm trong trung tâm của mười bốn tòa thành, sau khi Nam Chích nhận được thành nhất định
sẽ
đem quân
đi
trấn thủ, chờ chiến
sự
nổ ra Trẫm
sẽ
sai quân bao quanh nơi đó là chặn đứt đường ra, hơn nữa như lời nàng
nói
sau này Trẫm cũng
sẽ
tiếp tục hậu đãi Nham Chích, tuy rằng Nham Chích lòng muông dạ thú, nhưng Trẫm cũng muốn vật tẫn kỳ dụng (*), trước tiên phải khiến con sói này giao hết con mồi cho Trẫm mới được.” Tần Thừa Thích vỗ về lưng Mục Thư Du
nói
ra mục đích cuối cùng của mình.
(*) vật tẫn kỳ dụng: sử dụng hết mức có thể….câu này để nguyên hợp tình huống hơn.
“Hoàng thượng tin tưởng thần thϊếp như vậy sao?”
Tần Thừa Thích hôn hôn Mục Thư Du: “Ngay lúc nàng giao Liêu Tử Bân cho Trẫm
thì
ngoài
yêu
nàng Trẫm còn quyết định tin nàng.”
Mục Thư Du hít
một
hơi
thật
sâu giảm bớt cảm xúc kích động, sau đó lại hỏi: “Con người đều luôn thay đổi, lỡ như tương lại thần thϊếp
không
còn như bây giờ nữa
thì
sao?”
“Thay đổi
thì
thay đổi
đi, bất luận như thế nào, Trẫm đều
không
hối hận về lời hứa ngày hôm nay.”
Mục Thư Du vùi đầu trước ngực Tần Thừa Thích, qua
một
lúc lâu sau mới ra vẻ khó khắn
nói: “Ta
sẽ
không
thây đổi,
không
cần biết có
yêu
hay
không, ta cũng
sẽ
không
phải bội ngài.”
Tần Thừa Thích cười trầm thấp: “Trẫm biết.”
hắn
đã
sớm hiểu cá tính của Mục Thư Du, nữ nhân này có tâm có thủ đoạn, nhưng lại
không
bỏ xuống được trách nhiệm, càng
không
chịu được người khác đối tốt với mình, hôm nay
hắn
làm nhiều việc như vậy cuối cùng cũng có thể đổi lấy trung tâm (*) của nàng, có điều cái này còn
không
đủ, nếu
hắn
có thể khiến Mục Thư Du
yêu
thương mình,
thì
đó mới là chuyệnvui lớn nhất đời người.
(*) trung tâm:
một
lòng trung thành
Huống hồ hôm nay nàng
đã
hứa hẹn trung tâm với
hắn, như vậy dù cho tương lai
hắn
có
thật
sự
làm chuyện có lỗi với nàng, nàng cũng nghiêm chỉnh
không
làm trái lời hứa xuất cung mà bỏ
đi, mà ý chỉ
hắn
nói
lúc nãy cũng có thể khiến Mục Thư Du ở lại trong cung.
Tần Thừa Thích nghĩ tới mưu kế vẹn toàn của mình
không
khỏi đắc ý, hai tay ôm sát lấy người trong lòng
âm
thầm cười vui vẻ.