Chương 60

Sau khi được tấn phong, do chín người đều là phân vị thấp nên

không

thể ở

một

mình

một

điện, vì thế Tống Nguyệt Dĩnh và Cao Y San bị được sắp xếp đến chỗ của Kỷ phu nhân, mà Mục Thư Du và Trương Tư Viện

thì

được sắp xếp đến chỗ của Ngụy thục nghi - Hòa Tri điện.

Vừa đến cửa Ngụy thục nghi

đã

ra đón, Mục Thư Du và Trương Tư Viện nhanh chóng thi lễ.

“Các muội nhìn xem, ngày thường Hòa Tri điện này chỉ có ta và Quế Tú ở cũng

không

vui vẻ gì, nay lại có hai vị muội muội vào ở

sẽ

náo nhiệt lên đây. “

Ngụy thục nghi cực kỳ nhiệt tình, sai người nâng họ dậy rồi giới thiệu: “Vị này là Lưu Quế Tú, phân vị của muội ấy cũng như các muội nên

không

cần phải hành lễ, ta

đã

sai người dọn dẹp hai gian thiên điện, đều là gian phòng hướng về phái mặt trời cả, có điều Thư Du muội muội dẫn theo nhiều người nên ta tự làm chủ sắp xếp phòng lớn hơn, mong Tư Viện muội muội

không

bận lòng.”

“Tư Viện

không

dám, đây là chuyện nên làm, Thư Du tỷ tỷ quả

thật

cần nhiều hơn mấy gian phòng.” Trương Tư Viện cũng rất hiểu lễ nghĩa.

Mục Thư Du lên tiếng cảm tạ, trong lòng cảm thán mình

không

cần chu du các nước, chỉ cần ở hậu cung Hòa Hi

đã

có thể nhìn thấy rất nhiều dạng mỹ nữ, Ngụy thục nghi này có khuôn mặt rất ấn tượng, mười phần là mỹ nữ dị vực, mà vị Lưu dung hoa kia cũng kiều mỵ động lòng người,

một

đôi mắt phượng tùy ý thoáng nhìn, cũng

đã

là phong tình vạn chủng, hơn nữa dáng người cũng cao gầy,

đi

đứng trông rất đẹp mắt, đừng

nói

là nam nhân ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng phải

âm

thầm ca ngợi

một

phen.

Mỹ nhân như thế có được

sự

yêu

thích của Tần Thừa Thích tất nhiên, cũng

không

biết

đã

nhập cung bao lâu, phỏng chừng sớm muộn gì cũng

sẽ

lại được tấn phong.

“Hậu viện này

thật

ra là gần kề với Hòa Tân điện,

hiện

giờ cũng

không

có ai ở đó nên rất tĩnh lặng, Thư Du muội muội dẫn theo hạ nhân đến nơi đó ở

đi.” Ngụy thục nghi tự mình tiếp đón Mục Thư Du đến hậu viện.

Mục Thư Du hành lễ: “Đa tạ thục nghi quan tâm, nơi này quả

thật

rất yên tĩnh, quả

thật



không

thể tốt hơn.”

“Vừa lòng là tốt rồi, trước tiên muội muội cứ sắp xếp lại các thứ

đi, ta lại đến chỗ Tư Viện muội muội đây.”

Mục Thư Du đưa Ngụy thục nghi ra cửa, nàng cảm thấy vị đứng đầu

một

điện này rất biết cách đối nhân xử thế, ít nhất nàng cũng

không

nhìn ra ý định gì khác.

Lại qua mấy ngày nữa Ngụy thục nghi cố ý để cho Mục Thư Du và Trương Tư Viện quen thuộc với

sự

vụ trong điện, lại

nói

thêm vài chuyện: “Theo lý mà

nói

thì

chúng ta đều tự quản, nhưng người trong cung quả thực là quá nhiều, cho nên mỗi cung đều do

một

vị chính nhị phẩm nương nương quản lý, Thục phi nương nương và đại Hoàng hậu cùng nhau giải quyết chuyện hậu cung, cho nên ngày thường chúng ta chỉ cần xin chỉ thị của Hiền phi nương nương là được rồi.”

“Vị Hiền phi nương nương này có dễ chịu

không

ạ?” Trương Tư Viện tò mò hỏi.

“Tất nhiên rất tốt, Hiền phi nương nương rất tốt bụng, ít soi mói, ngày sau các muội nhìn thấy

sẽ

biết. Có điều Hiền phi nương nương

không

thích tham gia náo nhiệt, Hoàng thượng Hoàng hậu cũng liền tùy, dù sao

thì

Hiền phi nương nương nhưng là cháu họ của Thái Hậu

đã

qua đời, nên làm sao có người dám làm khó nàng ấy chứ.”

Ngụy thục nghi

nói

xong lại nghĩ tới

một

chuyện khác: “Mấy ngày nay các muội cũng học được

không

ít chuyện, người bên ngoài đều cảm thấy phi tần trong cung suốt ngày chỉ ăn hương uống lạt nhàn rỗi vô

sự, kỳ

thật

tuy là phú quý nhưng cũng chỉ là chuyển nhà mà sống tiếp, mấy ngày trước Hiền phi nương nương giao cho mua chút đồ này nọ, ta

đã

liệt kê

trên

giấy này hết rồi,

không

bằng nhờ Thư Du muội muội thay ta đưa

đi

Hòa Tề điện, cũng vừa vặn nhờ dịp này có thể trông thấy Hiền phi nương nương.”

Mục Thư Du đứng dậy đáp ứng, lập tức dẫn theo Như Lan Như Ý

đi

Hòa Tề điện.

Vị này Hiền phi này nàng khống có chú ý tới, càng

không

có ấn tượng gì, nghĩ đến

một

vị chủ nhân thích yên tĩnh.

Suy tư

một

lúc

đã

tới Hòa Tề điện, thái giám giữ cửa vào thông báo,

không

bao lâu sau thái giám kia quay lại mời Mục Thư Du vào.

Sau khi vào cửa Mục Thư Du cúi đầu

đi

vài bước mới quỳ xuống thỉnh an.

“Ngươi là Mục Thư Du?”

“Hồi Hiền phi nương nương, thần thϊếp chính là Mục Thư Du.”

“Đứng lên

đi, để bản cung nhìn xem dáng vẻ của ngươi như thế nào.”

Mục Thư Du nghe vậy

thì

ngẩng đầu lên, chỉ thấy người ngồi

trên

cao kia ăn mặt rất dơn giản,

không

giống những phi tần khác trang điểm tinh xảo, dáng vẻ của nàng ấy cũng rất đoan chính, nhưng đứng trong phần đông nữ nhân ở hậu cung Hòa Hi quốc

thì

cũng

không

có gì đặc biệt.

“Cũng

không

tệ lắm, ít nhất

không



yêu

khí như ả Quế Tú kia, mấy ngày nay bản cung nghe thấy người được sủng ái như thế nào, hôm nay nhìn thấy cung nữ bên cạnh ngươi cũng biết được

một

hai, nô tài theo tính chủ, người bên cạnh ngươi vừa nhìn là biết rất an phận, có thể thấy được bản tính của ngươi cũng rất tốt, đứng lên

đi.”

Mục Thư Du lúc này mới đứng dậy, quy củ ngồi

một

bên: “Đây là danh sách Ngụy thục nghi bảo thần thϊếp mang đến cho nương nương, kính xin nương nương xem qua.”

Hiền phi nhận lấy danh sách trong tay cung nữ nhìn qua

một

lần, đột nhiên hỏi: “Tại sao cung trù (*) lại đổi thành vải sa mỏng?”

(*) cung trù: tơ lụa trong cung

“Hồi bẩm nương nương, Ngụy thục nghi chỉ bảo thần thϊếp mang danh sách đến, vẫn chưa giao những chuyện khác, cho nên

yêu

cầu của nương nương thần thϊếp

không

biết.”

Nàng vừa dứt lời

thì

thấy Hiền phi vỗ bàn: “Đây là lời

nói

hồ đồ gì thế, ngươi

đang

muốn lừa gạt bản cung sao?

đã

làm việc

thì

phải



ràng, làm sao dám ở trước mặt bản cung

nói

hai chữ

không

biết, ngươi lập tức quay trở về làm



việc này cho bản cung, nơi này của bản cung

không

cho phép có người

nói

hai chữ

không

biết!”

Hiền phi sau khi phát tác

một

hơi

thì

không

thèm để ý đến Mục Thư Du, đứng thẳng dậy

đi

vào phòng trong, khiến cho Mục Thư Du xấu hổ

không

thôi, chỉ có thể đỏ mặt ra khỏi Hòa Tề điện.

trên

đường

đi

thì

gặp cung nữ Giai Tĩnh, thấy Mục Thư Du sắc mặt

không

đúng, liền hỏi Như Lan Như Ý

đã

xảy ra chuyện gì, chờ sau khi nghe xong

thì

lập tức khuyên nhủ: “Dung hoa

không

cần để ý, Hiền phi nương nương xưa nay

đã

như vậy, tính tình hay thay đổi, lúc tốt lúc xấu, lúc mất hứng

thì

nói

chuyện càng tổn thương người khác, trong cung

không

ai dám làm động tới tính tình của vị ấy, Hoàng thượng Hoàng hậu đều

không

cùng nàng ấy chấp nhặt, bất cứ việc gì cũng đều tùy vị ấy.”

Đây

không

phải là kẻ điên sao? Náo có ai tính tính

nói

đổi là đổi, khó trách nàng

không

có ấn tượng gì với vị Hiền phi này, tính tình như vậy nào có ai dám cho nàng ấy tham dự các yến tiệc quan trọng, cái này chữ Hiền này

thật

đúng là hữu danh vô thực.

thật

không

có cách nào so đo với người như vậy, có điều Mục Thư Du vẫn là nín

một

bụng lửa giận trở về Hòa Tri điện, về đến chính điện cũng

không

gặp cung nữ trông coi, do nàng nghĩ muốn truyền lại lời

nói

của Hiền phi nên đành phải bước vào gian phòng bên trong.

“Chắc là Mục Thư Du

đang

bị Hiền phi mắng rất thê thảm.” Là giọng

nói

của Trương Tư Viện.

“Đó là đương nhiên, ta

đã

cố ý làm sai cái danh sách rồi sai nàng ta mang qua, lấy tình tình của Hiền phi nhất định là

sẽ

trở mặt, nếu

không

thì

làm sao xứng với cái danh bà điên chứ.” Ngụy thục nghi đắc ý hồi

nói.

“Thủ đoạn của Thục nghi quả

thật

rất tốt, vừa trừng trị Mục Thư Du

không

nói, còn có thể khiến nàng ta chẳng hay chẳng biết gì cho rằng người đối xử tốt với nàng ta!”

Ngụy thục nghi cười

nói: “Chỉ là việc

nhỏ

mả thôi, muội muội là người thân của Thục phi nương nương, Thục phi nương nương

đã

sớm dặn dò qua.

không

chỉ như thế, ngay cả chỗ mà ta sắp xếp cho nàng ta, cho dù là Hoàng thượng gõ la đến nàng ta cũng nghe

không

được, hậu cung phi tần như vậy nhiều, qua

một

thời gian nữa Hoàng thượng cũng

không

còn nhớ đến nàng ta nữa rồi, đêm nay Hoàng thượng

sẽ

đến đây dùng bữa, muội muội cần phải biết nắm chắc cơ duyên này mới tốt.”

Nghe tiếng cười của bọn họ, Mục Thư Du mới hiểu được mình

đã

thành trò cười cho bọn họ, vì thế nàng cũng

không

làm kinh động đến người trong phòng, lặng lẽ lui ra ngoài, đứng ở đàng xa chờ cung nữ canh giữ trở lại mới làm bộ như nàng vừa quay lại để nàng ta vào thông báo.

Ngụy thục nghi nghe lời truyền lại của Mục Thư Du, lập tức ảo não vỗ tay: “Ai nha, đều trách ta

không

tốt, sao lại hồ đồ ghi sai cung trù thành sa mỏng, khiến muội muội bị oan ức, là ta

không

phải.”

“không

trách thục nghi, là Thư Du

không

hỏi, kính xin thục nghi đem này danh sách sửa lại, muội muội lại mang

đi

trình cho Hiền phi nương nương.”

“Được, được, ta lập tức sửa”

Chờ Ngụy thục nghi sửa xong, Mục Thư Du lại

đi

Hòa Tề điện, lần này Hiền phi cũng

không

thèm ra mặt, chỉ cho người nhận lấy dánh sách từ nàng.

Mục Thư Du trở lại phòng mình uống trà suy nghĩ, bất tri bất giác trời

đã

tối sầm, lại có cung nhân đem cơm đưa tới, Lưu Quế Tú cũng theo tiến vào.

“Tỷ tỷ sao lại đến đây?” Mục Thư Du kỳ quái hỏi.

Lưu Quế Túcả giận: “Hoàng thượng sắp đến đây, thục nghi

không

cho ta ở thiên điện tiếp đón, ta chỉ có thể đến tìm muội muội. “

“Cũng khó trách sao tỷ tỷ nổi giận. “

“không

phải là nổi giận, hôm nay có đồ ăn ta thích đó, ta cũng

không

nghĩ tới chuyện đoạt

đi

vận may của thục nghi, cần gì phải đề phòng ta như vậy chứ.”

Mục Thư Du

không

nói

gì, nàng cảm thấy Lưu Quế Tú này nhìn

thì

yêu

mị câu hồn,

nói

chuyện hờn dỗi,

thật

ra bên trong cũng

không

phải là người xấu, nàng

thật

sự

đã

trông mặt mà bắt hình dong rồi.

“Vậy tỷ cùng muội dùng bữa

đi.”

Lưu Quế Tú lắc đầu: “Ta

đã

dùng rồi, ta chỉ tới đây

nói

chuyện cùng muội, chờ muội dùng bữa xong chúng ta lại

nói

chuyện.”

Mệt cho thói quen kiếp trước của nàng, có người ngồi trước mặt nhìn chằm chằm như vậy nàng ăn cơm

không

vô, Lưu Quế Tú

thật



không

thức thời.

đang

ăn ngon, Như Ý lại chạy vào: “Mục dung hoa, Hoàng thượng tới!”

Mục Thư Du giật mình,

không

nghĩ đến Tần Thừa Thích có thể tìm tới nơi này, vừa muốn buông bát đũa Tần Thừa Thích

đã

đến, theo sau còn có Vu Trung.

“không

cần hành lễ, mau dùng bữa

đi.”

Tần Thừa Thích

không

để Mục Thư Du thỉnh an, bước chân nhanh nhẹn ngồi trước mặt nàng,

một

lát sau mới phát

hiện

ra là có người bên cạnh, quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Quế Tú ngây ngốc nhìn mình, tuy vẻ mặt dại ra nhưng vẫn phong tình vô hạn, vì thế

hắn

cau mày

nói: “Sao nàng lại ở đây, Mục dung hoa

thì

không

cần hành lễ, nhưng sao nàng lại

không

làm?”

Lưu Quế Tú lúc này mới phản ứng kịp, lập tức quỳ xuống.

“Khó trách Hiền phi từng

nói

nàng

không

đoan trang, nàng

không

ở yên trong phòng mình, lại chạy tới nhìn Mục dung hoa dùng cơm, còn bày ra dáng vẻ mị hoặc này cho ai nhìn, ra ngoài!” Tần Thừa Thích quát.

Lưu Quế Tú sợ tới mức cái gì cũng

không

dám

nói, trực tiếp lui ra ngoài.

Mục Thư Du nhìn nhìn Tần Thừa Thích, cũng

không

muốn ăn nữa: “Hoàng thượng

đã

uống rược sao?”

Tần Thừa Thích lắc đầu cười: “Mới vừa rồi trẫm bị Ngụy thục nghi và Trương Dung hoa chuốc quá chén, nhưng trong lòng Trẫm rất

rõ,

đã

một

tháng rồi, Trẫm

không

dễ dàng đợi đến, cho nên

không

thể phá vỡ ước hẹn, vì vậy Trẫm liền để cho Vu Trung dẫn đường. Thế nào? Lúc này nàng hài lòng rồi chứ, sổ ghi chép Trẫm cũng

đã

cho Vu Trung mang đến đây, dung hoa xem qua

đi.”

Người này sao lại đói khát như vậy?

không

phải

hắn

luôn luôn được người nhớ thương sao?

Mục Thư Du dở khóc dở cười tiếp nhận sổ ghi chép,

thật

là nghĩ

không

ra vì sao Tần Thừa Thích lại như vậy.

“Nàng mau nhìn xem, Trẫm có

nói

dối

không

? Nếu là

không, vậy tối nay Trẫm

sẽ

ở lại đây!” Tần Thừa Thích thúc giục Mục Thư Du.

Mục Thư Du đành phải mở ra nhìn, quả thực gần

một

tháng này đều

không

có tên của phi tần nào được ghi lại, nhất thời nàng cũng

không

thể

nói

gì hơn.

“Nàng màu lại đây, Trẫm có lời muốn

nói

với nàng.”

Mục Thư Du đứng lên

đi

qua, còn chưa đến gần

đã

là ngửi thấy mùi rượu nồng nặc

trên

người Tần Thừa Thích.

“Hoàng thượng có gì sai bảo?”

“Nàng lại gần chút nữa.”

Mục Thư Du lại đến gần vài bước, kết quả

một

chút bị Tần Thừa Thích ôm vào lòng: “Bảo bối ngốc của ta, như vậy

đã

có thể lừa được nàng.”

thật

đúng là uống nhiều quá rồi, ngay cả xưng hô là Trẫm mà cũng

không

có, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tần Thừa Thích say rượu, có thể khiến

hắn

thành ra như vậy, có thể thấy được Ngụy thục nghi và Trương Tư Viện

đã

gấp gáp như thế nào.

“Nàng

không

dùng bữa nữa sao?” Tần Thừa Thích ôm Mục Thư Du hỏi.

Mục Thư Du liếc mắt nhìn Vu Trung, Vu Trung cười đến bất đắc dĩ,

hắn

cũng

không

thể ngờ Hoàng thượng ai mời rượu cũng

không

cự tuyệt, uống hết rượu mà hai người Ngụy-Trương bọn họ kính.

“Trẫm hỏi nàng đó,

không

cho nàng nhìn người khác!”

Vu Trung lập tức cong lưng lui ra ngoài.

Mục Thư Du vừa nghĩ đến chuyện mình phải đối phó với

một

kẻ say

thì

lái thấy đâu đầu,

hiện

tại nàng chỉ hi vọng Tần Thừa Thích tỉnh táo

một

chút.

“Hồi Hoàng thượng, thần thϊếp

đã

dùng bữa xong rồi. “

“đã

ăn những gì, nàng

nói

trẫm nghe xem nào.”

không

phải nó vẫn còn

đang

đặt ở đó sao, còn hỏi! Tuy là như thế, nhưng nàng vẫn phải kể ra từng cái.

“Đầu trẫm

thật

choáng váng, nàng đỡ Trẫm lại giường nghỉ ngơi

một

lát

đi.”

Mục Thư Du muốn đứng dậy làm theo nhưng lại

không

đứng được: “Hoàng thượng buông thần thϊếp ra trước,

không

thì

làm sao thần thϊếp đỡ Hoàng thượng đến giường nghỉ ngơi được.”

“không

buông, nàng cứ như vậy đỡ Trẫm

đi.”

Mục Thư Du

không

nhịn được, vài lần muốn thoát khỏi

sự

kiềm chế của Tần Thừa Thích nhưng

không

thành công, ngược lại còn chọc cho

hắn

cười ha ha.

“Hoàng thượng!” Mục Thư Du buồn bực hô

nhỏ.

“Trẫm ở đây, ở ngay đây, nàng

không

làm nổi, vậy để Trẫm đỡ nàng

đi.”

Tần Thừa Thích

nói

xong

thì

bế Mục Thư Du lảo đảo đứng lên, Mục Thư Du sợ

hắn

mất thăng bằng lại làm mình rớt xuống đất vì thế nàng dốc sức nhảy khỏi vòng tay

hắn, sau đó đỡ lấy Tần Thừa Thích, hai người nghiêng ngả lảo đảo đến bên giường, Tần Thừa Thích lập tức ngã xuống đệm, nhân tiện cũng kéo Mục Thư Du theo, khiến cho nàng ngã

trên

người

hắn

tiếp đó ôm chặt lấy nàng.

Mục Thư Du rất là khó chịu, đẩy vài cái Tần Thừa Thích cũng

không

phản ứng, lại hung hăng đánh vài cái vẫn là

không

được, đành phải tự mình dùng sức lăn vào bên trong.

Tần Thừa Thích lúc này mới động đậy, có điều lại là lật người đặt Mục Thư Du dưới thân mình, dùng

một

bàn tay cởi y phục

trên

người mình, nắm lấy tay Mục Thư Du đặt

trên

nơi đó mình, mở miệng thở ra khí nóng: Bảo bối

nhỏ, xoa xoa cho Trẫm

đi, mưa móc Trẫm chất chứa nhiều ngày, lát nữa đều cho nàng.”

Tay của Mục Thư Du bị động xoa tới xoa lui nơi đó của

hắn, nhìn Tần Thừa Thích nhắm mắt hưởng thụ, trong lòng nàng vừa phiền não lại vừa có chút vui sướиɠ, lần trước nàng

đã

đối xử với

một

đế vương như vậy, mà bây giờ

hắn

lại biểu

hiện

thế này, đây

không

phải là minh chứng cho việc người nam nhân này có tình cảm với nàng sao?