Hòa Tân điện cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh, Mục Thư Du phỏng đoán Tần Thừa Thích là bởi vì chuyện ngày đó mà tức giận, cho nên mấy ngày nay cũng
không
thấy đến, như vậy nàng đúng là được nhàn nhã
không
ít.
“Tiểu thư, quý nữ Cao Y San đến.” Như Ý
đi
đến.
“Mau mời vào.” Mục Thư Du vừa nghe cười cười.
Cao Y San là công chúa của Thanh Dương
một
nước
nhỏ
ở phía nam, năm nay mười lăm tuổi, bộ dạng trắng trắng mềm mềm, khuôn mặt tròn tròn
nhỏ
nhắn rất đáng
yêu, tính tình cũng đơn thuần hơn so với những người khác
một
chút, bình thường
nói
chuyện rất thẳng thắn, nàng rất thích tiểu nha đầu này.
“Tỷ tỷ, ngươi
đang
làm thơ sao?” Cao Y San bước vào ôm lấy Mục Thư Du xem nàng
đang
làm cái gì.
Mục Thư Du cười
nói: “không
phải làm thơ, chỉ là nhàn rỗi xem sách thôi.”
Cao Y San bĩu môi
nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, mấy thứ nữ công ta cũng
không
có sợ, chỉ là cái trò làm thơ này quá khó rồi, ở Thanh Dương cũng
không
thích trò này mấy đâu.”
“Ta
thì
càng hâm mộ muội, làm thơ hay mấy thứ nữ công ta
một
chút cũng
không
biết.”
“Sao có thể, tỷ tỷ ngay cả may vá cũng chưa từng học qua?” Cao Y San
không
tin.
“Ta từ
nhỏ
thân thể
không
tốt, chuyện hao tâm tổn sức lại đặc biệt
không
được làm, cho nên
không
có quan tâm đến mấy chuyện này.”
Cao Y San nghe xong gật gật đầu: “thì
ra là như vậy, Khiết ma ma
đã
dặn dò làm thơ hay thể
hiện
nữ công là muốn cho Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương xem qua, khi tấn phong
sẽ
được xem xét hơn, tỷ tỷ chẳng lẽ muốn nộp giấy trắng?”
Mục Thư Du cũng buồn: “Nữ công
thì
dễ xử lý, cung nữ bên cạnh tùy tiện ai cũng có thể làm, chỉ là làm thơ có chút khó, ta lại
không
muốn nộp giấy trắng,
một
là mất mặt hai là làm vậy là
không
coi trọng mặt mũi Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhưng thay vì tùy ý viết loạn
không
bằng
không
viết, ta mặc dù lo lắng nhưng lại
không
nghĩ ra được biện pháp tốt.”
Cao Y San vẻ mặt đau khổ
không
nói,
một
lát sau đột nhiên lớn tiếng: “Tống tỷ tỷ nhất định
sẽ
biết làm thơ, chúng ta
đi
cầu xin tỷ ấy giúp sức!”
“Nha đầu muội làm cho ta giật hết cả mình nhưng cũng có đạo lý đấy,
đi
thôi, qua đó xem
một
chút.”
Vì vậy hai người cùng đến phòng Tống Nguyệt Dĩnh.
Tống Nguyệt Dĩnh sau khi biết mục đích của hai người, trầm tư
một
lát mới mở miệng: “Kỳ
thật
làm vài bài thơ
không
khó, chỉ là nếu ta làm thay hai người chẳng may bị xét vào tội khi quân, Thư Du tỷ tỷ có lẽ
không
bị ảnh hưởng nhưng ta và Y San muội muội sợ là chạy
không
thoát tội.”
Mục Thư Du bừng tỉnh, nhất thời cảm thấy áy náy cực kỳ: “Là ta sơ sót, xin nhị vị muội muội
không
nên trách tội.”
Tống Nguyệt Dĩnh lại cười
nói: “Tỷ tỷ chỉ là
không
suy nghĩ tới thôi, cũng
không
có việc gì cả, nhưng muội muội cho rằng tỷ tỷ nếu
không
thể làm thơ chắn chắn
không
thể
không
được chọn, còn San muội muội lại
không
thể xác định được.”
“không
được
thì
không
được, chỉ cần Hoàng thượng chịu để cho ta về Thanh Dương là được.” Cao Y San
không
chút để ý.
Mục Thư Du chế nhạo
nói: “Hoàng thượng
anh
tuấn như thế, muội
không
động tâm sao? Hôm đó, sau khi Hoàng thượng rời khỏi Hòa tân điện, ta nghe
nói
có rất nhiều quý nữ đều rất hưng phấn đó.”
“Hoàng thượng rất tuấn mỹ kiêu hùng, chỉ là ta lại
không
thể giữ được, huống chi lưu lại trong cung cũng
không
được cưng chiều
thì
chỉ có thể khổ cả đời, thấy người khác được cưng chiều lại đỏ mắt nhớ thương, cuộc sống như vậy
thật
bi ai, đầu óc muội
không
thông minh nên tranh
không
được, như vậy
không
bằng nhờ phụ hoàng cầu xin Hoàng thượng lặng lẽ thả ta ra.”
Mục Thư Du và Tống Nguyệt Dĩnh nhìn nhau cười
một
tiếng, cũng cảm thán nha đầu Cao Y San này lời
nói
quá thành
thật.
Cứ như vậy đến kỳ hạn, Mục Thư Du, Cao Y San còn có
một
người là công chúa nước
nhỏ
khác gần bên giới
không
làm được thơ giao cho Như Khiết, nữ công thêu thùa tuy nhiên cũng làm được
một
chút, Như Khiết còn hết lần này đến lần khác hỏi thăm Mục Thư Du có
thật
không
thể làm thơ được hay
không, Mục Thư Du chỉ
nói
không
có.
Cách
một
ngày, Mục Thư Du dùng cơm tối xong
đang
ở trong sân tản bộ, nghe thấy ngoài cửa có người
nói
chuyện, tò mò dẫn người
đi
tới nhìn
một
chút xem đó là ai.
“Thần thϊếp thỉnh an Hoàng thượng.” Thấy Tần Thừa Thích
đi
vào, Mục Thư Du lập tức vấn an, nghĩ thầm vị này
không
phải
đã
hết giận rồi?
“Đứng lên
đi.” Tần Thừa Thích cũng
không
giống như bình thường đỡ Mục Thư Du dậy mà trực tiếp bước vào phòng.
Xem ra tức giận vẫn chưa tan, Mục Thư Du đứng dậy
đi
theo phía sau, Vu Trung cố ý chậm vài bước
nhỏ
giọng
nói: “Quý nữ, Hoàng thượng xem thơ xong
đang
sinh khí đấy.”
“Ta
không
có làm thơ a, vì sao vẫn còn tức giận?” Mục Thư Du
không
giải thích được.
Vu Trung
đang
muốn
nói
tiếp lại nghe thấy Tần Thừa Thích ở bên trong
nói: “Sao còn
không
vào, chẳng lẽ còn muốn trẫm ra đón?”
Vu Trung
không
dám
nói
nữa, vội vàng cùng Mục Thư Du
đi
vào.
Mục Thư Du sau khi tiến vào, nhìn sắc mặt của Tần Thừa Thích, nhận lấy chén trà từ trong tay cung nữ tự mình bưng qua, cười hỏi: “Hoàng thượng vì sao lại tức giận, thần thϊếp nhìn sắc mặt ngài
thật
không
tốt đó.”
Tần Thừa Thích cầm chén trà mắt liếc nhìn về phía Mục Thư Du cười lạnh: “Triệu Huy và Kỷ quốc mưu nghịch trẫm đều chưa từng tức giận, ngoại trừ người có bản lãnh lớn là Mục quý nữ đây ra
thì
cho tới bây giờ chưa có người thứ hai làm cho trẫm tức giận đâu.”
“Hoàng thượng quá khen, thần thϊếp
không
dám nhận.”
“Trẫm
không
có khen nàng, nàng còn ngại trẫm tức giận chưa đủ?” Tần Thừa Thích trầm mặt hỏi.
“Thần thϊếp thực
không
biết đắc tội với Hoàng thượng ở chỗ nào, kính xin Hoàng thượng chỉ
rõ.”
Tần Thừa Thích lạnh giọng
nói: “Nàng vì sao
không
làm thơ mà lại nộp giấy trắng, có phải trong lòng
đã
hối hận việc tiến cung hay
không, cho nên mới cố ý muốn
không
được chọn rồi xuất cung? Mục Thư Du, trẫm hôm nay
nói
rõ
cho nàng biết, trẫm
đã
cho nàng cơ hội lựa chọn, nàng
đã
đồng ý với trẫm
thì
đừng nghĩ có thể đổi ý được, trẫm
sẽ
không
để cho nàng như nguyện!”
Nguyên lai là chuyện như vậy, Mục Thư Du buồn rầu khi thấy căn bệnh đa nghi của Tần Thừa Thích, nàng đành phải ôn nhu giải thích: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thϊếp cũng
không
nghĩ
sẽ
thay đổi chủ ý gì, khi tiến cung
đã
nỗ lực phấn đấu, sở dĩ nộp giấy trắng là vì thần thϊếp
không
biết làm thơ.”
“Nàng
không
biết làm thơ?” Tần Thừa Thích sửng sốt.
Mục Thư Du lắc đầu: “không
biết, thần thϊếp mang bệnh trong người
không
thể mệt nhọc cho nên chưa từng học qua, hơn nữa ngay cả nữ công cũng chỉ biết chút ít mà thôi.”
“Vậy nàng làm nữ công là được rồi.”
“Tất nhiên là có nộp, nữ công thần thϊếp khâu được mấy châm còn lại đều do cung nữ vất vả.”
Tần Thừa Thích nghe vậy lại hỏi: “Vậy sao nàng
không
tìm người giúp đỡ làm thơ?”
“Đấy chính là tội khi quân, thần thϊếp sao có thể hại người.”
Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du nửa ngày mới bất đắc dĩ
nói: “thật
sự
là làm khó Ngọc Phù quốc quân khi
hắn
muốn đem nàng đưa cho trẫm.”
Mục Thư Du vừa nghe liền giận: “Hoàng thượng
nói
thần thϊếp vô tài vô năng, căn bản là
không
xứng ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng? Thần thϊếp vốn là như thế, để cho Hoàng thượng phải thất vọng rồi, kính xin Hoàng thượng tha cho thần thϊếp
một
con đường
đi.”
“Nàng đừng hiểu lầm ý của trẫm, trẫm
nói
Ngọc Phù quốc quân
không
hiểu chuyện, mà trẫm lại
không
thiếu người hầu hạ, lần này cũng
không
phải là chọn văn thần võ tướng lấy đâu ra nhiều trò như vậy, chỉ là hình thức thôi, cái gì cũng
không
biết
thì
đỡ phải hao tâm tốn sức. Vừa rồi nghe nàng
nói
như vậy lại
thật
hợp tâm ý của trẫm, dù nàng có muốn trẫm cung lo lắng nàng phải chịu mệt nhọc.” Tần Thừa Thích ý thức được mình lỡ miệng, lập tức thay đổi thái độ,
không
còn chút kiêu căng nào mà ngược lại chuyển sang nịnh nọt.
Mục Thư Du đương nhiên cũng
không
phải
thật
sự
để ý, bị Tần Thừa Thích chọc cho cười
không
ngừng: “Hoàng thượng
thật
là biết dỗ cho người ta vui vẻ.”
“Vui vẻ
thì
tốt, trẫm nhiều ngày chưa đến gặp nàng, ngươi có nhớ trẫm
không?”
Vu Trung nghe Tần Thừa Thích hỏi lời này lập tức dẫn theo cung nhân lui ra ngoài.
Mục Thư Du
không
đáp hỏi ngược lại: “Hoàng thượng nhiều ngày
không
thấy thần thϊếp, có
đi
gặp người khác
không?”
Tần Thừa Thích dừng lại, mất tự nhiên cười cười: “Cũng
không
có gặp ai, trong lòng trẫm vẫn chỉ nghĩ tới nàng.”
Mục Thư Du nghe vậy cười nịnh nọt: “Hoàng thượng ngoài miệng
nói
thật
dễ nghe, mấy ngày nay nhất định là có người khác, lại
không
biết trong lòng thần thϊếp khổ sở thế nào.”
nói
xong
đi
tới trước mặt Tần Thừa Thích, lôi kéo tay của
hắn
đặt trước ngực mình.
Tần Thừa Thích vui mừng quá đỗi,
không
nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp chuyện tốt thế này, lập tức nắm trong tay nhu bóp mấy cái: “Bảo bối muốn trẫm sao, trẫm hầu hạ nàng thoải mái vậy.”
“Hoàng thượng chớ vội, hôm nay hãy để cho thần thϊếp hầu hạ ngài
đi.” Mục Thư Du vừa
nói
vừa cởi vạt áo của mình, nhưng cũng
không
cởi toàn bộ mà chỉ để nửa che nửa đậy, sau đó lại cởi xiêm y của Tần Thừa Thích.
Tần Thừa Thích mừng rỡ đến mức hai mắt phát sáng, hơi thở hỗn loạn gật đầu liên tục: “Trẫm đồng ý!”
Mục Thư Du cười ngồi
trên
đùi Tần Thừa Thích, cùng
hắn
mặt đối mặt, bắt đầu hôn từ trán đến môi nhưng chỉ chạm
nhẹ
vào khóe môi Tần Thừa Thích rồi chuyển xuống hôn cổ
hắn.
“Làm sao nàng
không
hôn trẫm?” Tần Thừa Thích vì
không
có thể cùng Mục Thư Du môi lưỡi tương giao mà có chút thất thần.
“Thần thϊếp
không
phải vẫn
đang
hôn Hoàng thượng hay sao, có ai
đã
hôn qua nơi này của Hoàng thượng?” Mục Thư Du vuốt ve l*иg ngực của Tần Thừa Thích.
“Người nào có thể to gan như nàng vậy, tuy có
không
ít biện pháp hầu hạ dưới thân trẫm, nhưng
không
có ai dám đối mặt với trẫm, càng
không
cần
nói
đến đè nặng trẫm mà trêu chọc.”
Mục Thư Du nghe xong má phấn thêm đỏ, con mắt cũng tỏa sáng: “Người khác
không
dám, thần thϊếp ngược lại nghĩ muốn nếm thử mùi vị này.”
Tần Thừa Thích nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm chặt tay vịn ghế, cảm giác từng trận từng trận tê dại khi Mục Thư Du hôn mυ"ŧ khẽ cắn trước ngực
hắn, mấy lần muốn đưa tay cởi xiêm y của Mục Thư Du ra nhưng đều bị nàng tránh thoát.
“Hoàng thượng nếu lại
không
thành
thật, thần thϊếp
sẽ
ngừng lại, thần thϊếp còn có rất nhiều thủ đoạn chưa có xuất ra đâu, Hoàng thượng chẳng lẽ
không
muốn hưởng thụ? Thần thϊếp muốn nếm chỗ khác nữa!” Mục Thư Du ngẩng đầu lên liếʍ môi cười duyên, tay
đã
chuyển xuống giữa hai chân Tần Thừa Thích, cởi bỏ quần trong trực tiếp cầm lấy long căn to lớn xoa nắn, thỉnh thoảng còn ở đỉnh qυყ đầυ cọ
nhẹ
vài cái.
Tần Thừa Thích cả người hưng phấn đến run rẩy: “Trẫm nghe lời, tối nay trẫm để mặc nàng xử trí!”
Mục Thư Du lập tức đá lông nheo, lại tiếp tục ở trước ngực Tần Thừa Thích lưu luyến hôn hít
một
hồi mới dần dần dịch xuống dưới, đến bụng lại ngừng lại tiếp tục gặm cắи ʍút̼ mát
trên
rốn
hắn.
Tần Thừa Thích
không
ngừng hấp khí, mặt tràn đầy si mê: “Tâm can bảo bối, nàng mau
một
chút, nếu
không
cởi xiêm y ra trước, mau để trẫm nhìn thấy cho đỡ thèm, nếu
không
trẫm sợ là nhịn
không
được. “
“Hoàng thượng, thần thϊếp cũng rất khó chịu,
không
bằng để cho thần thϊếp hưởng thụ trước
một
chút được
không?” Mục Thư Du ngồi trở lại
trên
người Tần Thừa Thích, đầu áp vào bên tai thở khẽ, lời
nói
như tiếng rêи ɾỉ phảng phất.
“Trẫm cầu còn
không
được, tâm can bảo bối, trẫm có nàng rồi những người khác đều vô vị, nàng mau ngồi xuống nếu
không
trẫm
không
tìm được chỗ vào.”
Mục Thư Du ngồi dậy, hơn nữa
không
chỉ là ngồi dậy mà người cũng đứng lên.
Tần Thừa Thích sững sờ: “Tâm can bảo bối, nàng làm cái gì vậy?”
Mục Thư Du sửa sang lại trang phục, giọng
nói
áy náy: “Hồi bẩm Hoàng thượng, là thần thϊếp hồ đồ, thần thϊếp
đang
trong kỳ nguyệt tín
không
có cách nào thị tẩm, cầu xin Hoàng thượng chớ nên trách tội.”
hắn
nhìn Mục Thư Du
nhẹ
nhàng bước tới ghế đối diện ung dung uống trà, lại nhìn cứng rắn của mình bị bỏ qua
một
bên, Tần Thừa Thích mặt sung huyết đỏ bừng: “Nàng cố ý?”
“Hoàng thượng đa tâm, thần thϊếp nhìn thấy Hoàng thượng nhất thời vong tình mà thôi, thiếu chút nữa làm cho Hoàng thượng lây dính xúi quẩy, là sai sót của thần thϊếp.” Mục Thư Du chớp chớp mắt
thật
lòng nhận sai.
Tần Thừa Thích bây giờ thất muốn bóp chết Mục Thư Du, nhưng so với oán hận
hắn
càng muốn hai người có thể chung gối, vì vậy đành phải hạ thấp tư thái: “Vừa rồi
không
phải nàng
nói
muốn nếm thử long căn của trẫm xem có mùi vị thế nào hay sao,
hiện
tại nguyệt tín đến
không
thể thị tẩm
không
phải là có thể nếm thử luôn hay sao?”
“Hoàng thượng coi thần thϊếp thành cái gì, chuyện mị hoặc bỉ ổi như thế thần thϊếp làm sao có thể làm được, nếu Hoàng thượng ép thần thϊếp làm như vậy thần thϊếp thà chết cũng
không
nghe theo.” Mục Thư Du
nói
xong sắc mặt
đã
lạnh xuống.
Tần Thừa Thích bất đắc dĩ nuốt nước miếng: “Vậy trẫm ôm hôn nàng
một
chút, được chưa?”
“Như thế thần thϊếp chẳng phải cũng
sẽ
rất khó chịu,
không
thể cùng Hoàng thượng mua vui
thì
sao phải khổ như thế chứ?”
Tần Thừa Thích hít thở sâu mấy hơi, miễn cưỡng áp chế lửa nóng trong người, tự mình sửa sang lại y phục mới trầm giọng
nói: “Nàng đơn giản là vì trẫm
đi
đến chỗ người khác mà bạc đãi trẫm như vậy? Trước đó
không
phải nàng
nói
sẽ
không
để ý trẫm thị tẩm ai cơ mà, hôm nay lại là ý gì?”
Mục Thư Du cười khẽ: “Thần thϊếp hôm đó
nói
còn chưa dứt lời, thần thϊếp
không
thèm để ý nhưng có
một
điều kiện, đó chính là Hoàng thượng sau khi thị tẩm phi tần khác, nếu còn muốn cùng thần thϊếp cùng giường chung gối
thì
cần phải chờ
một
tháng sau, đến lúc đó lấy ghi chép của thị phòng làm căn cứ.”
“Nàng khinh người quá đáng, trẫm
không
phải
không
có nàng
thì
không
được!” Tần Thừa Thích nổi giận.
“Thần thϊếp cũng
không
nói
Hoàng thượng
không
có thần thϊếp
thì
không
thể, Hoàng thượng đại khái có thể
không
đáp ứng, cũng có thể hạ chỉ cưỡng bách thần thϊếp.”
Tần Thừa Thích tức giận chỉ vào Mục Thư Du
nói: “Nàng có bản lĩnh, vậy
thì
chờ xem
đi, đến lúc ấy xem ai hối hận!”
Chờ Tần Thừa Thích nổi giận đùng đùng rời khỏi, Mục Thư Du cười nhạt
một
tiếng, dù lời
nói
của nàng có chút quá mức nhưng mặc kệ
hắn
có đồng ý hay
không
nàng cũng
sẽ
có biện pháp khác, nàng
không
phải
không
có thứ đó
thì
không
sống được.
Ba ngày sau, Như Khiết ở chính điện tuyên đọc thứ hạng của các quý nữ lần thi làm thơ nữ công này, thơ do Tống Nguyệt Dĩnh đứng đầu, Mục Thư Du thứ hai, sau đó là Trương Tư Viện.
Mà thêu thùa nữ công, vẫn là Tống Nguyệt Dĩnh đứng đầu, Mục Thư Du thứ hai, sau đó là
một
người khác.
Tất cả mọi người đều chúc mừng Tống Nguyệt Dĩnh chúc, Tống Nguyệt Dĩnh khiêm tốn tạ ơn.
Chờ đến khi mọi người tản
đi, Trương Tư Viện ngăn cản Mục Thư Du: “Ta nghe
nói
ngươi căn bản
không
làm thơ, chẳng nhẽ thơ kia là do ngươi tìm người khác viết thay, đây chính là tội khi quân.”
Mục Thư Du cười
nói: “Có phải là ta viết hay
không
Hoàng thượng chẳng lẽ
không
phân biệt được? Nhìn ý của ngươi chẳng lẽ là Hoàng thượng lừa gạt ngươi,
thật
sự
rất buồn cười.”
Trương Tư Viện mím môi
không
nói
lời nào, mấy ngày trước đây Cao Y San
đi
khắp nơi nhờ người hỗ trợ làm thơ, hơn nữa còn
nói
muốn giúp đỡ Mục Thư Du, chỉ là sau đó
không
biết tại sao
không
có động tĩnh gì, có thể thấy được Mục Thư Du chắc chắn
không
làm thơ, hôm nay thành tích lại áp đảo nàng ta, điều này làm cho nàng ta làm sao có thể cam tâm.
Mục Thư Du thấy thế
thì
đến gần Trương Tư Viện hạ thấp
âm
thanh: “Hoàng thượng
đang
thiên vị cho ta,
một
chữ ta cũng
không
có viết vậy mà vẫn mạnh hơn so với ngươi nha, ngươi
thì
có thể làm gì ta chứ?”
nói
xong lui về phía sau vài bước, cùng bọn người Tống Nguyệt Dĩnh
nói
cười ra khỏi chính điện.
Trương Tư Viện đứng yên bất động oán hận nhìn bóng lưng của Mục Thư Du, nửa ngày mới ra khỏi cửa điện.
Sau nửa tháng, trải qua mấy lần thi, cuối cùng cũng tới ngày tuyên chỉ tấn phong, tất cả mọi người đều khẩn trương
không
thôi,
không
biết bản thân
sẽ
gặp phải bước ngoặt như thế nào.
Vu Trung dẫn theo thánh chỉ mặt
không
thay đổi đứng ở chính điện tuyên chỉ.
Lần này có mười sáu quý nữ, tấn phong chỉ có chín người, còn lại
sẽ
được Hoàng thượng khai ân ân chuẩn về nhà, Tống Nguyệt Dĩnh, Mục Thư Du, Trương Tư Viện được tấn phong làm ngũ phẩm dung hoa, Cao Y San và sáu người con lại được tấn phong làm thất phẩm phu nhân, chỗ ở sau này
sẽ
do Thục phi an trí.
Mục Thư Du cùng mọi người tạ ơn, quay đầu nhìn về phía Trương Tư Viện, chỉ thấy đối phương cũng
đang
cười đắc ý với mình, vì vậy cũng bình tĩnh cười đáp lại
một
tiếng, nàng và Trương Tư Viện này sợ là kết thù khó giải.