Gần đây hậu cung Hòa Hi lưu truyền
một
chuyện, bắt đầu là tin đồn Bình Khánh vương Thái phi sau khi chết được thần tiên cứu, ăn
một
viên tiên đan trường sinh bất lão mới có thể chết
đi
sống lại, sau đó lại biến thành Bình Khánh vương Thái phi gửi hồn
trên
người chất nữ đằng ngoại trùng tên trùng họ của Bạch thừa tướng, tóm lại là tin truyền
đi
vô cùng kì diệu,
không
ít người tin vào, nếu
không
thì
giải thích vì sao Hoàng thượng lại quan tâm đặc biệt tới
một
quý nữ vừa tiến cung chứ? Đương nhiên cũng có
một
số người giống như Thục phi suy ra được chân tướng vấn đề nhưng tất nhiên cũng
không
đi
vạch trần, chỉ nhìn náo nhiệt là tốt rồi.
Chỉ là Hòa Tân điện lại trở nên đông vui như trẩy hội, người đến người
đi
một
khắc cũng
không
yên tĩnh, đặc biệt là khi học quy củ, cửa chính điện luôn có
một
đóng cung nữ thái giám vây quanh tranh nhau dòm ngó dung mạo Mục Thư Du xong rồi trở về báo cáo kết quả cho chủ tử.
Mà sau khi các phi tần nghe thuộc hạ kể lại sinh động như
thật
thì
có người ngay lập tức bắt đầu tụng kinh niệm Phật trừ tà cầu bình an, cũng có người nhao nhao muốn
đi
hỏi xem thuốc trường sinh bất lão như thế nào và tính toán cách để đoạt được.
Mục Thư Du ngồi nhìn Mục Thư Yến và Ô Nhạc Song ở trước mặt mình khóc
không
ngừng, xoa mi tâm cảm thấy đau đầu.
“đã
nửa canh giờ, các ngươi đừng có khóc đến hư mắt chứ.”
“Tỷ tỷ làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, người khác
thì
không
tính, ngay cả muội muội cũng lừa gạt, những ngày này Ô Thục nghi và muội cùng nhau khóc thương, tỷ tỷ cũng
thật
nhẫn tâm!” Mục Thư Yến vừa là cao hứng lại vừa tức giận,
không
ngừng oán giận khiến cho Mục Thư Du
không
co lời nào để
nói.
Lúc này Ô Nhạc Song lau mắt
nói: “Chuyện như vậy cũng là do Hoàng thượng làm chủ, Thái phi cũng
không
có cách nào khác, chỉ cần người
không
có việc gì là tốt rồi, Ngọc thục nghi cũng đừng quá so đo.”
Mục Thư Du vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng là như vậy, vốn muốn qua vài ngày nữa là có thể gặp mặt,
không
ngờ lại thành lừa gạt các muội. Nhưng mà cái danh Thái phi cũng
không
thể đề cập tới nữa, thân phận của ta
đã
thay đổi hay là cứ gọi là tỷ tỷ
đi.”
“Tất nhiên
không
thể nhắc lại, nhưng mà bây giờ
thì
tốt rồi, Hoàng thượng coi trọng tỷ tỷ như vậy, đến lúc đó chắc chắn tấn phong cho tỷ tỷ, phẩm vị chắc chắn
sẽ
trên
chúng ta.” Mục Thư Yến cũng hắng giọng, vẻ mặt hưng phấn.
Mục Thư Du thở dài: “Chắc muội muội lại phải thất vọng rồi, Hoàng thượng
sẽ
không
làm như thế, ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
Mục Thư Yến nghe xong vốn
không
tin, nhưng thấy Mục Thư Du
không
giống như
đang
nói
dối lập tức thất vọng
không
thôi.
“Tấn phong cũng là chuyện sau này,
hiện
tại trong cung đều truyền là tỷ tỷ hoàn hồn, có người nhát gan nghe
nói
vậy
đã
sợ đến ngã bệnh, chuyện như vậy nếu
không
xử trí trước, sợ là
sẽ
có tấu trình lên.” Ô Nhạc Song nghĩ vô cùng chu đáo.
Mục Thư Du cười cười: “Lời đồn đãi này hẳn là của Thục phi nghĩ ra,
không
phải là muốn người người xem ta là
yêu
ma, đến lúc đó triều đình
sẽ
vây lại chỉ trích, như vậy đừng
nói
đến tấn phong nếu
không
may mắn
sẽ
bị đuổi ra cung ngay.”
“Vậy
thì
phải làm sao bây giờ, chúng ta
không
thể
nói
ra tình hình thực tế.” Mục Thư Yến lập tức vì chuyện này mà bối rối.
“Muội muội
không
cần lo lắng.”
“Làm sao có thể
không
gấp,
không
dễ dàng gì tỷ tỷ mới bình an vô
sự, Thục phi lại muốn hại tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ
đã
có biện pháp?”
Mục Thư Du lắc đầu: “Chuyện này là do Hoàng thượng tạo ra, ta
không
dính tới cho nên tất phải cuống cuồng.”
Mục Thư Yến lúc này mới
thật
sự
thở phào
nhẹ
nhõm, Ô Nhạc Song khóe miệng cười khổ sở: “Hoàng thượng đối với tỷ tỷ
thật
sự
rất tốt.”
“Ta khuyên muội muội
một
câu, đến nơi này rồi
thì
đừng mong muốn có cái gì gọi là
thật
lòng, vinh sủng có thể duy trì bao lâu chứ,
không
bằng sinh
một
trai hay
một
gái
để có chỗ dựa cho nửa đời sau thôi. Đối với Hoàng thượng
nói
thật
lòng
không
bằng
nói
trung thành, các muội hãy nhớ bất cứ lúc nào cũng phải trung thành với Hoàng thượng, với cố quốc
thì
tận tâm là được,
không
thể liên quan quá nhiều.” Mục Thư Du
nói
vài lời sâu sắc, chỉ mong các nàng có thể nhớ kỹ
một
chút.
Sau đó ba người lại
nói
chuyện cho đến sắc trời gần tối, Mục Thư Yến và Ô Nhạc Song mới lưu luyến rời
đi, còn
nói
thêm hai ngày nữa lại đến, dặn Mục Thư Du thiếu cái gì cứ việc
nói, các nàng
sẽ
cho người đưa tới, Mục Thư Du đều đồng ý.
không
lâu sau Hoàng hậu
đang
tụng kinh ở Vĩnh Hoa cung cũng bị kinh động vì chuyện này, đặc biệt tuyên ý chỉ ý
nói
chất nữ đằng ngoại của Bạch Hồng Tín Mục Thư Du từng được nàng mời vào trong cung, Hoàng thượng trong lúc vô tình nhìn thấy
đã
yêu
thích, bởi vậy mới có thể chiếu cố vài phần. Mặc dù là như thế, Mục Thư Du sau này cũng
không
thể hưởng chiếu cố đặc biệt nữa, được đối xử như các quý nữ khác, mà tám cung nữ là do Hoàng thượng ban tặng nên có thể tiếp tục giữ lại, bất luận kẻ nào cũng đừng nhắc lại chuyện
yêu
ma hoàn hồn nữa, lại càng
không
được nhiễu loạn việc ở Hòa Tân điện nữa.
Ý chỉ này vừa ra, Mục Thư Du đối với Hoàng hậu lại nhiều thêm mấy phần kiêng kỵ, nữ nhân này thủ đoạn quá cao, nội dung ý chỉ này vừa hợp ý Hoàng thượng lại đồng thời khẳng định chính thức thân phận địa vị của nàng, Mục Thư Du nàng chỉ là quý nữ
không
thể có đặc quyền gì,
nói
một
cách khác chính là trong hậu cung ai có oán hận gì có thể thừa dịp này sửa trị nàng, chiêu thức mượn đao gϊếŧ người này của Hoàng hậu
thật
xuất thần nhập hóa.
Tuy
đã
hạ chỉ nhưng vẫn có
không
ít người ngày ngày vấn đến Hòa Tân điện thay chủ tử của mình xem náo nhiệt, thăm dò tin tức, Hoàng hậu phái người trông giữ mấy ngày mặc dù có hiệu quả nhưng chờ người trông giữ vừa
đi
lại lập tức có người đến
nhỏ
giọng nghị luận, dù
không
lâu nhưng cũng
không
cản được miệng lưỡi của mọi người.
một
ngày nọ, các quý nữ
đang
nghe quy củ, bên ngoài cửa điện có năm sáu người đứng,
không
lâu sau lại thêm vài người, túm tụm
một
chỗ xì xào bàn tán, có người
nhỏ
giọng
nói
dung mạo của Mục Thư Du so với mấy ngày trước lại thêm mềm mại diễm lệ
không
ít, nhất định là có vấn đề, có lẽ là do uống máu người, những người còn lại nghe cũng cảm thấy đúng như thế nên
không
khỏi lộ ra
sự
e ngại.
“Hoàng thượng giá lâm!”
một
tiếng báo lập tức khiến cho tất cả mọi người hoàn hồn, tất cả đều bò quỳ
trên
mặt đất,
một
cử động cũng
không
dám.
Như Khiết cũng nhanh chóng dẫn các quý nữ ra cửa hành lễ đón thánh giá, trong lòng buồn bực
không
thôi, Hoàng thượng đúng là chưa bao giờ tới Hòa Tân điện, chẳng lẽ
đã
xảy ra chuyện gì sao?
Chờ ngự liễn của Tần Thừa Thích vào sân viện, mọi người cùng thỉnh an.
“Tất cả đứng lên
đi.” Tần Thừa Thích cười ôn hòa.
Sau khi tạ ơn Như Khiết và mọi người đều đứng lên, có quý nữ lá gan lớn
một
chút nhanh chóng ngẩng đầu ngắm
một
chút, lại
không
cẩn thận đối diện ánh mắt tươi cười của Tần Thừa Thích lập tức mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng vừa mừng vừa sợ, rốt cuộc bản thân sau này
sẽ
hầu hạ nam nhân
anh
tuấn trầm ổn như vậy, nàng ta càng phải nỗ lực lấy lòng mới được.
Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du cười híp mắt, Mục Thư Du cũng
không
nhìn ngó lung tung.
Chờ vào chính điện Tần Thừa Thích ngồi
trên
ghế hỏi: “Bên ngoài đều là những người nào, co đầu rụt cổ
thật
không
có quy củ.”
Như Khiết lập tức quỳ xuống trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, bên ngoài đều nô tài bị các cung phi sai tới, họ vì tin đồn về quý nữ Mục thị mà đến.”
“Hoàng hậu
không
phải
đã
xuống ý chỉ, tại sao lại như gió thoảng bên tai vậy?”
Như Khiết cúi đầu
không
biết trả lời như thế nào.
Tần Thừa Thích nhấp
một
ngụm trà chậm rãi
nói: “Hoàng hậu
đã
nói
không
chỉ
một
lần, hôm nay lại vẫn thấy cảnh tượng này, trẫm thấy thứ nô tài này đều
đang
coi thường Hoàng hậu mềm lòng, tốt tính. Vu Trung, cho người đem mấy kẻ kia đến Điển Chính Tư, cắt tai và lưỡi
đi, trẫm muốn nhìn xem còn có ai dám nghe loạn
nói
loạn. Sau này hậu cung có phi tần bịa đặt sinh
sự
tất cả đều bị hạ phẩm cấp thu lại phong hiệu, nếu còn có người vọng tưởng muốn gây
sự
với trẫm
thì
trẫm
sẽ
cùng chơi đùa!”
“Vâng, nô tài tuân chỉ.” Vu Trung vung tay lên lập tức có người kéo đám người
đã
xụi lơ ở bên ngoài
đi, trong điện các quý nữ cũng bị hù dọa mà biến sắc,
rõ
ràng vừa rồi Hoàng thượng còn mang vẻ mặt tươi cười, trong nháy mắt
đã
nổi giận, ngẫm lại kết cục của những người kia
thật
sự
làm cho người ta
không
rét mà run.
Mục Thư Du trong lòng cũng hơi sợ, chết kỳ
thật
không
đáng sợ, chỉ cần có thể chết
một
cách thống khoái là được, như những thái giám cung nữ kia
sẽ
phải nhận biết bao thống khổ đây,
thật
sự
rất tàn nhẫn.
“Thư Du, Thư Du.”
Mục Thư Du nghe được có người kêu tên của mình, ngẩng đầu nhìn lại
thì
ra là Tần Thừa Thích, cung kính
đi
về phía trước vài bước.
“Hoàng thượng có gì phân phó?”
Tần Thừa Thích cười
nói: “Trẫm muốn đến phòng của nàng thăm
một
chút.”
sự
chú ý của Mục Thư Du lập tức bị dời
đi, đây cũng quá mức rồi, trước mặt nhiều người như vậy nàng mới chỉ là quý nữ
hắn
lại hiển nhiên muốn
đi
tới nơi nàng ở? Chỉ là Tần Thừa Thích
đã
nói
vậy nàng cũng
không
thể thể
hiện
thái độ phản đốiy, vì vậy đành phải đáp lời rồi cùng Tần Thừa Thích đến An Thịnh cư.
“Ai, tối hôm nay ta nhất định ngủ
không
được yên, quá dọa người rồi, những nô tài kia cũng
thật
là đáng thương.” Chờ Tần Thừa Thích
đi
khỏi lập tức có người vỗ ngực tự an ủi.
Trương Tư Viện còn nhìn chằm chằm hướng Tần Thừa Thích rời
đi
nói: “Đây mới là phong phạm của đế vương, ngươi chỉ thấy nô tài đáng thương tại sao
không
nói
bọn họ làm trái ý chỉ của Hoàng hậu nương nương? Còn nữa chuyện như vậy có quan hệ trực tiếp tới Mục Thư Du, nếu
không
phải là do lai lịch của nàng ta quá khả nghi, những nô tài đó cũng
không
bị xử hình. “
“không
thể
nói
như vậy được, nô tài cãi ý chỉ của Hoàng hậu nương nương chịu phạt là phải, Hoàng thượng mới vừa
đã
nói
là
không
cho phép nghị luận chuyện Mục Thư Du nữa, Trương quý nữ vẫn
nói
như vậy
thì
thật
không
ổn, hơn nữa chuyện này là có người muốn gây chuyện thị phi
thì
làm sao có thể trách do Mục Thư Du, theo ta thấy tất cả mọi người đều phải cẩn thận
một
chút mới được.”
Trương Tư Viện trừng mắt tức giận nghe lời phản bác mình của Tống Nguyệt Dĩnh: “Ta biết
rõ
các ngươi đều là thân quyến của trọng thần Hòa Hi, tất nhiên là phải bên nàng ta, kỳ
thật
Mục Thư Du rốt cuộc là có thân phận gì
không
cần thiết phải truy cứu, ai có thể được Hoàng thượng sủng ái đó mới là điều quan trọng, chúng ta cứ chờ xem
đi!”
Như Khiết vội vàng ngăn hai người lại
không
để cho tranh cãi nữa, cho tất cả mọi người trở về phòng dặn dò rằng trước khi Hoàng thượng chưa rời
đi
ai cũng
không
được
đi
ra.
Trương Tư Viện mặc dù
không
vui, nhưng cũng
không
thể
không
nghe đành phải thở phì phì
đi
về.
Mục Thư Du cũng
đang
tức giận nhìn Tần Thừa Thích: “Hoàng thượng đây là muốn làm cái gì, muốn đẩy thần thϊếp vào đường cùng!”
“Trẫm
không
phải vì muốn ngăn chặn người khác nhắc tới chuyện này hay sao, tuy là thủ đoạn có nghiêm khắc chút ít nhưng cũng hiệu quả nhất.” Tần Thừa Thích cười giải thích.
“Hiệu quả nhất, vậy sau này người khác nhìn ta
thì
thế nào, Hoàng hậu
không
phải
đã
nói
không
cho ta được hưởng chiếu cố đặc biệt, Hoàng thượng hôm nay lại làm như thế, Hoàng hậu chẳng phải
sẽ
giận thần thϊếp?”
Tần Thừa Thích ôm chầm lấy Mục Thư Du thở dài
nói: “Thư Du, nàng nghe trẫm
nói
xong
đã, ý chỉ của Hoàng hậu là Hoàng hậu, nhưng
không
thể ngăn cản trẫm, trẫm hôm nay nếu
không
làm như thế
thì
khó có thể btj miệng tất cả những kẻ sống trong cung này, trẫm
không
thể để cho những kẻ có ý đồ coi đây là cái cớ đuổi nàng ra khỏi cung, nàng ở bên cạnh trẫm nếu
không
có danh tiếng tốt
thì
làm sao có thể tấn vị cao chứ? Trẫm
thật
vất vả mới để nàng có được thân phận nữ nhi quí tộc Hòa Hi, ai cũng đừng nghĩ có thể vượt mặt trẫm!”
Mục Thư Du nghe xong thái độ cũng hòa hoãn: “Hoàng thượng cũng
không
cần nóng lòng nổi trận lôi đình,
sẽ
dọa nhiều người như vậy.”
Tần Thừa Thích hôn Mục Thư Du, giọng điệu ảo não: “Làm sao có thể
không
làm, những ngày qua Hòa Tân điện bị người người vây quanh, trẫm nghĩ đến thăm cũng
không
tới được chỉ có thể lo lắng suông, trẫm tuy biết làm như vậy
sẽ
khiến cho người xung quanh nàng ghen ghét nàng, nhưng trẫm thực
sự
không
thể
không
gặp nàng.”
“Hoàng thượng làm như vậy
không
phải vì tư dục của bản thân mà khiến cho thần thϊếp phải chịu tội hay sao, còn
nói
cái gì mà
không
thể chứ,
rõ
ràng là
nói
dối.”
Tần Thừa Thích tựa cằm
trên
vai Mục Thư Du cười: “Nếu
không
phải sợ kẻ khác nghi ngờ thân phận
thì
trẫm cái gì cũng
không
sợ, huống chi trẫm biết
rõ
bản lãnh của nàng, làm sao có thể bị chút chuyện
nhỏ
này làm khó. Hôm nay trẫm đối đãi với nàng như thế, người ngoài tuy là ghen ghét nhưng
sẽ
càng cẩn thận đối đãi với nàng.”
“Hoàng thượng
thật
biết dỗ người khác,
nói
như thế nào cũng đều dễ nghe, thần thϊếp
không
thể cãi lại.” Mục Thư Du tựa đầu Tần Thừa Thích cười cười.
“Thư Du, trẫm có
một
chuyện muốn nhờ nàng.”
Mục Thư Du xoay người vẻ mặt kinh ngạc: “trên
đời còn có chuyện Hoàng thượng làm
không
được? Nếu Hoàng thượng làm
không
được vậy thần thϊếp làm sao có thể hoàn thành!”
“Nàng có thể, trẫm tin tưởng nàng. Mấy ngày nữa trẫm
sẽ
chọn vài quý nữ có tướng mạo tài nghệ xuất chúng, Trương Tư Viện trẫm nhất định phải chọn, nhưng trẫm
không
muốn trong hậu cung này lại có nữ nhân thứ hai của Nham Chích, nàng có thể hiểu?”
Mục Thư Du đảo mắt lòng vòng, chốc lát sau khẽ nhíu mi cười: “Hoàng thượng là muốn thần thϊếp tới đọ sức sao?”
“Nàng cứ việc tùy ý, cũng lâu rồi trẫm chưa được ôm nàng. Hai má này
thật
sự
là càng xem càng kiều, có thể thấy trẫm tẩm bổ
thật
tốt, chờ sau khi nàng tấn phong trẫm
sẽ
trả cho nàng Hòa An điện, chỗ kia cách Trường Tuyên điện của trẫm
không
xa, đến lúc đó trẫm hàng đêm đều có thể làm bạn cùng nàng.”
Mục Thư Du đẩy Tần Thừa Thích đứng lên, nũng nịu cười
nói: “Hoàng thượng đừng dụ dỗ thần thϊếp, thần thϊếp chính là lưỡi kiếm vô hình của Hoàng thượng, ngài chỉ chỗ nào thần thϊếp đâm chỗ đó là được, dù sao có Hoàng thượng chống lưng
thì
thần thϊếp sợ cái gì chứ! Tính tình của Hoàng thượng thần thϊếp cũng hiểu chút ít, nếu thần thϊếp làm tốt còn có thể thêm
một
hai phần tình cảm, chuyện chuyên sủng
một
nữ nhân
thật
đúng là chuyện cười, nhưng thần thϊếp cũng
không
thèm để ý cái này đâu, Hoàng thượng thích ai
thì
cứ việc triệu đến thị tẩm thôi.”
“Nàng thực
không
thèm để ý? Trẫm cho là nàng cũng vì chuyện này nên mới
không
thể hoàn toàn thổ lộ tình cảm với trẫm, sau khi trẫm trở lại cũng chưa từng thị tẩm ai khác, chỉ cần có thể đều đến gặp nàng, nàng lại chỉ cảm thấy trẫm
đang
lợi dụng nàng?” Tần Thừa Thích nhăn mày hỏi.
“Hoàng thượng, thần thϊếp chỉ có lòng trung quân, về phần những thứ khác thần thϊếp
thật
sự
không
hiểu nên làm như thế nào, vinh hoa phú quý của thần thϊếp đều do Hoàng thượng nắm giữ, thần thϊếp nguyện ý vì Hoàng thượng giải lo.” Mục Thư Du
sẽ
không
tin lời do ngon dỗ ngọt của Tần Thừa Thích, chỉ cảm thấy bản thân
đã
tỏ
rõ
thái độ, nhận
rõ
mối quan hệ giữa nàng và
hắn
là tốt rồi. Người ta là lãnh đạo, mình là cơ sở ngầm sao có thể có quá nhiều
yêu
cầu, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi, nhưng ngẫu nhiên giải quyết nhu cầu sinh lý
thì
cũng chỉ có thể dựa vào gốc cây độc đinh kia.
Tần Thừa Thích nghe vậy cũng đứng dậy: “Trẫm
không
nhiều lời với nàng về chuyện này nữa, sau này nàng
sẽ
hiểu tâm ý của trẫm, trẫm mặc dù
không
thể chuyên sủng mình nàng, nhưng trong lòng đối với nàng khác hoàn toàn với những kẻ khác, trẫm còn phải
đi
gặp vài người khác.”
Mục Thư Du vô tình cười cười, cung tiễn Tần Thừa Thích ra khỏi An Thịnh cư.
Đến buổi tối Tần Thừa Thích ở Trường Tuyên điện xem hết tấu chương rồi ngồi ngẩn người, Vu Trung thấy vậy tiến lên hỏi: “Hoàng thượng có muốn đến An Thịnh cư, canh giờ cũng vừa vặn, chậm thêm chút nữa
sẽ
có người phát
hiện.”
“không
đi, ai
nói
trẫm muốn
đi
An Thịnh cư, trẫm chẳng lẽ chỉ có thể thị tẩm
một
mình nàng?” Tần Thừa Thích tức giận mắng Vu Trung.
Vu Trung tự nhận xúi quẩy: “Là nô tài lắm mồm, Hoàng thượng muốn thị tẩm vị nào để nô tài cho người chuẩn bị.”
“Ừ, đến Hòa Hiểu điện
đi.”
“Vâng.”
Vu Trung nghĩ Hòa Hiểu điện Ngụy Lệnh Vân mới được tấn phong thục nghi coi như hợp ý Hoàng thượng, chỉ là vẫn có chút
không
ổn.
“Ngươi sao còn đứng ở chỗ này?” Tần Thừa Thích đưa mắt nhìn Vu Trung bình tĩnh hỏi.
Vu Trung cười xòa: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài mới vừa rồi là nghĩ tới Hòa Hiểu điện cách Hòa Tân điện
không
xa, hậu viện chỉ cách An Thịnh cư
một
con đường
nhỏ, kỳ
thật
điều này cũng
không
có gì quan trọng, căn bản
sẽ
không
nghe được động tĩnh gì, là nô tài suy nghĩ nhiều, nô tài
sẽ
phái người đến chỗ Ngụy thục nghi báo lại
một
tiếng để thục nghi chuẩn bị tiếp giá.”
“Ngươi chờ
một
chút,
không
cần cho người qua đó báo trước, trẫm còn vài phần tấu chương chưa xem qua, chờ xem xong rồi
nói
sau.” Tần Thừa Thích vội vàng gọi Vu Trung
đã
đi
đến cửa lại.
“Vâng, nô tài tuân chỉ.”
Tấu chương cũng
đã
thu lại còn
nói
chưa xem xong, Vu Trung cúi đầu nhịn cười, Hoàng thượng
rõ
ràng là trong lòng
không
dám vậy mà vẫn cố sức thể
hiện,
không
phải là sợ Thái phi biết rồi
sẽ
không
muốn gặp mặt hay sao, cũng
thật
sự
là quá
không
được tự nhiên rồi.