Chương 56

Đến Hòa Tân điện, sau khi Mục Thư Du hạ kiệu mới phát

hiện

nơi này có kiến trúc nhiều lầu các tạo thành

một

khối, trong đó cũng có vài nơi có sân riêng.

“Nơi này là nơi ở giành cho các quý nữ,

sẽ

có các ma ma lâu năm ở đây dạy quy củ, ngài đừng nhìn thân phận hiển hách của các quý nữ này, đến nơi này rồi

thì

chả là gì cả, sau khi được dạy dỗ

sẽ

do Hoàng thượng, Hoàng hậu chọn ra rồi tấn phong,

không

được tuyển

thì

cuộc sống sau này ở trong cung cũng

không

có thể diện bằng nô tài.” Tiểu Lượng Tử đứng ở bên cạnh Mục Thư Du

nói.

Mục Thư Du gật đầu, lại theo Tiểu Lượng Tử đên đại điện nơi các quý nữ tập trung.

“Nơi này chính là nơi dạy dỗ, có khi phi tần trong cung rảnh rỗi

sẽ

đến đây chỉ bảo vài câu, ngài cẩn thận ngưỡng cửa

một

chút.”

Mục Thư Du vào chính điện mới phát

hiện

người cũng

không

đông như trong tưởng tượng của nàng, chỉ hơn mười người

đang

đứng nghe phía cung nữ ở phía trước

nói, lúc này cung nữ kia phát

hiện

có người đến nên ngừng lại.

“Như Khiết ma ma, vị này là chất nữ đằng ngoại của Bạch thừa tướng Mục Thư Du, đặc cách vào cung tuyển tú, ngài chiếu cố



nương này

một

chút.” Tiểu Lượng Tử rất là khách khí.

“Vậy đứng ở phía sau

đi, mấy ngày nay ta

sẽ

chỉ dạy quy củ, nếu như quý nữ giữ lễ

thì

sẽ

bình yên vô

sự.”

Mục Thư Du

không

chút dấu vết đánh giá vị được gọi là Như Khiết ma ma này, người này mới chừng ba mươi tuổi, tướng mạo rất là đoan chính,

một

thân cung trang hơi cũ làm cho người ta nhìn vào cảm thấy hết sức nghiêm khắc.

Ngẫm lại cũng phải, vào cung đều là nữ nhi hoàng thất của các quốc gia,

không

chọn ra

một

vị ma ma có lý lịch, có khí thế

thì

làm sao có thể khiến mấy



nương được chiều chuộng từ

nhỏ

này an phận thủ thường.

Lúc này Mục Thư Du thấy Tiểu Lượng Tử còn muốn

nói

nữa,

thì

đưa tay ngăn lại: “Vẫn là nghe theo an bài của Như Khiết ma ma

đi, ngươi cũng có thể trở về rồi.”

Tiểu Lượng Tử

không

yên tâm, cứ đứng ở cửa trù trừ.

“Sao lại dẫn theo thị tỳ tiếncung, ai cho phép vậy!” Như Khiết thấy Như Lan Như Ý

không

tự chủ được nhăn mày lại.

Tiểu Lượng Tử vừa định giải thích,

thì

nghe có người hô: “Đại tổng quản đến!”

Như Khiết vẻ mặt có chút kinh ngạc, lập tức

đi

ra ngoài.

Vu Trung thấy người ra đón cũng

không

để ý, trực tiếp

đi

đến trước mặt Mục Thư Du vừa cười vừa than,

nhỏ

giọng

nói: “Ai,

hiện

tại

thì

tốt rồi,



nương cuối cùng cũng tiến cung, ngài ở chỗ này trước mấy ngày, chờ tấn phong xong là có thể

đi

nơi khác.”

Mục Thư Du cười cười: “Làm đại tổng quản phải lo lắng, các ngươi ở chỗ này có nhiều bất tiện hãy mau trở về

đi

thôi.”

Vu Trung khom người đáp vâng, lúc này mới xoay người

nói

với Như Khiết: “Cung nữ hầu hạ các quý nữ

đã

được sắp xếp, người hầu hạ quý nữ Mục thị bản tổng quản

đã

dẫn theo đến, tổng cộng có tám người, nếu như

không

được chu đáo

thì

mau chóng báo cáo để thêm người, chỗ ở

thì

an bài ở An Thịnh cư, cái tên này may mắn, dụ ý cũng tốt.”

Như Khiết cúi đầu đáp: “Vâng.”

Nghe Vu Trung dặn dò vài chuyện, tất cả đều chăm sóc tốt cho Mục Thư Du, lại để sắp xếp cung nữ

hắn

mang đến chờ ở bên ngoài rồi mới rời

đi.

Chờ sau khi

hắn

rời khỏi, trong điện hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Mục Thư Du, vừa rồi khi mới tiến cung cung nhân

đã

đuổi hết thϊếp thân tỳ nữ của các nàng ra ngoài, đồng thời an bài cho mỗi người hai cung nữ hầu hạ, tại sao họ Mục lại

không

giống như vậy, nữ nhân này

không

chỉ dẫn theo hai tỳ nữ từ bên ngoài vào,

hiện

tại lại có thêm tám người,

một

quý nữ mà có mười người hầu hạ, chẳng lẽ đây là đãi ngộ của chất nữ đằng ngoại nhà thừa tướng.

Có thể thấy cháu giá của ngự sử

đang

đứng ở

một

bên Tống Nguyệt Dĩnh cũng

không

được như vậy a, đây

thật

sự

là kỳ quái!

Tống Nguyệt Dĩnh tất nhiên là biết



những người khác nghĩ như thế nào, đối với Mục Thư Du vén áo thi lễ: “Tống Nguyệt Dĩnh gặp qua Mục tỷ tỷ.”

Mục Thư Du vội vàng đáp lễ: “Muội muội hữu lễ.” Đây là cháu

gái

ngự sử đại nhân, nàng nhất định phải giữ quan hệ tốt mới được.

Người bên cạnh thấy thế cũng đều rối rít chào hỏi với Mục Thư Du

một

chút, đem việc này bỏ qua, trừ Nham Chích các nước khác đều vì củng cố địa vị mới đưa tới các quý nữ, mà mấy nước

nhỏ

hơn sau khi thấy Xuyên Khúc bị chinh phạt cảm thấy rất bất an nên vì vậy cũng đưa người tới nịnh bợ.

Lúc này có người mở miệng cười giỡn: “Các nước đều đưa người đến, chỉ Ngọc Phù là

không

có người nào, nghe

nói

lần này lại bị Hoàng thượng từ chối, Ngọc Phù cũng

không

biết làm thế nào lại đắc tội với Hoàng thượng, vốn là có

một

Bình Khánh vương Thái phi

hiện

tại cũng

không

còn nữa.”

Những người khác nghe xong đều cười hùa theo, Mục Thư Du cũng mỉm cười nhưng

không

đáp lời.

“Quý nữ mau đứng thẳng lên, Như Khiết ma ma

đã

trở lại.” Trong điện, cung nữ nhắc nhở mọi người.

Tất cả mọi người chỉnh lại tư thế, Như Khiết tiễn Vu Trung ra ngoài, lúc quay vào điện cố ý nhìn Mục Thư Du rồi mới bắt đầu giảng về

một

chút quy củ.

nói

xong

thì

đưa đến cho mỗi người hai cung nữ, chờ lúc gọi tám cung nữ vào ra mắt Mục Thư Du, mọi người sững sờ

một

chút sau đó nhịn

không

được cười thầm, các nàng vốn tưởng rằng Mục Thư Du có lai lịch lớn nên Vu Trung mới phải tự mình đến vấn an, chỉ là

không

có nghĩ tới cung nữ

hắn

cố ý đưa tới cho Mục Thư Du

một

người so với

một

người khác càng chất phác

thật

thà hơn, nhìn thế nào cũng thấy là người vụng về, trong khoảng thời gian ngắn họ đều có suy nghĩ rằng đại tổng quản đối với Mục Thư Du rốt cuộc là chiếu cố hay là

đang

trêu cợt.

Mục Thư Du

thật

bất đắc dĩ,

thì

ra Vu Trung đem cung nữ của Hòa An điện đến đây, nhìn mấy người họ từng bước từng bước

đi

vào ra khỏi chính điện rồi mới xoay người

nói

với Như Khiết: “Như Khiết ma ma cứ đối xử với ta như bình thường thôi, trừ lúc mới đầu sắp xếp cuộc sống hàng ngày mới đặc biệt an bài như vậy, bình thương

thì

kính xin giống như mọi người là được.”

Như Khiết thấy trong điện

không

còn người ngoài

thì

thi lễ với Mục Thư Du: “Vu Trung đại tổng quản

đã

cố ý dặn dò nhiều lần, nô tỳ

không

dám

không

để ý chăm lo cho quý nữ.”

Đây là người có tính khí bướng bỉnh, Mục Thư Du nghe Như Khiết

nói

lời này cũng biết người này ngay thẳng vì vậy cười

nói: “Ta là quý nữ tất nhiên phải theo quy củ, trước ở trong cung bởi vì

không

có cơ hội cũng

không

thấy cần thiết, hôm nay ta muốn học hỏi

một

chút, ma ma nếu muốn tốt cho ta

thì

càng phải nghiêm khắc

một

chút mới được, nếu

không

sau này ta làm sao có thể an ổn đây?” Nếu nàng muốn bắt đầu lại

thì

mấy chuyện trong hậu cung này phải nắm

thật

rõ, cũng

không

thể để người ta bắt lỗi lễ tiết được.

Như Khiết

không

nghĩ tới Mục Thư Du

sẽ

khiêm tốn như thế, nếu là những nữ nhân khác

sẽ

ỷ vào thân phận này mà tỏ vẻ bề

trên, sao có thể biết chuyện như vậy, nghĩ vậy nên đối với Mục Thư Du cũng có hảo cảm hơn, tự nàng ta đưa đám người Mục Thư Du đến An Thịnh cư.

An Thinh cư là nơi yên tĩnh nhất trong Hòa An điện, đây là nơi lớn nhất, cảnh sắc bên trong cũng rất đẹp, trang sức rất tinh tế.

Sau khi sắp xếp xong, Mục Thư Du mệt mỏi nằm ở

trên

giường, nàng luôn hi vọng có thể sống

một

cuộc sống

nhẹ

nhàng, nay lại phải đối mặt phân tranh với người.

“Như Ý, ta muốn ngủ

một

giấc, cơm tối

sẽ

không

ăn, ngày mai phải dậy sớm tới chính điện, ngươi cùng Như Lan đừng trễ giờ, nhất định phải gọi ta dậy

thật

sớm.”

Như Lan Như Ý cũng biết Mục Thư Du mệt nhọc, vì vậy nhanh chóng trải giường hầu hạ nàng thay quần áo rồi nằm xuống,

nhẹ

nhàng đóng kỹ cửa sau đó đều

đi

ra ngoài.

Mục Thư Du ngủ

một

giấc này

thật

sâu, khi mở mắt thấy trong phòng

đã

tối đen, vì vậy lại nhắm mắt lại.

“Ai!” Mục Thư Du cảm giác có ngón tay ôm ngang hông mình, lập tức bị dọa

một

thân đầy mồ hôi lạnh.

Chỉ nghe sau lưng có người cười khẽ: “Ngoại trừ trẫm còn ai vào đây nữa?”

Tên khốn kiếp háo sắc này sao lại thích dọa người như vậy, Mục Thư Du tức giận muốn ngồi dậy, lại bị cái tay kia ôm

không

thể động đậy.

“Nhớ trẫm hay

không?” Tần Thừa Thích áp sát bên tai Mục Thư Du ôn nhu hỏi.

“Nơi này là chỗ ở của tú nữ, Hoàng thượng chạy đến chỗ này

không

sợ

sẽ

gây hỗn loạn?”

Tần Thừa Thích cắn vành tai của Mục Thư Du, bàn tay

đang

ôm eo cũng luồn vào trong áσ ɭóŧ dò xét, sờ thấy làn da non mịn của Mục Thư Du

thì

vuốt lên vuốt xuống

trên

bụng nàng: “Trẫm cố ý để Vu Trung an bài nàng vào viện này ở, tất nhiên

sẽ

không

có ai phát

hiện

ra trẫm, trẫm mấy tháng này ngày nhớ đêm mong chỉ ngóng trông ngày hôm nay có thể gặp được nàng, vừa rồi thấy nàng ngủ say cũng

không

nỡ quấy rầy, hôm nay nàng hay chiều trẫm

đi.”

Mục Thư Du lập tức đè cánh tay

đang

làm loạn lại: “Hoàng thượng, thần thϊếp

đã

vào cung, ngài cần gì phải nóng lòng như vậy.”

“Trẫm đợi

không

được, trẫm suốt ngày lo lắng, sợ nàng

không

trở lại làm bạn với trẫm, nếu nàng

không

cho trẫm giải nỗi khổ tương tư trẫmcũng

sẽ

không

đi, chờ đến hừng đông để cho người khác nhìn thấy trẫm cũng mặc kệ.” Tần Thừa Thích

nói

xong

thì

nghiêng qua hôn lên miệng Mục Thư Du.

Mục Thư Du tự biết tránh

không

khỏi, huống chi nàng cũng

không

phải lãnh cảm, cũng có ham muốn nên dần dần

không

cự tuyệt nữa mà đón ý hùa theo.

không

lâu sau hai người

đã

cởi xiêm y, da thịt dính vào da thịt, hôn môi triền miên.

“Đau! Chàng

nhẹ

chút, đừng cắn!” Mục Thư Du đẩy đầu Tần Thừa Thích

đang

vùi trước ngực mình ra, đau kêu ra tiếng.

Tần Thừa Thích vẫn ra sức gặm mυ"ŧ,

một

lát mới buông ra, trong miệng cũng

không

đứng đắn: “Trẫm tham ăn, chỉ hận

không

thể nuốt nàng vào bụng ý, trong hậu cung này cũng chỉ có nàng mới có thế khiến trẫm điên cuồng như vậy, ngoan nàng mau sờ của trẫm nữa.”

Mục Thư Du cũng

không

nhăn nhó, thân thể di chuyển

một

chút nắm lấy

sự

long dưới thân Tần Thừa Thích, dùng chút lực xoa nắn nũng nịu cười

nói: “Thần thϊếp cảm thấy long căn của Hoàng thượng mới

thật

sự

trơn mịn như tơ lụa, làm cho người ta

yêu

thích

không

muốn buông tay đấy, đây chính là vật thần thϊếp

yêu

thích nhất.”

Mục Thư Du luân phiên bóp rồi lại vuốt, hơn nữa ngôn từ dụ hoặc làm cho Tần Thừa Thích tê dại sung sướиɠ, cơ thể cương cứng hít thở nặng nề, miệng

không

ngừng

nói

tâm can bảo bối.

Cuối cùng

không

nhịn được nữa, xoay người đè lên

trên

Mục Thư Du, tìm vị trí cũng

không

tìm đúng nên đâm chọc loạn xạ, làm cho Mục Thư Du cười khanh khách

không

ngừng.

“Tiểu hỗn đản, còn

không

mau giúp trẫm

đi

vào, nếu

không

trẫm gọi người vào đốt đèn, đến lúc đó để xem nàng sợ hay là xấu hổ!” Tần Thừa Thích gấp đến độ cúi đầu cắn Mục Thư Du, lôi kéo tay nàng muốn nàng giúp mình.

Mục Thư Du thỉnh thoảng hôn trả Tần Thừa Thích, chỉ là đến thời khắc mấu chốt lại cố ý dời

đi, làm Tần Thừa Thích liên tục gầm

nhẹ.

“Trẫm cũng

không

tin

không

trị được nàng!” Tần Thừa Thích đúng là rất nóng nảy, vắt hai chân Mục Thư Du lên

trên

vai mình, lấy ngón tay sờ chuẩn vị trí, thân thể hạ xuống đẩy mạnh vào.

Mục Thư Du lập tức nhăn mày lại: “Hoàng thượng, chậm

một

chút, đau.”

“Trẫm biết

rõ, nhiều ngày nàng

không

được trẫm mưa móc nên mới như thế, nàng nhịn

một

chút, lát nữa

sẽ

thoải mái, quá chặt, nàng buông lỏng

một

chút.”

Mục Thư Du tránh

không

thoát đành phải hít sâu tận lực để bản thân buông lỏng, chỉ mới vừa có chút thích ứng, Tần Thừa Thích

đã

nóng lòng chờ

không

kịp mà luật động.

“Hoàng thượng,

đã

ổn chưa?” Mục Thư Du mồ hôi đầm đìa thúc giục Tần Thừa Thích, nàng

đã

mấy lần muốn chết,

thật

sự

không

thể chịu nổi, hơn nữa chân bị ép ở trước ngực cảm thấy hơi đau, muốn để xuống lại

không

thể.

Lúc này Tần Thừa Thích thở hổn hển thẳng người bắt đầu chậm rãi xuất nhập, hai mắt nhìn chằm chằm nơi hai người giao hợp

không

rời, chỉ trong chốc lát lại ép chặt người lên Mục Thư Du ra sức đóng cọc

thật

sâu

thật

mạnh, sau khi ra vào

một

lúc cảm thấy sung sướиɠ phát điên, dứt khoát hai tay giữ lấy eo Mục Thư Du ra sức hướng vào chỗ sâu nhất khiến cho Mục Thư Du

không

ngừng rêи ɾỉ,

âm

thanh nghẹn ngào đứt đoạn

không

ngừng cầu xin: “Hoàng, Hoàng thượng, thần thϊếp,

không

được.”

Tần Thừa Thích cũng thở dốc: “Trẫm cũng khoái hoạt muốn chết, tâm can bảo bối, trẫm muốn làm chết nàng luôn.” Bên dưới ra vào

không

ngừng,

hắn

cúi đầu liếʍ láp cắn nhai đôi mật đào

không

ngừng, cho đến khi mất khí lực mới ôm Mục Thư Du chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thừa Thích nghe thấy Vu Trung ở ngoài cửa gọi

hắn

rời giường, nhìn nhìn Mục Thư Du ngủ say sưa chỉ hận đêm quá ngắn, trước khi đứng dậy

hắn

còn hôn nên đầu vai trắng ngần của Mục Thư Du sau đó đắp kín chăn cho nàng rồi mới

không

tình nguyện rón rén

đi

ra ngoài.

Ở trong Hòa Tân điện, quý nữ mà Nham Chích đưa tới cũng là biểu muội của Thục phi Trương Tư Viện cắt đứt lời giảng giải lễ nghi của Như Khiết: “Mục Thư Du chưa tới chính điện để nghe ma ma dạy quy củ, đây là vì cớ gì??”

Như Khiết là ma ma quản lý tú nữ làm sao có thể

không

biết tối hôm qua Hoàng thượng nghỉ ở An Thịnh cư, nghe thấy Trương Tư Viện hỏi

thì

thuận miệng đáp: “Quý nữ Mục thị có an bài khác,

không

nên hỏi nhiều.”

“Hừ, ta thấy là

không

phải

không

thể hỏi nha, đều là quý nữ mà ngày hôm qua

đã

sắp xếp

không

công bằng, hôm nay mọi người đều dậy từ sớm tinh mơ mà lại có người

không

cần tuân theo quy củ, chờ có cơ hội ta muốn thỉnh giáo Thục phi nương nương đây là đạo lý gì!”

Như Khiết

không

trả lời, để Trương Tư Viện

nói

xong sau đó mới bình tĩnh

nói: “Quý nữ

đã

nói

xong, vậy đến lượt ta

nói.”

Trương Tư Viện tức giận lại

không

thể cãi, Tống Nguyệt Dĩnh ở bên cạnh mặt

không

thay đổi liếc nàng ta

một

cái.

“Ma ma, Từ Lương đễ đến. “

Như Khiết nghe vậy lập tức cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể dẫn theo mọi người

đi

ra ngoài nghênh đón.

Vị Từ Lương đễ này

không

được thánh tâm, vài năm cũng

không

gặp được Hoàng thượng

một

lần, những mỗi lần có các quý nữ vào cung nàng ta đều muốn đến để thể

hiện

sự

uy phong tôn quý, thường xuyên khiến cho gà chó

không

yên.

Như Khiết dẫn theo các quý nữ đứng trong sân thỉnh an Từ lương đễ.

“Ừ, tất cả đứng lên

đi, ta biết các ngươi mới tới, hôm nay cố ý đến

nói

vài câu, cũng để cho các ngươi biết được quy củ trong cung.” Từ lương đễ vừa

nói

vừa vênh váo đắc ý dẫn theo hai cung nữ của mình

đi

vào chính điện.

Như Khiết biết nàng ta

không

nói

hết

một

canh giờ

thì

sẽ

không

chịu

đi, vì vậy cho người

đi

chuẩn bị trà bánh rồi mới

đi

vào theo.

Từ lương đễ ngồi ở chính vị, chậm rãi quét mắt

một

vòng mới lên tiếng: “Các ngươi trước khi vào cung mặc dù đều có thân phận tôn quý, nhưng

đã

tới hoàng cung Hòa Hi

thì

phải dứt bỏ thân phận đấy,

không

thể giữ thói ương bướng khi được nuông chiều, trong hậu cung này phải

nói

chuyện quy củ, nếu ai

không

tuân theo quy củ

không

cần Hoàng hậu mở miệng, ta cũng có thể xử trí, nghe hiểu chưa?”

“Vâng, đa tạ lương đễ dạy bảo.” Mọi người cùng đáp lời.

Từ Lương đễ vừa lòng gật đầu,

đang

muốn

nói

tiếp lại thấy có người đứng lên: “Quý nữ Trương Tư Viện có

một

chuyện muốn thỉnh lương đễ làm chủ.”

“Ngươi có chuyện gì?” Thấy có người muốn cầu mình, Từ Lương đễ càng nhiệt tình, huênh hoang hỏi lại.

“Quý nữ Mục Thư Du

không

theo tuân theo cung quy, chẳng những tự dẫn theo tỳ nữ vào cung, còn được cấp tám cung nữ khác để hầu hạ, chỉ mang thân phận quý nữ mà có những mười người theo hầu, mà ở Hòa Tân điện của quy định canh giờ làm việc và nghỉ ngơi, hôm nay Như Khiết ma ma dạy quy củ nhưng lại

không

thấy bong dáng nàng ấy đâu, kính xin lương đễ đòi công đạo cho chúng thần!”

Từ Lương vừa nghe

thì

phát hỏa, nàng ta còn

không

có mười người hầu hạ đấy,

một

quý nữ nho

nhỏ

lại dám làm càn như thế?

“Như Khiết, lời của Trương Tư Viện có đúng hay

không?

thật

sự

có chuyện này ư, ta muốn xem xem là vị quý nữ nào có thể lớn lối đến vậy,

đã

đến giờ này còn

không

tới học quy củ?”