Chương 53

Liêu Tử Bân vạn lần

không

nghĩ tới bản thân lại thua

trên

tay

một

nữ nhân,

hắn

hiện

tại chỉ hận mình quá chủ quan, coi thường vị Bình Khánh vương Thái phi thanh danh tàn tạ này, nhưng lại

không

cam lòng bị bắt như vậy, chịu đựng đau đớn

nói: “Tần Thừa Thích từ lúc bắt đầu

đã

tính kế ngươi, ngươi mới gả

đã

thủ tiết chắc hẳn

đã

nằm trong dự liệu của

hắn,

hắn

đối đãi với ngươi tốt chẳng qua là nhất thời cao hứng, thù gϊếŧ phu ngươi

không

để ý chút nào sao?”

“Ngươi

nói

không

sai, nhưng Bình Khánh vương và ta chưa từng gặp mặt, thù gϊếŧ phu này so với mưu nghịch soán vị cũng

không

được coi là cái gì, lần này bắt được ngươi

thì

bản Thái phi

đã

có công lớn, giữ vững vinh hoa phú quý mới là chuyện quan trọng, ngươi

không

cần

nói

thêm nữa, vô dụng thôi.”

Liêu Tử Bân trong lòng vừa vội vừa hận,

không

khỏi mắng: “Ngươi là đồ ác phụ, vì bản thân mà hạ độc thủ như vậy, trong nháy mắt

đã

hại chết hơn mười mấy mạng người, ta có chết cũng

sẽ

không

bỏ qua cho ngươi, hãy chờ xem ngươi

sẽ

gặp báo ứng!”

Mục Thư Du nhìn nhìn những người khác đau đớn lăn lộn

trên

mặt đất, thấy có người

đã

phun ra máu, vì vậy xoay đầu về phía Liêu Tử Bân cười cười: “Ngươi nếu

không

có lòng hại người, bọn họ cũng

sẽkhông

bởi vì ngươi mà chết.

nói

cho ngươi biết, địa ngục nhân gian ta

không

chỉ gặp qua mà còn từng ở nơi đó, chính ta cũng

đã

chết qua

một

lần, chờ sau khi ngươi chết cứ việc tới tìm ta, đến lúc đó ta

sẽgiúp ngươi hồn phi phách tán ngay cả quỷ cũng

không

thể làm!”

Liêu Tử Bân cảm thấy

hắn

ngay cả trước khi trúng độc cũng

không

nhìn



diện mục

thật

sự

của Mục Thư Du, hôm nay nhìn lại người trang điểm kĩ càng trước mắt này

hắn

có cảm giác như khuôn mặt đó mang đầy vẻ ngoan lệ lạnh lẽo, lúc này

hắn

mới hiểu được tâm địa của người phụ nữ sâu xa cứng rắn đến thế nào, người như vậy lại manh thân là nữ nhi quả

thật

rất đáng tiếc.

Mục Thư Du cũng

không

muốn cùng Liêu Tử Bân dong dài nữa, vì vậy để Như Lan Như Ý lấy hết số bạc

trên

người mọi người ra, cuối cùng lại lấy ngân phiếu trong người Liêu Tử Bân ra.

Trói chặt hai tay của Liêu Tử Bân, bóp miệng

hắn

đổ nước sạch vào như thế mấy lần cho đến khi

hắnnon ra chỉ có nước trong mới dừng tay, ba người cùng nhau lôi

hắn

lên

trên

xe ngựa, Mục Thư Du suy nghĩ

một

chút để cho Như Lan và Như Ý canh ở nơi này, nàng tự mình men theo con đường

đã

đi

qua tìm Lý Bác Kiến, nếu

không

cũng

không

có ai đánh xe ngựa.

Vừa

đi

vừa hô tên của Lý Bác Kiến,

không

lâu sau nghe thấy có người đáp lời, chờ

một

chút

thì

thấy Lý Bác Kiến từ trong bụi cỏ chạy ra.

Chờ khi trở lại bờ sông, Lý Bác Kiến nhìn mọi người

đã

hôn mê

thì

vừa khϊếp sợ lại vừa kỳ quái,

hắn

nghĩ

không

ra vị Thái phi làm sao có thể hạ độc khi mà bị canh giữ nghiêm mật như vậy, hơn nữa Thái phi và tỳ nữ của ngài lại bình yên vô

sự, nhưng bây giờ cũng

không

phải là thời điểm đặt câu hỏi, rời khỏi nơi này mới quan trọng.

Sau đó Mục Thư Du và Như Lan Như Ý tìm nơi thay lại trang phục bằng vải thô, Lý Bác Kiến cũng

mộtlần nữa thay đổi bản thân, bốn người ngồi

trên

xe ngựa do Lý Bác Kiến đánh ngựa cùng

đi

tìm Tần Thừa Thích.

trên

đường thân thể Liêu Tử Bân có chút khôi phục,

hắn

bắt đầu nghĩ hết biện pháp để khuyên Mục Thư Du thả

hắn

đi, sau đó lại hứa hẹn đem vàng bạc của mình đưa cho Mục Thư Du.

“Vàng bạc châu báu đó ta

đã

biết ngươi giấu ở nơi nào, nếu muốn

thì

tự mình

đi

lấy, đâu cần phải dùng tới ngươi

đi

an bài.” Mục Thư Du kéo cửa xe mở hơn phân nửa, đối mặt với dụ dỗ hấp dẫn của Liêu Tử Bânn

không

động tâm chút nào.

“Ngươi căn bản chỉ

nói

bậy, ta giấu nơi ta giấu bạc cực kỳ bí

ẩn, ngươi làm sao có thể biết được.” Liêu Tử Bân

không

tin, chỉ nghĩ Mục Thư Du muốn lừa gạt

hắn

thôi.

Mục Thư Du lại cười

nói: “Kỷ quốc

không

có hoàng tử dòng chính, ngươi chỉ vì tiên hoàng

không

đưa con trai của Lương phi lên ngôi mà huy động nhân lực làm phản, nghe

nói

Lương phi vốn là công chúa Xuyên Khúc, cho nên Xuyên Khúc mới che chở cho ngươi như vậy, như vậy nếu

nói

ngươi cùng Lương phi kia

không

có mờ ám chút nào, ta tuyệt đối

không

tin, ngươi hết lần này lại đến lần khác muốn vượt qua hiểm trở quay về Kỷ quốc đón con trai và phu nhân, chả nhẽ là Lương phi và hoàng tử kia nha, bởi vậy có thể thấy được bạc tất nhiên là ở Kỷ quốc, cái này còn khó đoán hay sao?”

Liêu Tử Bân lần nữa bị Mục Thư Du

nói

cho á khẩu, cuối cùng

một

chút tiền cắc đặt cược cũng

khôngcó, Liêu Tử Bân

không

khỏi thẹn quá hoá giận lần nữa tức miệng chửi ầm lên.

“Ngươi nếu

không

ngoan ngoãn, ta

sẽ

cho ngươi nếm thử mùi vị bột thạch tín,

không

tin ngươi lại chửi tiếp xem.”

Liêu Tử Bân

đã

biết

sự

ác độc của Mục Thư Du,

sự

sợ

sự

thống khổ đó nên

không

dám mở miệng nữa, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm Mục Thư Du.

Mục Thư Du đóng cửa xe, mắt

không

thấy tâm

không

phiền, được làm vua thua làm giặc, nàng cũng phải liều mạng mới có cơ hội, muốn làm chuyện lớn

thì

đừng có sợ chết, Liêu Tử Bân

không

phải

khôngbiết, đoán chừng là trong lòng uất ức nên mới như thế.

Nhưng hành trình này cũng vẫn là màn trời chiếu đất, nắng nóng mưa xối rất khổ cực, chờ

đi

ngang qua đoạn đường núi bị sụt lở vì ngày hôm đó mưa lớn, bốn người ngồi ở

trên

xe ngựa xa xa nhìn lại chỗ đất

đã

sụt lở,

không

khỏi thổn thức

không

thôi.

“Thái phi, bên kia giống như có người.” Lý Bác Kiến tay chắn bớt tầm mắt nheo mặt nhìn nơi đó.

Mục Thư Du lập tức sinh lòng cảnh giác: “Có thể nhận ra là ai

không?”

Lý Bác Kiến lắc đầu: “Chỉ biết là

không

ít người, giống như là dựng cả lều trại, có phải là Hoàng thượng phái người tới tìm Thái phi hay

không?”

Mục Thư Du trầm ngâm: “Đúng là có khả năng này, nhưng

nói

không

chừng là tới tìm Liêu Tử Bân cũng chưa biết chừng.”

Chỉ là nàng vừa dứt lời vách xe ngựa kêu lên bang bang, Liêu Tử Bân cũng bắt đầu la to,

hắn

ở trong xe nghe được đối thoại của hai người mới làm việc như thế, để gây

sự

chú ý của người khác.

“đi

mau, đừng để họ trông thấy chúng ta!” Mục Thư Du bị dọa chảy

một

tầng mồ hôi lạnh, Như Ý Như Lan cũng lập tức chui vào trong xe, đồng loạt đè Liêu Tử Bân và đem vải nhét vào mồm

hắn, Lý Bác Kiến nhanh chóng chạy xe ngựa theo đường vòng.

“Bạch công tử, ngài làm sao vậy?”

một

hộ vệ thấy Bạch Quảng Thanh đứng bất động

thì

hỏi

một

câu.

Bạch Quảng Thanh than thở lắc đầu: “không

có gì, chỉ là

một

chiếc xe ngựa

đi

qua, hôm nay có manh mối gì

không?”

Hộ vệ kia cũng lắc đầu: “không

có bất kỳ manh mối nào, chúng tại hạ

đã

lục soát gần hết khu rừng rồi mà vẫn

không

có phát

hiện

tung tích Thái phi, Bạch công tử tại hạ cả gan

nói

thật, Thái phi chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.”

Bạch Quảng Thanh làm sao

không

biết

sự

thật

này, trong rừng có dã thú

ẩn

hiện, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lại lớn, Mục Thư Du mặc dù chưa chết đói chết khát, nhưng

không

có cái gì bảo vệ cũng

sẽ

bị chết rét, càng có thể bị mãnh thú tập kích mà bỏ mạng.

Mặc dù là như thế,

hắn

cũng muốn tiếp tục tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nếu

không

trong lòng

hắn

thật

sự

không

thể yên ổn, cũng

không

thể có câu trả lời cho Tần Thừa Thích!

“Mọi người cố gắng lên, ngày mai bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm,

không

có lệnh quyết

không

thu binh!” Bạch Quảng Thanh ngữ khí kiên định ra lệnh.

Trải qua tình hình nguy hiểm lần này, Mục Thư Du càng thêm cẩn thận, trừ uống nước ăn cơm

thì

thời gian còn lại dù

trên

đường

không

có người nàng cũng vẫn bịt miệng Liêu Tử Bân lại, sau lại đột nhiên nhớ tới

trên

người mình có dẫn theo thuốc an thần, vì vậy cho

hắn

uống, Liêu Tử Bân cũng chỉ có thể suốt ngày mơ mơ màng màng nằm trong xe ngủ say, có rất ít thời gian thanh tỉnh, Mục Thư Du cũng

không

quan tâm, nàng chỉ cần người

không

chết là được.

Bởi vì sợ gặp chuyện

không

may, Lý Bác Kiến mấy lần

đi

đường vòng và tìm những con đường hẻo lánh, bởi vậy so với con đường bình thường

thì

nhiều hơn sáu ngày lộ trình mới tới biên giới Xuyên Khúc.

Chỉ là càng tới gần nơi Hòa Hi đóng quân, Mục Thư Du càng cảm thấy khẩn trương cũng có chút kích động, chỉ muốn mau tới nơi gặp Tần Thừa Thích, nàng cũng

không

phải nhớ thương

hắn

mà là nơi này có quân của Kỷ quốc và cả Nham Chích nữa, ngộ nhỡ nàng dẫn theo Liêu Tử Bân bị phát

hiện

thì

cực kì nguy hiểm, vừa nghĩ tới nàng thần dũng cơ trí bắt được Liêu Tử Bân trở về, trong lòng nàng cũng đầy hào khí,

không

khỏi tự bội phục bản thân.

“Lý thị vệ, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi đến doanh địa

không

chính mắt thấy được Hoàng thượng

thì

không

được

nói

ra chuyện gì.”

Lý Bác Kiến dùng sức gật đầu: “Thuộc hạ hiểu, Thái phi yên tâm.”

nói

xong

thì

chạy nhanh về phía doanh trại Hòa Hi.

Tần Thừa Thích những ngày này cũng

không

an tâm chút nào, Liêu Tử Bân tìm

không

thấy, Mục Thư Du cũng tung tích

không

rõ, bắt

không

được Liêu Tử Bân kế hoạch của

hắn

cũng chỉ có thể tạm hoãn, mà tìm

không

ra Mục Thư Du làm cho cuộc sống của

hắn

khó an, mấy ngày nay

hắn

hàng đêm đều mơ tới Mục Thư Du cầu cứu

hắn, mà

hắn

lại thúc thủ vô sách, mỗi lần bừng tỉnh trong lòng đều là vắng lặng, Mục Thư Du lành ít dữ nhiều trong lòng

hắn

đều biết, chỉ là

không

đến cuối cùng

không

muốn thừa nhận thôi.

Tần Thừa Thích nghĩ tới đây, trong lòng tức giận tăng lên, vừa oán hận Nham Chích lại giận lây sang Ngọc Phù, nếu

không

phải hai nước này làm loạn, Mục Thư Du bây giờ

không

phải

đang

an toàn ở trong cung chờ

hắn?

“Hoàng thượng, thị vệ trưởng Lý Bác Kiến

đã

trở lại.” Tưởng Học Kiên tiến vào

nói.

“Kẻ nào là Lý Bác Kiến?” Tần Thừa Thích có vẻ bực bội.

“Chính là đội trưởng thị vệ hộ tống Thái phi trở về, thị vệ của Hòa Hi Lý Bác Kiến.”

Tần Thừa Thích nghe xong cười lạnh: “hắn

còn mặt mũi trở về gặp trẫm, ngươi

đi

nói

cho

hắn

biết người hộ tống trẫm đều

không

bỏ qua cho

một

ai, trước giam lại chờ xử trí

đi.”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Lý Bác Kiến

nói

có chuyện quan trọng nhất định phải tự mình

nói

với Hoàng thượng, chờ sau khi thấy được Hoàng thượng

sẽ

cam nguyện nhận lấy cái chết.”

Tần Thừa Thích nhíu mày: “Thái phi mất tích,

hắn

thân là thị vệ trưởng lại lông tóc

không

tổn hao gì, trẫm cũng muốn nghe

một

chút

hắn

có cái gì để

nói

đây, để cho

hắn

vào.”

Lý Bác Kiến sau khi

đi

vào lập tức quỳ

trên

mặt đất cuống quít dập đầu.

Tần Thừa Thích liếc nhìn Lý Bác Kiến

một

thân toàn bùn đất, lạnh lùng

nói: “Bộ dạng này của ngươi mà dám tới gặp trẫm? Nếu là thỉnh tội, trẫm chuẩn.”

Lý Bác Kiến vẫn quỳ ở nơi đó, nửa ngày mới run giọng mở lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái phi

đã

trở lại!”

Tần Thừa Thích giống như nghe

không

hiểu, ngẩn người lặp lại lời của Lý Bác Kiến: “Thái phi

đã

trở lại?”

Lý Bác Kiến hung hăng lau mặt, dùng sức gật đầu: “Vâng, Thái phi

đã

trở lại.”

“Nàng, nàng có tốt

không?” Tần Thừa Thích do dự

một

chút lại hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái phi bình yên vô

sự! Kính xin Hoàng thượng phái người theo thuộc hạ

điđón Thái phi trở lại.” Lý Bác Kiến cao giọng đáp.

“Tưởng Học Kiên, ngươi dẫn theo thân binh của trẫm

đi

đón Thái phi trở về đây, trẫm ở ngoài trướng chờ. Nhớ kỹ,

không

cho phép xảy ra sai sót!” Tần Thừa Thích sau khi phân phó xong

đã

ngồi

không

yên, vội cho người dẫn theo hộ vệ tùy thân ra ngoài nghênh đón, chờ đám người Tưởng Học Kiên rời

đi

đãđứng ngồi

không

yên,

đi

qua

đi

lại trong trứng, thỉnh thoảng lại nìn ra ngoài.

Chỉ là

hắn

lần này bước

đi

thong thả

không

quá gấp gáp, Đại tướng quân Phạm Thành Trí được báo tin

không

biết

đã

xảy ra chuyện gì vội vàng dẫn theo người chạy tới, hỏi hộ vệ bên cạnh mới biết là tìm được Thái phi lúc này mới thở phào

nhẹ

nhõm, nhưng mà cũng

không

có cái đạo lý Hoàng thượng đứng ở bên ngoài, mà

hắn

là thuộc hạ lại quay vào trong trướng ngồi ngốc, vì vậy cũng chỉ có thể cũng đứng chờ, cái tướng lãnh binh lính khác thấy Hoàng thượng, Đại tướng quân đều đứng thủ ở ngoài trướng nên cũng đều tự giác cả đội đứng vững, chờ lệnh.

Bầu

không

khí

đang

yên tĩnh

không

ai

nói

gì, bên ngoài có chút xôn xao nho

nhỏ, sau đó đội ngũ dần dần tách ra hai bên để lộ

một

con đường.

không

lâu sau

một

thân ảnh

nhỏ

xinh nhưng bụi đất bám đầy chật vật

không

chịu nổi xuất

hiện

trước mắt mọi người, chỉ thấy người nọ từng bước

một

đi

đến trước mặt Tần Thừa Thích, lập tức quỳ xuống dập đầu thỉnh an.

Tần Thừa Thích hít sâu

một

hơi, đỡ Mục Thư Du quỳ ở trước mặt mình lên,

nhẹ

giọng hỏi: “Nàng

đi

đâu vậy? Trẫm cho người tìm nàng bao lâu nàng có biết

không, nàng mới lăn lộn

trên

mặt đất hay sao vậy?”

Mục Thư Du cười

nói: “Bộ dạng thần thϊếp là bị gió thổi mưa xối lên vậy, quân tiền thất nghi mong Hoàng thượng thứ tội.”

“Đồ

không

có lương tâm nàng còn biết trở lại sao?” Tần Thừa Thích nhịn

không

được véo lên mặt Mục Thư Du

một

cái.

Phạm Thành Trí

đang

đứng bên cạnh nhìn

không

nổi, chuyện của Hoàng thượng và Thái phi tuy người người đều biết, nhưng cũng

không

thể

không

quan tâm mà làm mất lễ nghi như vậy, đây chính là quân doanh, tướng sĩ tam quân tất cả

đang

ở đây làm như vậy còn thể thống gì nữa!

Vì vậy

hắn

ho

nhẹ

một

tiếng muốn nhắc nhở vài câu, lại bị Mục Thư Du đoạt trước: “Hoàng thượng, thần thϊếp

không

có vô lương tâm, thần thϊếp có mang lễ tiến dâng cho Hoàng thượng. Lý Bác Kiến!”

Lý Bác Kiến lập tức đáp: “Vâng!”

Vì vậy mọi người lại nhìn Lý Bác Kiến lôi thứ ở trong xe ngựa ra khiêng đến trước mặt Tần Thừa Thích, Mục Thư Du

đi

tới hất

nhẹ

người, ánh mắt mọi người nhìn thấy kẻ đó hai tay bị trói, trong miệng đút vải,

không

phải thừa tướng Kỷ quốc Liêu Tử Bân hay sao?

Tần Thừa Thích

không

nói, mắt nhìn Liêu Tử Bân lại chuyển qua người Mục Thư Du, Phạm Thành Trí nhịn

không

được, trực tiếp vọt tới trước mắt

không

nháy xác nhận

một

lần, lập tức kích động

khôngthôi: “Hoàng thượng, là Liêu Tử Bân! Là Liêu Tử Bân a!”

“không

sai, đúng là Liêu Tử Bân, trẫm và Thái phi muốn trò chuyện, người này giao cho tướng quân sắp xếp.” Tần Thừa Thích

nói

xong kéo tay Mục Thư Du vào doanh trướng.

Phạm Thành Trí lúc này đâu còn trông nom lễ nghi thể thống cái gì nữa, chỉ lo cùng các tướng sĩ vui vẻ cười

nói, áp giải Liêu Tử Bân vui vẻ rời

đi.

Tần Thừa Thích vừa vào trướng

thì

ôm chặt Mục Thư Du vào trong lòng, như thể

không

tin người mình ngày nhớ đêm mong đột nhiên xuất

hiện

trước mặt: “Nàng

thật

sự

đã

trở lại?”

Hành động này của Tần Thừa Thích làm cho lòng Mục Thư Du ấm áp, tựa ở trước ngực

hắn

gật đầu

nhẹ: “Thực

sự

đã

trở lại, thần thϊếp

đã

làm cho Hoàng thượng lo lắng.”

“Là trẫm

không

chăm sóc nàng

thật

tốt, để nàng phải chịu khổ rồi.” Tần Thừa Thích

nói

đến đây nhịn

không

được lui về sau, cúi đầu hôn Mục Thư Du,

hắn

nhất định phải làm chút ít đó

thật

sâu sắc để cảm nhận



ràng Mục Thư Du vẫn bình yên vô

sự

trở về bên cạnh

hắn.

một

hồi lâu hai người thở hồng hộc tách ra

một

chút, Tần Thừa Thích lại

không

ngừng hôn lên mặt Mục Thư Du, lúc này mới thấp giọng cười

nói: “Nàng rốt cuộc chạy

đi

đâu,

trên

mặt đều nhìn

không

ra da thịt, miệng trẫm bây giờ toàn là cát bụi.”

“Thần thϊếp gần

một

tháng đều ở nơi hoang dã

đi

lại, sao có thể

không

bẩn, Hoàng thượng lại ghét bỏ, thần thϊếp

sẽ

đi

ra ngoài ngay.”

“Trẫm

không

chê, trẫm chỉ là rất cao hứng lại

nói

không

nên lời.” Tần Thừa Thích càng thêm dùng sức ôm chặt Mục Thư Du.

“Hoàng thượng cao hứng, thần thϊếp còn

không

được thoải mái như vậy, kính xin Hoàng thượng để thần thϊếp

đi

tắm trước

một

lát.”

Tần Thừa Thích cũng

không

buông tay, chỉ cho người đưa nước đến, mọi thứ chuẩn bị xong mới để cho Mục Thư Du lui vào trong tắm rửa, hăn ở bên ngoài

nói

chuyện với Mục Thư Du, chờ Mục Thư Du mặc đồ xong

thì

cùng nàng ngồi

trên

giường

nói: “Ăn trước

một

chút, rồi

nói



cho trẫm làm thế nào mà nàng có thể gặp và bắt được Liêu Tử Bân?”

Mục Thư Du cũng

không

khách khí, cũng rất đói bụng, cầm điểm tâm nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa

không

ngừng khen ngon, thấy Tần Thừa hí mắt cười

không

ngừng.

Ăn uống no đủ, Mục Thư Du đem chuyện của mình gặp phải tự thuật

một

lần.

Tần Thừa Thích càng nghe càng cảm giác ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Mục Thư Du cũng thay đổi, cuối cùng ôm nàng

nói: “không

nghĩ tới Thái phi của trẫm tâm cơ mưu tính đúng là

không

thua nam tử, chỉ sợ nam tử cũng

không



sự

gan dạ sáng suốt này của nàng, nàng vì trẫm lập công lớn, trẫm vui mừng cực kỳ, nàng có thể nghĩ ra thủ đoạn như thế trẫm ngoài

sự

kinh ngạc còn có cả

sự

ngưỡng mộ, người là đại

sự

phải như nàng mới được.”

“Hoàng thượng đúng là giấu diếm thần thϊếp nguyên nhân cái chết của Triệu Huy,

thì

ra việc thần thϊếp thủ tiết là do Hoàng thượng

một

tay thúc đẩy.” Mục Thư Du nhịn

không

được oán giận.

Tần Thừa Thích nở nụ cười: “Trẫm cảm thấy may mắn vì Triệu Huy kháng chỉ

không

về, nếu

không

trẫm làm sao có thể có được Thái phi làm bạn, chuyện Triệu Huy liên quan đến xã tắc, nàng phải thông cảm cho trẫm.”

“Vậy Hoàng thượng muốn xử trí Liêu Tử Bân như thế nào?” Mục Thư Du đối với lời của Tần Thừa Thích chẳng

nói

đúng hay sai.

“Tất nhiên là ép

hắn

giao chứng cứ tiên hoàng của Kỷ quốc và Triệu Huy mưu đồ làm phản, Đoạn Chấn Hạo sợ là cũng

không

sạch

sẽ!” Tần Thừa Thích hừ lạnh.

Mục Thư Du lại cảm thấy chuyện này có chút khó xử: “Lúc này

đang

giao chiến với Xuyên Khúc, làm sao có thể

sẽ

cùng Kỷ quốc thanh toán nợ này?”

Tần Thừa Thích vuốt tóc Mục Thư Du, hôn lên trán nàng ngữ điệu trầm thấp: “Trẫm vốn muốn xử lý Kỷ quốc, Thái phi cứ chờ xem kịch vui

đi.”